Chương 43: Vạn Thiên Thương
Vạn Tiêu Hoa ngồi trước bàn, thần sắc không giấu được vẻ mỏi mệt, tu sĩ Ngọc Kinh Luân đã ngưng tụ Linh Luân ở Thăng Dương phủ, đáng lẽ ba ngày ba đêm không ngủ cũng có thể tinh thần phấn chấn, nhưng gần đây sự tình bực mình quá nhiều, Vạn Tiêu Hoa cũng bất giác có chút không chịu nổi.
"Lý gia kia phái người truyền tin đến, Nguyên Khải ngươi muốn xử lý như thế nào?"
Vuốt vuốt huyệt thái dương, Vạn Tiêu Hoa mệt mỏi nhìn về phía đám người thuộc hạ.
Vạn Nguyên Khải còn chưa mở miệng, bên cạnh đã có một tráng hán tùy tiện lên tiếng nói:
"Còn có thể làm như thế nào, Lý gia này thực lực không mạnh, nghĩ cũng hay thật, chỉ dựa vào hai người Lý gia hắn, một mình gia chủ cũng có thể giết đến tận cửa đi, còn có thể buộc hắn giao toàn bộ linh điền cho Vạn gia ta!"
Người kia mày rậm mắt to, một đôi mắt hổ hùng dũng oai vệ nhìn chằm chằm vào đám nhân thủ đứng đầu Vạn Tiêu Hoa.
"Ngu xuẩn!" Vạn Tiêu Hoa thầm mắng trong lòng một câu, mở miệng hỏi ngược lại:
"Lý gia kia có người tu hành trong tông, nếu như chất vấn xuống dưới, chúng ta tự xử như thế nào?"
"Cái này. . ."
Thấy tráng hán kia nhất thời không nói ra lời, lúc này Vạn Nguyên Khải mới tiến lên trước một bước, mở miệng nói:
"Lý gia muốn ba thành chúng ta liền cho hắn ba thành, tồn kho trong nhà mỗi năm đều giảm bớt, mắt thấy nếu muốn dâng cũng không đủ để dâng, hết thảy vẫn cần lấy chuyện quan trọng tồn vong làm chủ."
Vạn Tiêu Hoa gật gật đầu, lại nói khẽ:
"Ba thành chắc hẳn vẫn còn có thể đàm phán lại, Cấp gia thế lớn, môi hở răng lạnh phía dưới, Lý gia cũng không đến mức bức bách chúng ta quá đáng."
Nói tới Cấp gia này, Vạn Tiêu Hoa biểu lộ hung ác nham hiểm, nhẹ nhàng buông xuống giấy viết thư trong tay, tiếp tục nói:
"Trước đây ít năm vẫn lấy Dư Bộ Sơn làm ranh giới, bây giờ đã thối lui đến Cổ Lê đạo làm ranh giới, lão tặc Cấp Đăng Tề kia khinh người quá đáng, thực lực chúng ta không đủ, những năm này đã nhiều lần nhượng bộ, vậy mà không có một chút cơ giây dốc."
Vạn Nguyên Khải cắn răng nghiến lợi gật gật đầu, thở dài nói:
"Cũng may tuyệt xử phùng sinh, linh cơ địa mạch phía Bắc chân núi Đại Lê sơn dần dần phục hồi, cho Vạn gia ta một chút hi vọng sống, đáng tiếc không nằm trong tay nhà ta thôi."
Vạn Tiêu Hoa khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói:
"Bây giờ đã rất tốt rồi, Vạn gia ta muốn chiếm phía Bắc chân núi Đại Lê Sơn cũng cần nhân thủ đi thủ hộ, phái các ngươi đi thì ai đến thủ bản gia Hoa Thiên sơn này? Huống chi việc này tư lợi lớn, kinh động đến Cấp gia, trong mắt Cấp Đăng Tề hắn có thể thấy Vạn gia ta khuếch trương hay không?"
"Cấp Đăng Tề bí mật phái người đi tiếp xúc với đám bàng chi ngu xuẩn quản lí phía dưới nhà ta, dẫn tới đám người đó rắn chuột hai đầu, chuyện tiếp xúc với Lý gia hoặc là sai người qua đó nhất định phải làm trong bí mật, tuyệt đối không thể để cho Cấp Đăng Tề kia biết được!"
