Ba giờ sáng.
Thành phố Hoa Bắc, Vũ Quốc.
Bầu trời vẫn đang tối, không gian có chút tĩnh mịch cùng hiu quạnh.
Đèn đường vẫn sáng, lác đác có vài chiếc xe đi ngược về xuôi, có những người giờ này vẫn còn chưa ngủ, đi lang thang trong thành phố.
Thoang thoảng có vài cơn gió lạnh, thổi qua. Mang theo vài chiếc lá khô cà vào mặt đường kêu xào xạc.
Tại một toà chung cư cũ kĩ, tầng ba, phòng số 301.
Đèn điện tắt, chỉ còn lại thứ đang chiếu sáng là chiếc máy tính đang hoạt động.
Ánh sáng lờ mờ, khẽ chiếu rọi cho thấy gian phòng khá nhỏ, trên mặt sàn là bừa bộn khăn giấy, bao bì snack, vỏ lon nước ngọt cùng mì hộp.
Không khí phảng phất có chút ngột ngạt cùng âm u, thoang thoảng có thể ngửi thấy mùi tanh cùng ngọt?
Tiếng gõ phím "cạch cạch" vang lên đều đặn.
Ngồi trước màn hình máy tính là một thanh niên chừng 23 tuổi, dáng người hơi cao, thân thể có chút lực lưỡng cơ bắp, đôi mắt thâm quầng đang cố hé mở để viết nốt thứ gì đó.
Chừng năm phút sau…
“Phù… còn mỗi đoạn kết! Ngày mai hoàn thành nốt vậy!”
Thanh niên này tên là Tiếu Thần, một người làm công ăn lương, ngày mai được nghỉ lễ nên hắn quyết định thức đêm, viết nốt vài chục chương một bộ tiểu thuyết do hắn sáng tác.
Chỉ là bây giờ hắn cảm thấy cơ thể vô cùng mệt mỏi, ủ rũ.
Mí mắt dường như mở không nổi nữa, đầu thì đau như búa bổ, tinh thần như bị cạn kiệt.
Cố lết thân thể ể ỏi tới chiếc đệm bên dưới sàn, rất nhanh hắn liền chìm vào giấc ngủ.
. . .
Huyền Dương Thế Giới, Nam Lâm Đại Lục.
Là một trong những đại lục lớn nhất của thế giới tu chân này, đúng với cái tên của nó, nơi đây núi non trùng trùng, rừng cây rậm rạp, sông ngòi trải dài khắp lục địa.
Quốc độ, tông môn tu tiên mọc lên như nấm, nhân loại tranh đấu, yêu thú hoành hành, diệt rồi lại sinh, cứ như một vòng tuần hoàn vô tận.
Mùng 3 nguyệt 6 niên 3006, lịch Huyền Dương.
Tại dãy núi Tuyết Vân Sơn, phía bắc Nam Lâm Đại Lục.
Núi tuyết lớn trập trùng, nhưng không kéo dài liên miên, chỉ nằm trong phạm vi hơn chục dặm.
Sắc trời ở đây âm u, như có như không ánh sáng mặt trời.
Trên đỉnh núi bị mênh mông mây mù che lấp, bông tuyết nhẹ rơi, hiu hiu từng cỗ gió lạnh thổi qua, cho người ta cảm giác rét run vì lạnh.
Dưới chân núi là dày đặc sương vụ bao phủ, dường như thiên nhiên ở đây muốn ngăn cản không cho kẻ bên ngoài xâm nhập vào trong.
Bên trong…
Một toà biệt phủ nằm lẳng lặng ở giữa thung lũng những ngọn núi tuyết cao như muốn xuyên thủng vân tiêu.
Bên trong này linh khí nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, tựa như là động thiên phúc địa có cao nhân ẩn cư.
Kiến trúc biệt phủ được thiết kế như thời Trung Hoa xưa, tinh xảo, nguy nga và lộng lẫy.
Trước môn hộ biệt phủ là một tấm bảng có khắc ghi ba chữ kim sắc hán tự lớn - "Tuyết Vân Phủ".
