Chương 45. Viết Thư Về Nhà
"Theo như lời gia chủ nói, Ngọc Kinh Luân tốt nhất thành đã đưa đến tiểu châu kia, để phòng trên đường xảy ra chuyện."
Vạn Thiên Thương sợ Lý gia phái người đi chịu chết, còn phải trách tội Vạn gia hắn, vội vàng khuyên.
"Chúng ta tất nhiên hiểu được."
Lý Thông Nhai gật gật đầu, ghi tạc những tin tức trọng yếu này vào đáy lòng, thuận miệng hàn huyên với Vạn Thiên Thương.
Không bao lâu liền đến Lê Xuyên khẩu, Trần Nhị Ngưu nghe nói Lý Thông Nhai dẫn theo tu sĩ nhà khác đến Lê Xuyên khẩu, dọa hắn mang theo người vội vội vàng vàng đến đây nghênh đón, cẩn thận từng li từng tí đi theo sau lưng Lý Thông Nhai và Lý Diệp Sinh nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Vạn Thiên Thương đánh giá ruộng đồng lớn nhỏ, lại đo linh khí và thổ chất, gật gật đầu về phía Lý Thông Nhai, ra hiệu mình đã công nhận, Lý Thông Nhai liền cười khoát tay một cái nói:
"Vạn huynh một đường đến đây chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, Thông Nhai còn gia sự cần phải xử lý, cáo từ trước."
Nói xong phân phó cho Lý Diệp Sinh và Trần Nhị Ngưu an bài sự vụ lớn nhỏ cho Vạn Thiên Thương, sau đó quay người trở về Lê Kính thôn.
Bây giờ phía sau núi Lê Kính thôn đã náo nhiệt hơn rất nhiều, nhóm thôn đinh cũng gọi núi này là Lê Kính Sơn, trên núi trong từng mảnh từng mảnh rừng rậm được xây dựng không ít tiểu viện gạch xanh, gạch xanh ngói xám tô điểm phong cảnh có chút đẹp mắt.
Trên đường lát đá uốn lượn từ chân núi kéo dài đến đỉnh núi, từ chân núi đã có thôn đinh nhìn thấy, gặp Lý Thông Nhai liền liên thanh cung kính nói:
"Cung nghênh tiên sư."
Tùy ý gật gật đầu, giẫm lên đường lát đá đi lên mất thời gian khoảng một nén hương, một gian tiểu viện liền xuất hiện trong tầm mắt.
Tiên sinh Hàn Văn Hứa dạy học ở nơi đây, bên trong viện đều là
hài tử choai choai, đơn giản nhìn một vòng có chừng năm sáu mươi đứa,
từng người đoan đoan chính chính ngồi dưới cây nghe hắn giảng bài.
Không chỉ Lê Kính thôn và Kính Dương thôn, xa một chút còn có con cái trong Lê Đạo khẩu và Lê Xuyên khẩu đến đây cầu học, bên trong nhà mỗi phú hộ mới nổi có tích súc có thể cung cấp cho một hai đứa bé đến trường đọc sách tất nhiên cũng chỉ có thể đưa đến Lê Kính thôn.
Nhìn sang Lý Huyền Tuyên ngồi ở bên trong đọc sách, Lý Thông Nhai âm thầm suy nghĩ nói:
"Tiếp thêm mấy tháng nữa, thân thể hài tử sáu bảy tuổi được định hình liền có thể kiểm tra linh khiếu một chút, Huyền Châu phù chủng của cái kính kia còn ba cái, cũng không sợ trên thân Tuyên Nhi không có linh khiếu."
"Tính toán thời gian, mấy tháng tới Điền Vân mang thai cũng sắp sinh rồi."
Không biết thế nào, bên trong đầu óc Lý Thông Nhai đột nhiên hiện ra dáng vẻ Liễu Nhu Huyến, dọa khiến hắn lắc đầu liên tục, đứng nguyên tại chỗ sửng sốt mấy giây, cười khổ tiếp tục đi lên trên núi.
Đi qua học đường chính là cầu thang một trăm hai mươi sáu bậc, một cánh cửa lớn màu đỏ đứng sừng sững ở trên bình đài, trước cổng có một vị lão nhân tóc hơi bạc đang ngồi.
"Điền thúc!"
Lý Thông Nhai chào hỏi, nhìn Điền Thủ Thủy vui tươi hớn hở cầm chùy nhỏ, trên tay cầm một nửa ngựa gỗ đang làm.
"Thông Nhai trở về rồi."