Vạn Nguyên Khải trịnh trọng gật đầu, đáp lời:
"Ta đã để cho tộc đệ giả chết thoát thân chạy tới Lê Đạo khẩu, tai mắt của Cấp Đăng Tề bất quá cũng chỉ là một vài phàm nhân, không nhìn ra được cái gì."
"Thiên Thương ăn nói khéo léo lại bình tĩnh cẩn thận, việc này giao cho hắn ta yên tâm nhất."
Vạn Tiêu Hoa nói xong nhẹ nhàng nâng bút câu một trên bản đồ trước mặt, ánh mắt lạnh lùng thấp giọng nói:
"Đao cùn cắt thịt, nhưng cũng phải cẩn thận Vạn gia ta bị cắn ngược lại một cái."
Lý Thông Nhai chữa trị khỏi khí tức, cảm thụ được pháp lực phun trào không thôi trong cơ thể, khẽ cười một tiếng, cảm khái nói:
"Chu Hành Luân liên tục gần bốn năm cũng xem như kết thúc rồi."
"Chúc mừng Nhai Ca đã tiến thêm một bước, tu thành Chu Hành Luân!"
Liễu Nhu Huyến bên cạnh mỉm cười vuốt tóc vén ra sau tai, mắt đen thẳng tắp nhìn Lý Thông Nhai, mang theo ý cười chúc mừng:
"Chỉ là tiểu tu Thai Tức cảnh mà thôi, không có gì để chúc mừng!"
Lý Thông Nhai nhẹ nhàng quay đầu đi, không chút biến sắc tránh né ánh mắt Liễu Nhu Huyến, đơn giản có chút bối rối mà đáp lời.
"Hì hì."
Nhìn Liễu Nhu Huyến ở một bên cười khúc khích, Lý Thông Nhai bất đắc dĩ lắc đầu, quan sát sắc trời, mở miệng nói:
"Bế quan một ngày một đêm, trước tiên ta phải đi gặp Hạng Bình một chút."
"Vâng."
Liễu Nhu Huyến dùng sức gật đầu, cười nói.
Lý Thông Nhai đi khỏi tiểu viện Lê Kính, vừa mới tới tiền viện Lý gia loáng thoáng đã nghe thấy tiếng vang bên trong chính viện, dừng bước.
"Mẫu thân! Vì sao tất cả mọi người đều có cha, còn ta sinh ra lại không có!"
Nhậm thị đang yên tĩnh chỉnh sửa y phục trong viện, giọng Lý Huyền Tuyên mang theo một chút nghẹn ngào, quỳ trên mặt đất ôm váy áo Nhậm Bình Nhi, ủy khuất ba ba mở miệng nói:
"Lý Tạ Văn người ta cũng có cha! Cha ta đi đâu rồi?"
Nhậm thị nghe vậy vội vàng ngồi xổm xuống ôm Lý Huyền Tuyên, có chút nghẹn ngào đáp lời:
"Phụ thân ngươi đã đi tới một nơi rất xa rất xa. . ."
"Nương gạt ta! Nương gạt ta!"
Lý Huyền Tuyên dùng sức tránh thoát cái ôm ấp của Nhậm Bình Nhi, kêu khóc nói:
"Nào có ai đi xa mà không gửi tin về nhà chứ! Bọn hắn đều nói cha chết rồi!"
Nhậm Bình Nhi lập tức yên lặng, có chút không biết làm sao nhìn qua Lý Huyền Tuyên đang khóc rống.
Lý Thông Nhai nghe thấy trong lòng khó chịu, thở dài một tiếng, cất bước đi vào trong chính viện, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Huyền Tuyên.
Lý Huyền Tuyên thấy Lý Thông Nhai, lập tức bôi nước mắt khóc không ra tiếng:
"Nhị thúc, cha ta đâu!"
Lý Thông Nhai vỗ nhè nhẹ lưng Lý Huyền Tuyên, có chút chua xót trả lời:
"Cha ngươi là người tốt, là huynh trưởng khoan hậu . . ."
"Ô ô ô ô. . ."
Đang an ủi Lý Huyền Tuyên, Lý Diệp Sinh liền gõ cửa tiến vào tiền viện, Nhậm thị thấy hắn vội vàng lôi kéo Lý Huyền Tuyên đang khóc sướt mướt xuống, chỉ còn lại hai người bên trong viện.
"Chuyện gì."
Lý Thông Nhai thu liễm cảm xúc, trầm giọng nói:
"Có một nam tử mặc một thân y phục như thợ săn đứng trước cửa cầu kiến, tự xưng là người do Vạn gia phái tới."