Chương 30: Đại trượng phu thuận gió ôm trăng, cầm kiếm chỉ thiên hạ!

Chương 30. Đại trượng phu thuận gió ôm trăng, cầm kiếm chỉ thiên hạ!

Thần sắc Lý Hạng Bình lạnh nhạt, trong tay lộ ra một viên ngọc ấn, dưới pháp lực thôi động, bốn chữ lớn kim quang lóng lánh nổi lên.

"Dưới quản lý của Thanh Trì."

"Thần tiên a!"

Nhìn thấy thủ đoạn thần tiên này, mọi người nhất thời xôn xao một trận, không ít người liền quỳ xuống dập đầu, cao giọng kêu to, Trần Nhị Ngưu cũng sợ hãi cả kinh, kinh dị không thôi nhìn phía trên.

Lý Hạng Bình nhìn chữ "Lý" hiển hiện xong, thu ngọc ấn vào, nhìn qua đám người bên dưới, cất cao giọng nói:

"Tiên nhân kia cũng ban cho tiên pháp, ra lệnh Lý gia ta trấn thủ chư thôn Lê Kính thôn, Lê Xuyên khẩu, Kính Dương thôn, Lê Đạo khẩu."

Nói xong trong tay nhẹ bấm, kim quang óng ánh từ trong chưởng hiển hiện, cổ tay nhẹ nhàng hất lên, đạo kim quang kia liền gào thét phóng ra, chui vào bên trong núi rừng chập trùng, phát ra một tiếng oanh minh, kinh động từng đàn chim bay lên.

Chiêu Kim Quang Quyết này vừa ra, người phía dưới thoáng chốc rầm rầm quỳ đầy đất, ngay cả gia chủ Liễu gia là Liễu Lâm Phong cũng nơm nớp lo sợ quỳ xuống, ngơ ngác nhìn qua hắn.

"Chư vị không cần làm như thế, đều là thân thích trong thôn, Hạng Bình không nhận nổi."

Trầm thấp nhìn qua đám người quỳ xuống phía dưới, Lý Hạng Bình lại lù lù bất động, nhàn nhạt mở miệng nói.

Trần Nhị Ngưu nghe thấy thanh âm Lý Hạng Bình, áp sát đầu xuống trên mặt đất, sau khi chấn kinh tâm loạn như ma, trong đầu óc chỉ còn lại vài chữ to.

"Sắp biến thiên."

Lý Thông Nhai chậm rãi đi ra từ Lê Xuyên khẩu, Lý Diệp Sinh ở sau lưng một tay cầm vải vóc, một tay nhấc bút than, xiêu xiêu vẹo vẹo nhớ kỹ viết cái gì.

"Lê Xuyên khẩu trải qua trận hạn hán vài chục năm trước, bây giờ vẫn chưa thể khôi phục lại, chỉ có hơn một trăm hộ, thật sự là đáng thương."

Lý Thông Nhai vừa đi vừa nghiêng đầu nói với Lý Diệp Sinh.

"Ca, phú hộ trong Lê Xuyên khẩu chúng ta không nhiều, đất đai chia bình quân ra thì mỗi thôn dân cũng không có tiền thuê đất, thuế ruộng một thành cực kỳ lỏng lẻo!"

Lý Diệp Sinh cung kính trả lời, bút lông trong tay vừa thu lại, đưa cho thôn dân đi theo phía sau, lại khom người thấp giọng mở miệng nói:

"Cuối cùng cần phái người đến chưởng sự, nhưng bây giờ trong số đích thứ của Lý gia ta đều không có người đọc sách viết chữ, không có nhân thủ có thể dùng được."

"Không cần lo ngại."

Lý Thông Nhai khoát khoát tay, trong ánh mắt hâm mộ của Lý Diệp Sinh bấm một cái pháp quyết Tịnh Y Thuật, vuốt sạch bụi đất trên người, chậm rãi đáp lời:

"Phụ thân và Hạng Bình sẽ an bài tốt."