Điền Thủ Thủy cười gật gật đầu, có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, chỉ chỉ ngựa gỗ trên tay.
"Đây là Vân nhi sắp sinh, ta muốn làm ít đồ chơi cho hài tử…"
Lão nhân lúc tuổi còn trẻ đã bị thương không ít, tuổi tác đến khi già liền chịu khổ, cùng tuổi với Lý Mộc Điền nhưng nhìn qua già hơn mười tuổi.
"Được rồi, ngài cứ chậm rãi làm."
Đối với vị lão nhân giống như phụ thân này, Lý Thông Nhai cực kỳ tôn kính chào hỏi với hắn, lúc này mới tiến vào bên trong viện.
Lý Hạng Bình đang chậm rãi tỉnh lại từ bên trong nhập định, phun ra một ngụm trọc khí, nhìn qua Lý Thông Nhai mở miệng nói:
"Nhị ca tu thành Chu Hành Luân?"
"Đúng vậy."
Lý Thông Nhai nhíu nhíu mày, mang theo ý cười đáp lời.
"Vẫn nhanh hơn ta một bước."
Nhìn Lý Hạng Bình phiền muộn, chính mình lại không nhịn được cười, đứng dậy duỗi lưng mỏi.
Nói lại một lần sự tình của Vạn Thiên Thương cho hắn, lại đặt quyển trận pháp lên trên bàn, Lý Thông Nhai bưng bát trà trên mặt bàn lên uống, thấy Lý Hạng Bình trầm tư, Lý Thông Nhai hỏi ngược lại:
"Làm sao?"
"Vạn Thiên Thương khó đối phó hơn Vạn Nguyên Khải kia nhiều."
Lý Hạng Bình ngẩng đầu, biểu lộ bình tĩnh nói.
Lý Thông Nhai nhẹ nhàng cười một tiếng, đang muốn mở miệng, đã thấy Điền Thủ Thủy nhô đầu ra gọi với vào:
"Lâm Phong đến rồi!"
Hai người nghi hoặc liếc nhau, thấy Liễu Lâm Phong vội vã đi vào trong viện, lau mồ hôi một cái, nhìn qua hai người nói:
"Dưới núi có một vị tiên sư tới, tự xưng là người của Thanh Tuệ phong."
"Thanh Trì tông Thanh Tuệ phong?"
Hai người Lý Thông Nhai và Lý Hạng Bình lập tức hai mặt nhìn nhau, Lý Thông Nhai chần chờ mấy giây, mở miệng nói:
"Thượng sứ Tiên tông, xác nhận có quan hệ với Kính Nhi."
Lý Hạng Bình liền vội vàng đứng lên, mang theo đám người đi xuống dưới núi, không nghĩ tới mới ra tới cửa sân liền thấy một vị tu sĩ thân mang trường bào xanh nhạt, bên hông phối thêm vài món cẩm nang.
Tu sĩ kia khuôn mặt tuấn lãng, khí chất xuất trần, đứng bình tĩnh trước viện, mỉm cười nhìn qua mấy người.
"Thanh Tuệ phong Tiêu Nguyên Tư, bái kiến các vị đạo hữu."
Tiêu Nguyên Tư nhẹ nhàng chắp tay, trên mặt vui vẻ nói.
"Lý gia Lý Hạng Bình, bái kiến Thanh Trì tông thượng sứ."
Lý Hạng Bình không dám khinh thường, mang theo đám người sau lưng vội vàng cúi xuống, Tiêu Nguyên Tư có chút nghiêng người né qua, mở miệng cười nói:
"Chư vị đều là người nhà sư đệ, không cần làm cái đại lễ này, lần này đến đây chỉ là người đi đường, không phải là tiên tông thượng sứ gì đó đâu."
Mấy người luôn mồm xưng vâng, Lý Hạng Bình cung kính nói:
"Tiên sư mời vào."
Trước mặt Thanh Trì tông cao cao tại thượng này, mấy người Lý Thông Nhai không khác gì so với phàm nhân, một thân tiên sư này cũng khiến cho hắn có cảm giác chân thực.
Tiêu Nguyên Tư cất bước tiến vào trong việc, tìm chỗ ngồi xuống nói khẽ:
"Vốn là tiện đường xử lý chuyện quan trọng trong sư môn nên mới tiến tới Lê Hạ quận này thu phục yêu quái, sư đệ ta lại rất tưởng niệm người nhà nên ta liền thuận tiện để cho hắn viết một phong tin, đưa đến Đại Lê sơn."