Chương 49: Cuối Cùng

Chương 49. Cuối Cùng

Lý Thông Nhai vội vàng nối liền, Tiêu Nguyên Tư khoát khoát tay đánh gãy lời nói của hắn:

"Tiểu kỹ xảo không đáng tiền mà thôi, người người đều sẽ biết, ta viết cho các ngươi."

Sau đó nhận lấy giấy bút, múa bút trên giấy, thời gian công phu một chén trà

liền viết xong, nhẹ giọng nhắc nhở:

"Cần phải chú ý một chút, linh thề này cũng không phải là sáng tỏ Thiên Đạo, thấy rõ vạn vật. Nếu như để mà giữ bí mật pháp quyết hoặc bí mật gì đó thì còn có thể, nhưng nếu như muốn phòng ngừa đối phương không dậy lên ác ý thì không khỏi quá mức vượt quá tác dụng."

"Rốt cuộc thiện ác tốt xấu của mỗi người Thiên Đạo còn khó phân thanh, chỉ là một cái linh thề thì sao có thể biết cái gì được chứ."

"Đa tạ tiên sư đề điểm! Lý gia ta ghi lại phần ân tình này!"

Hai người vội vàng nói tạ ơn, tảng đá lớn đề phòng lâu dài trong lòng Lý Hạng Bình cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình dễ chịu hơn không ít, âm thầm suy nghĩ nói:

"Có Huyền Cảnh linh thề này xem như bổ sung thêm một vòng cuối cùng, đợi cho hai hài tử kia tu thành Huyền Cảnh Luân, lập xuống lời thề liền có thể yên tâm dùng bọn hắn."

Tiêu Nguyên Tư tiếp nhận thư hồi âm Lý Hạng Bình đưa tới, thu đan lô lại, gọi phi toa, khẽ cười nói:

"Sư đệ ta thiên phú tu hành không tồi, căn cốt chỉ có thể coi là bình thường nhưng đối với kiếm pháp lại là thiên phú trác tuyệt, các ngươi không cần phải lo lắng."

"Chư vị, hữu duyên gặp lại!"

Nói xong đứng lên phi toa trong thanh âm cảm tạ của hai người mà bay lên không trung.

Đợi Tiêu Nguyên Tư đi xa, Lý Hạng Bình cẩn thận giấu ba bình đan dược còn lại vào trong ngực, nhìn Lý Thông Nhai cười nói:

"Kính Nhi thật sự là có sư huynh tốt."

Lý Thông Nhai gật gật đầu, một bên nhớ lại nội dung Huyền Cảnh linh thề kia, một bên đưa ngọc giản kia cho Lý Hạng Bình, ra hiệu hắn nhìn một chút.

Lý Hạng Bình liền tranh thủ tiếp nhận ngọc giản kia, nhẹ nhàng mở ra, nhìn qua mấy hàng chữ cực nhỏ đơn giản lít nha lít nhít, lập tức trì trệ, miễn cưỡng đọc mấy dòng, trợn mắt há hốc mồm mà thấp giọng nói:

"Cái này cũng gọi là không khó?"

Lý Huyền Tuyên khi đi học không chú tâm, nhìn qua Hàn Văn Hứa ở trên đài chậm rãi giảng mà ngẩn người.

Hàn Văn Hứa sắp năm mươi tuổi, tóc mai dần dần bò đầy tóc trắng, thời điểm hắn hơn hai mươi tuổi đã ở trong một tiệm thuốc trong quận làm học đồ, dưới cơn nóng giận giết người, đành phải chạy trốn tới trong Đại Lê Sơn, hơn hai mươi năm gần đây xem bệnh cho thôn dân, cho bọn nhỏ lên lớp, mỗi ngày trôi qua cũng coi như có tư có vị.

Nhìn qua bọn nhỏ phía dưới nghiêm túc đọc sách, trên mặt Hàn Văn Hứa nhiều hơn mấy phần ý cười, cả đời hắn không có con cái, ngược lại nuôi lớn bọn nhỏ Lý gia, những bọn nhỏ này lớn lên bên trong học đường của hắn, cũng không khác gì con cháu của hắn.

"Ừm? Sương lên?"