"Lê Kính thôn có hai trăm hai mươi chín hộ, Lê Xuyên Khẩu một trăm linh một hộ, Kính Dương thôn hai trăm chín mươi bảy hộ, Lê Đạo Khẩu một trăm năm mươi tám hộ, tổng cộng bảy trăm tám mươi lăm hộ, bốn nghìn hai trăm tám mươi người."

Mấy người Lý Thông Nhai ngồi ngay ngắn ở chính viện của Lý gia, Lý Diệp Sinh đứng phía dưới sân viện đọc lại thông tin đã được ghi lại.

"Bốn ngàn hai trăm tám mươi người, mỗi hộ có ba thanh niên trai tráng, dù thế nào cũng có thể có được một hai người trên thân có linh khiếu."

Lý Hạng Bình tựa ở trước bàn gỗ, trầm thấp nói.

"Chư vị tộc lão Diệp thị đêm qua đã tới cửa bái phỏng Diệp Sinh... Hi vọng có thể khôi phục tổ họ."

Lý Diệp Sinh quan sát mấy người đằng trước, cười khổ nói.

"Tổ họ?"

Lý Thông Nhai ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi lại.

Nhìn bộ dáng khó hiểu của hai người Lý Thông Nhai, Lý Mộc Điền tằng hắng một cái, mở miệng giải thích nói:

"Tộc Diệp thị vốn là chi mạch của Lý gia ta, chỉ là sau đó phạm sai lầm, tộc nhân cả chi bị trục xuất khỏi Lý gia, đổi thành họ Diệp."

"Vốn dĩ hai nhà sinh sống riêng phần mình không đề cập tới việc này, bây giờ thấy Lý gia ta có tiên duyên, Diệp thị tất nhiên trông mong có thể leo lên, muốn đổi lại tổ họ… "

Nghe vậy, Lý Diệp Sinh cũng gật gật đầu, đêm qua hắn cũng mới nghe các tộc lão khóc lóc kể lể mới biết được loại bí mật năm xưa này, tộc lão Diệp gia than thở khóc lóc, nếu không phải vì Lý gia có tiên duyên nên hắn muốn leo lên, Lý Diệp Sinh hắn thật sự còn cho là người này có tâm niệm muốn làm gia chủ.

"Nếu như người nào của Diệp gia có linh khiếu trên thân thì ta sẽ cho phép người đó đổi lại họ Lý, làm chi mạch Lý gia ta."

Lý Hạng Bình nghe Lý Mộc Điền giải thích xong, lúc này mới trả lời Lý Diệp Sinh, để hắn đi trả lời chắc chắn cho tộc lão kia, quay đầu nhìn Lý Mộc Điền dò hỏi:

"Phụ thân, người chủ sự của chư thôn này..."

"Trần Nhị Ngưu khôn khéo tài giỏi, lại từ Lê Xuyên Khẩu chạy nạn tới đây, vậy cứ phái hắn đi Lê Xuyên Khẩu. Nhân khẩu của Kính Dương thôn là nhiều nhất, nên phái một người thân tín, để Nhâm thúc ngươi đi xem."

Lý Mộc Điền nhẹ nhàng uống hớp trà, tiếp tục nói:

"Lê Đạo Khẩu nương tựa vào Cổ Lê đạo, nạn dân chạy nạn rất nhiều, tình thế phức tạp nhất, nên giao cho quỷ tinh Hứa Văn Sơn kia, để hắn dẫn theo một đám nạn dân huynh đệ đi."

"Phụ thân suy nghĩ chu đáo."

Lý Hạng Bình gật gật đầu, cầm lấy quyển pháp môn hướng dẫn trồng trọt linh đạo lên xem.

"Việc cấp bách lúc này là dùng Tầm Linh thuật bên trong quyển này để xem xét địa mạch của các thôn làng, sớm tìm ra linh điền để trồng Linh Thực và Bạch Nguyên Quả xuống."

Lý Xích Kính đạp trên phi toa nhìn phòng ốc giống như con kiến trên mặt đất rộng lớn phía dưới, toàn bộ thành trì hùng dũng biến mất ở phương xa, nỗi ưu sầu khi phải xa nhà lập tức bị ném ra sau đầu, trong lòng kích động không thôi.

"Đại trượng phu thuận gió ôm trăng, cầm kiếm chỉ thiên hạ!"