Sau cánh cửa là một hành lang dẫn tới toà phủ chính, hai bên được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng lung linh treo ở trên cao.
Bên trong biệt phủ, đồ vật cùng nội thất ở đây cũng khá xa hoa và đắt đỏ, trên trần nhà có treo một chiếc chùm, ánh lửa rung rinh từ những ngọn nến soi sáng khung cảnh trong căn phòng.
Chỉ thấy trên giường, một cái tuyệt sắc giai nhân đang ngồi, trên tay đang ôm một đứa bé hình như vừa hạ sinh.
Bên cạnh nàng là một cái nữ nhân khác, nhan sắc cũng chỉ hơi kém nàng chút điểm, vẻ mặt thanh thuần vẫn còn sự ngây thơ và trong sáng.
“Sư phụ, tiểu đệ đệ này thật lạ nha? Đồ nhi nhớ hài tử khi vừa sinh thường oa oa khóc, vì sao hắn có chút khác khác a!?”
Giai nhân đang ôm đứa bé kia nghe vậy khẽ nở nụ cười không đáp.
Chỉ thấy đôi mắt nàng tràn ngập sự dịu dàng cùng yêu thương, sủng nịnh nhìn chăm chú cùng đánh giá hài tử nàng đang ôm trên tay.
. . .
Tiếu Thần cảm thấy ý thức mình có chút mơ hồ.
Hắn khẽ mở mắt ra nhìn thì đập vào đôi đồng nhãn là khuôn mặt của hai cái nữ nhân.
Chỉ là… hai nữ nhân này có chút khác lạ a.
Vì sao mà nhan sắc của hai nàng giống như thần tiên bước ra từ tranh vẽ?
Hơn nữa trần nhà, đồ vật cùng kiến trúc xung quanh có chút khác lạ a, tựa hồ giống như nơi đóng phim cổ trang đồng dạng?
Hắn có chút hoài nghi là do mình viết tiểu thuyết quá nhiều nên nằm mơ chăng?
Nhưng cảm giác này không giống lắm, hắn định mở miệng cùng vẫy tay chào hai người họ thử thì cảm giác cơ thể mình dường như không có sức thôi động cánh tay, hơn nữa hồ như cánh tay cùng cơ thể ta bị teo nhỏ?
“Oa oa…?”
Đến cả mở miệng cùng phát âm cũng rất khó khăn?
“Khúc khích, khúc khích…”
“Sư phụ a, tiểu đệ đệ thật lạ nha! Không những không khóc còn bày ra khuôn mặt ngạc nhiên nữa, thật là chọc cười Thủy Nhi mất!”
Nữ nhân tên là Thủy Nhi khẽ đưa tay che miệng cười, nàng bây giờ cảm thấy tiểu đệ đệ này thật thú vị nha.
“Ừm…? Muốn bú sữa?”
Sư phụ nàng thì khác, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên cùng tò mò đang đánh giá của hài tử, nàng nghĩ rằng nhi tử của mình đang đói nên muốn bú sữa.
Thế là không nghĩ gì nhiều, bàn tay thon gọn trắng nõn như ngọc cởi ra một phần y phục, giải khai chiếc áo yếm lụa đang mặc.
Cặp vú căng tròn to lớn của nàng được giải thoát, lộ ra bên ngoài không khí, hai cái nhũ hoa hồng hào lúc này đang cương cứng, thi thoảng còn rỉ ra chút sữa vì đã căng đầy.
Nữ đồ đệ nàng đứng bên cạnh thấy vậy thì khuôn mặt có chút ửng đỏ, hơi ngại ngùng mà quay sang chỗ khác, nhưng đôi mắt tò mò kia thi thoảng lén lút nhìn.
“Oa…?”
Tiếu Thần bây giờ vẫn chưa thích ứng được hoàn cảnh đang diễn ra, thì cảm nhận một cái gì đó mềm mại được đưa vào miệng mình, đôi lúc rỉ ra chất lỏng gì đó ngọt ngọt.
Trong đầu hắn lúc này như có một vụ nổ lớn diễn ra, suy nghĩ như được gia tốc lên hàng triệu lần, hắn đang nghĩ đến một khả năng.