Hàn Văn Hứa nhìn một tầng sương mù thật mỏng dưới chân, có chút bất an suy nghĩ nói:

"Tại sao lúc này lại nổi sương mù..."

Dưới đài ánh mắt Lý Huyền Tuyên có chút buồn ngủ lại lập tức giật cả mình, kéo kéo góc áo Lý Tạ Văn cũng đang buồn ngủ bên người, thấp giọng nói:

"Văn đệ! Nhìn ngoài cửa sổ."

Lý Tạ Văn vội vàng nhìn lại, liền trông thấy ngoài cửa sổ hiện ra tầng tầng lớp lớp sương mù màu xám, liền có chút bất an, thấp giọng đáp lời:

"Ca, đây là có chuyện gì?"

"Sương mù này quá mức kỳ quặc, đại nhân nhà ta ở ngay đỉnh núi, ngươi và ta nói với tiên sinh một tiếng, cùng nhau lên núi thông báo cho bọn hắn."

Lý Huyền Tuyên vẫn chưa tới sáu tuổi, nói chuyện lại có khí độ của hài tử tám chín tuổi, lông mày nho nhỏ khẽ nhíu, ngưng trọng nói.

Lý Huyền Tuyên đang nói đã thấy cữu gia Liễu Lâm Phong tiến vào học đường, thấp giọng nói gì đó với Hàn Văn Hứa, Hàn Văn Hứa liền vội vàng gật đầu, mở miệng nói:

"Nhóm oa tử thu thập quần áo đệm chăn lại, từ hôm nay bắt đầu nghỉ ba ngày."

Hai người đối mặt nhìn nhau, trong tiếng hoan hô của bọn nhỏ vội vàng đi thu thập quần áo đệm chăn.

Liễu Lâm Phong thông báo cho Hàn Văn Hứa, ngồi trên bậc thang trước nhà chờ bọn nhỏ, trong chốc lát cảm thấy trong miệng hơi ngứa một chút, đưa tay sờ cái tẩu trong ngực. Như thế nào lại ngẩng đầu một cái, ẩn ẩn phát hiện bên trong sương mù lại có thân ảnh ngó dáo dác, ngồi xổm trong rừng lặng lẽ nhìn quanh.

Liễu Lâm Phong lập tức bị dọa đến mức nhảy từ dưới đất lên, cái tẩu bảo bối trong tay rơi trên mặt đất gãy mất cái miệng, hắn ngay cả đau lòng cũng không kịp, run run rẩy rẩy quát:

"Ai! !"

Liễu Miêu Thổ đi vòng vo một ngày một đêm trong núi, đừng nói là bảo bối Tiên gia, ngay cả sợi lông cũng không thấy được, tức giận đến mức hắn ngồi ở trên tảng đá lớn mắng to những người nhàn rỗi bên trong thôn kia:

"Một đám cẩu nhàn rỗi, nói trên núi có bảo bối tốt, tất cả đều là đánh rắm!"

Mắt thấy sương mù trong núi đã lên, Liễu Miêu Thổ rùng mình một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ:

"Tuy nói mấy năm nay sài lang hổ báo trên núi đều đã bị đuổi ra ngoài, nhưng ai biết có cá lọt lưới hay không! Sương mù này tới tà môn, vẫn nên xuống núi thôi. . ."

Liễu Miêu Thổ đứng dậy, dọc theo đường núi đi gần một canh giờ, lại chỉ thấy một mảnh sương mù mù sương thướt tha, không thấy lối ra.

"Quả thật kỳ quái! Thế nào mà vẫn còn chưa xuống núi!"

Lại nhìn thấy tảng đá xanh trước mắt, lưng Liễu Miêu Thổ trở nên lạnh lẽo, thất thanh nói:

"Không có khả năng!"

Tảng đá xanh này rõ ràng là chỗ trước đó Liễu Miêu Thổ hắn ngồi, hắn dọc theo đường núi đi một canh giờ, làm sao có thể vẫn còn đứng tại chỗ được!

Dọa khiến Liễu Miêu Thổ thất kinh, xoay người chạy, một đoạn đường vừa chạy vừa kêu to, dừng lại thở dốc, tảng đá xanh kia vậy mà lại xuất hiện trước mắt.

"Mẹ nó. . . Không ra được."