Chương 8: Vài Năm Sau

Chương 8. Vài Năm Sau

"Căn nhà của chúng ta không tính là nhỏ, hậu viện càng dựa vào phía sau núi, phía trước có hai mảnh ruộng dưa, ta suy nghĩ xây dựng thêm hai phòng, bảo vệ trái phải hợp thành một đại viện, che chắn xung quanh, không để người khác rình coi."

Lý Mộc Điền chậm rãi nói, mấy năm trước hắn đã có suy nghĩ này, mấy đứa nhỏ ngày ngày trưởng thành, sắp tới lúc ở riêng.

Lý gia dựa vào tích súc của hắn có thể nói là nhà giàu có mặt mũi trong thôn, Lý Mộc Điền từ khi tòng quân trở về mua hơn mười mẫu ruộng, cộng thêm kế thừa tới hơn năm mẫu ruộng tốt của phụ thân, hắn có tổng cộng gần hai mươi mẫu.

Thôn Lê Kính là nơi có khí hậu ưu đãi con người, bụi cỏ lau và bãi bùn đều là bảo bối.

Nếu như chăm chỉ làm việc, hai mươi mẫu đất trong một năm làm việc có thể nuôi sống hơn mười nhân khẩu, Lý gia đã sớm có thể đóng cửa làm địa chủ.

Nguyên nhân chính vì Lý gia có lương có ruộng, bốn đứa nhỏ của hắn mới có thể đi học chữ, cũng chính là ký do Lý Mộc Điền cho tới bây giờ không quen nhìn những đứa trẻ khác chơi bời lêu lổng, lúc này mới yêu cầu mấy đứa nhỏ nhà mình nhất định phải ngày ngày đọc sách làm nông, ngày sau mới có thể ăn ngon sống tốt.

"Bây giờ cũng phải chia nhà ra cho những đứa nhỏ, cũng phải kiếm vợ cho bọn chúng nữa."

Lý Mộc Điền nhớ lại bộ dáng của những gia đình giàu có gặp ở trong thành, cả đại gia đình ở trong một khuôn viên rộng lớn, sĩ quan đọc sách, binh tướng luyện võ, thật là phong quang! Ngược lại là người làm nông nhà nghèo lại phân chia đất đai, ngươi ở chỗ của ngươi, ta ở chỗ của ta, chúng ta không liên quan tới nhau.

"Cứ làm như vậy!"

Hai mắt Lý Mộc Điền sáng ngời nhìn hai đứa trẻ.

"Đi lên ruộng gọi đại ca của ngươi về san lấp mặt bằng, ruộng đất để lại cho những người làm thuê kia xử lý là được rồi. Tứ đệ của ngươi cũng không cần đi hái dâu nữa, sau này sẽ ở lại chỗ tiên sinh đọc sách cả ngày."

"Được rồi."

Lý Hạng Bình vất vả một đêm vẫn còn tinh thần phấn chấn, nghe vậy thì như một làn khói đi ra cửa.

Lý Thông Nhai quan sát phụ thân, trầm tư một chút, lúc này mới lên tiếng nói:

"Phụ thân muốn học theo chuẩn mực của tông tộc trên sách, lập từ đường, mở phủ tộc, đọc sách ra làm quan, tập võ binh tướng."

"Lý gia ta tích súc 200 năm, lúc này nên phát triển to lớn rồi."

Lý Mộc Điền cười khoát khoát tay.

"Về phần đọc sách tập võ, Cổ Lê đạo vô cùng hung hiểm, xuất nhập Đại Lê sơn thập tử cửu sinh, đọc sách tập võ cũng không chắc sẽ làm được cho Hoàng Đế Việt Quốc, chỉ đơn giản là cầugia nghiệp truyền thừa, có khả năng tự vệ thôi..."

Lý Thông Nhai gật gật đầu, thấp giọng mở miệng nói:

"Nói không chừng còn có chuyện hay hơn cả đọc sách tập võ."

"Đừng có nói bậy ở đây."

Lý Mộc Điền cười ha hả, vỗ vỗ vai Lý Thông Nhai, ngửa đầu chắp tay sau lưng đi ra ngoài.

..

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ánh nắng ban mai chói mắt từ trên Đại Lê Sơn chiếu ra, vờn quanh Vọng Nguyệt Hồ vàng óng ánh, gió thổi qua tầng tầng lớp lớp, nhìn bụi cỏ lau xan xát, âm thanh vui cười đùa giỡn của bọn nhỏ vang lên ở trên sông Mi Xích.

Trần Nhị Ngưu ngồi trên bờ ruộng, sầu lo nhìn cây trồng trong ruộng, trong lòng suy nghĩ về người phụ nhân bị bệnh liệt giường.

Trần Nhị Ngưu sinh ra ở cửa sông Lê Xuyên phía đông của Đại Lê Sơn, mười năm trước cửa sông Lê Xuyên vô duyên vô cớ bị hạn lớn. Chẳng những tích nước không chảy, trong đất còn bốc khói trắng, làm cho người trong thôn sợ chạy tứ tán.

Hắn khi đó là một hài tử choai choai, mơ mơ màng màng chạy đến thôn Lê Kính, dưới sự cầu khẩn đau khổ của hắn, nông hộ Lý Căn Thuỷ đã thu nhận hắn, năm sau còn là thuê một mẫu đất để cho hắn làm việc.

Đợi đến khi hắn lớn hơn, hắn lại thuê thêm một mẫu ruộng nước, xây nhà đất, cưới con gái của Lý Căn Thuỷ, từ đó cắm rễ ở trong thôn.

Nhưng thê tử đột nhiên bệnh, cũng may mấy năm nay hắn coi như cũng có chút tích góp, mang theo lên thê tử tới cửa thôn để Hàn tiên sinh xem bệnh, xem ra được bệnh nhẹ chỉ ăn mấy thang thuốc là đủ. Hắn sắp xếp thê tử ở chỗ của tiên sinh, nhưng tâm lại có chút chìm xuống sầu lo, kinh tế cũng không còn như trước!

"Thúc!"

Trần Nhị Ngưu xuất thần, một giọng nói đánh vỡ dòng suy tư của hắn.

Đã thấy một người trẻ tuổi tuấn lãng đi ra khỏi cửa viện, mang trên mặt ý cười sốt ruột, đang chào hỏi hắn.

"Àizz, Trường Hồ, đừng gọi vậy, đừng gọi vậy!"

Trần Nhị Ngưu lập tức xoay người, hắn chỉ cưới một con gái thứ của Lý gia, lại là người làm thuê của người ta, quả nhiên là không đảm đương nổi một tiếng gọi như vậy của trưởng tử.

Lý Căn Thuỷ khôn khéo tài giỏi, nhưng lại cực kỳ hoa tâm đa tình, cưới một thê tử không đủ, còn đi chứa chấp hai nữ nhân khác làm thiếp. Thê tử của hắn sinh cho hắn hai nam đinh, tiểu thiếp lại sinh ba bốn nữ.