Là mình không biết vì lý do gì mà đầu thai chuyển thế, trở thành con của một cái siêu cấp xinh đẹp mẫu thân, hơn nữa hắn lại nghe hiểu đoạn thoại của hai nàng, thu được một cái quan trọng tin tức.
Xưng hô sư đồ, khả năng đây là thế giới tu chân chăng!?
Càng nghĩ, hắn càng cảm thấy kích động.
Là một tác giả hay độc giả từng đọc qua tiểu thuyết huyền huyễn, có lẽ ai cũng từng mơ ước rằng mình sẽ được một lần xuyên không, thức tỉnh hệ thống, xưng bá thiên hạ, thu nạp mỹ nhân, đứng trên đỉnh cao, hờ hững quan sát xuống chúng sinh.
Loại này cảm giác ai ai mà chả thích, ai ai mà chả mong muốn?
Nhưng Tiếu Thần cũng là một cái người cẩn thận, hắn không dám ôm hy vọng gì quá lớn, bây giờ hắn đối với thế giới này hiểu biết quá quá ít.
Con đường tốt nhất bây giờ là cẩu đạo, tỏ ra không quá thông minh cũng không quá ngu dốt, từ từ cẩu phát triển.
Nhưng trước hết, bây giờ bánh dâng tới miệng rồi phải hưởng thụ cái đã.
Tiếu Thần ánh mắt si mê bú mút núm vú của nàng, thi thoảng còn cố tình cắn nhẹ vài cái, nhưng do chưa có răng nên phải dùng lực hơi mạnh.
Sư phụ nàng ánh mắt yêu thương dịu dàng nhìn nhi tử, khẽ đưa đôi ngọc thủ vuốt ve nhẹ trán hắn.
Nàng chỉ cảm thấy nhi tử của mình có chút mạnh mẽ cùng thông minh.
Vừa sinh ra cũng không khóc, cũng không yếu ớt nũng nịu như nàng tưởng.
Đôi mắt của nó chứa đầy sự khát vọng khám phá mọi thứ, như muốn hiểu rõ thế giới này rốt cuộc ra sao.
Thật là một cái có chút kỳ lạ hài tử.
“Chụt… chụt…”
Trong phòng lúc này như rất im ắng, chỉ còn lại tiếng bú sữa mẹ của trẻ con cùng tiếng gió thổi bên ngoài.
. . .
Thời gian trôi nhanh như con thoi đưa, chớp mắt cái sáu năm đã trôi qua, Tiếu Thần giờ đây cũng đã sáu tuổi.
Thế giới này có vẻ như trẻ em phát triển rất nhanh, lúc này hắn đã cao một mét hai.
Trong sáu năm này, hắn cũng đã hiểu rõ một chút nào đó về thế giới này.
Đúng như hắn đoán, đây thật sự là thế giới tu chân, không biết vì lý do nào đó mà mẫu thân của hắn vẫn chưa có phổ cập cho hắn về kiến thức tu chân.
Hằng ngày chỉ dạy hắn cách đọc, cách viết về ngôn ngữ của thế này.
Tiếu Thần có chút im lặng, ngôn ngữ của thế giới này cùng với thế giới cũ của hắn hoàn toàn giống nhau, chỉ là cách đọc khác nhau đôi chút.
Nhưng không biết bằng một cách thần kỳ nào đó, khi vừa xuyên qua hắn lại nghe hiểu đoạn thoại của hai người.
Có lẽ đây là đặc quyền của người xuyên không?
Và một điều, hắn nhận ra… mình không có hệ thống!?
Cũng may, lúc trước hắn cũng không ôm hy vọng gì quá lớn, nên chỉ hơi thất vọng.
Hơn nữa, hắn nhận ra rằng từ lúc mình sinh ra vẫn chưa thấy qua phụ thân?
Mẫu thân hắn cũng chưa có giải thích, nên Tiếu Thần có chút tò mò cùng nghi hoặc.
Nói thật ra thì hắn cũng không muốn có phụ thân, một núi thì làm sao có hai hổ được?