Chương 3: Cái Gương
"Haaa, Hạng Bình ca."
Lý Hạng Bình cõng giỏ đi trở về, xa xa có một nữ hài đi tới, khuôn mặt nữ hài tròn tròn, ngũ quan rất là bình thường, nhưng nụ cười hạnh phúc làm cho mặt mày của nàng tăng thêm không ít mị lực.
"Vân muội "
Lý Hạng Bình cười quan sát nữ hài, quay người đưa giỏ bắt cá ra cho nàng xem.
"Nhìn xem ta bắt cá giỏi không, ngươi cầm mấy con về nấu ăn."
"Chuyện này không được."
Điền Vân cười cúi đầu, nữ hài đã phát dục sớm, năm nay nàng mười một tuổi đã trổ mã đến cao hơn so với Lý Hạng Bình mười ba tuổi.
Nam nữ của Lê Kính thôn kết hôn mười ba năm, tuổi tác cùng thế hệ là thích hợp nhất, trong lòng nữ hài đã sớm gọi nam hài trước mắt là phu quân.
"Không được, cầm đi!"
miễn cưỡng nhét hai con cá vào trong tay Điền Vân, Lý Hạng Bình ngược lại không nghĩ nhiều, Điền thúc trong thôn phúc hậu nhất, hắn thích nhất, gặp con gái của Điền thúc thì đương nhiên phải chiếu cố một chút.
Từ biệt Điền Vân, Lý Hạng Bình vội vã đi vào trong nhà, đặt giỏ vào trong tiểu đường. Hắn suy nghĩ một chút, lấy cái gương kia ra lau lau, nhét vào trong ngực, cầm lấy ba cái hộp gỗ trên bàn rồi đi về phía ruộng.
Ở đó, hai vị ca ca của hắn đang làm việc nhà nông với phụ thân của hắn.
Lý gia có bốn huynh đệ, theo thứ tự là Lý Trường Hồ, Lý Thông Nhai, Lý Hạng Bình, Lý Xích Kính, bốn huynh đệ này của Lý gia ở thôn Đại Nhai không ai không giơ ngón tay cái lên khen ngợi, mỗi lần phụ thân Điền Vân nói đến bốn huynh đệ này đều hâm mộ nói:
"Lý Mộc Điền thật sự là có phúc lớn!"
Lý Mộc Điền lại không nghĩ như vậy, là người duy nhất trong thôn từng đi xa nhà, Lý Mộc Điền nhìn con của mình đang bận rộn trong ruộng, mà thống khổ không thôi.
"Nam đinh tốt thì nên đọc sách binh tướng, ở trong ruộng chỉ là loại nhút nhát!"
Hắn chỉ vào Điền thúc mắng.
Nhưng cuộc sống chính là như vậy, người gặp qua ánh sáng thì sẽ cảm giác thống khổ, Lý Mộc Điền từ khi đi qua quân đội, giết qua người, hơn bốn mươi tuổi trở lại thôn Trường Xích dùng quân lương mua nhà va trở thành nhà giàu, nhưng hắn ngược lại không hài lòng.
Lý Hạng Bình ra đến ngoài ruộng, đại ca Lý Trường Hồ đã sớm chờ ở dưới bóng cây, hắn là nhiều tuổi nhất, mười bảy tuổi trên miệng hắn đã có một sợi râu.
"Tam đệ đi chậm thôi, không vội."
Lý Trường Hồ cười sờ lên đầu Lý Hạng Bình, ôn hòa nhìn hắn.
"Nghe Điền thúc nói hôm nay ngươi thu hoạch được rất nhiều nha."
"Nhiều lắm đó ca!"
Lý Hạng Bình cười ha hả: "Tối nay coi như là một bữa ăn ngon!"
"Ngươi nha."
Lý Trường Hồ thay hắn bôi mồ hôi, cầm lấy một cái hộp gỗ hô hào với trong ruộng.
"Nhị đệ "
"Đến đây!"
Nhị ca Lý Thông Nhai cầm theo cuốc bước nhanh tới, hắn ngồi xuống trước mặt Lý Trường Hồ kêu một tiếng đại ca, sau đó cười nhìn Lý Hạng Bình.
"Các ngươi ăn đi, ta sẽ trở về."
Lý Hạng Bình bận rộn tới trưa, đã đói tới loạng choạng, vội vàng đi về nhà.
...
Khi Lục Giang Tiên nhìn ở trong giỏ của Lý Hạng Bình thì hắn đã mơ hồ cảm giác được có một loại lực lượng không hiểu đang hấp dẫn hắn, lúc khoảng cách với Lý gia càng ngày càng gần thì loại cảm giác này cũng càng ngày càng mãnh liệt.
Đi ngang qua gốc cây lớn ở cửa thôn, khi đi vào thôn xóm thì lực hấp dẫn này đạt tới đỉnh phong, Lục Giang Tiên cảm thấy tức ngực khó thở, thân của cái kính trong giỏ khẽ run nhè nhẹ, trong kính lộ ra hồng quang.
"Đó là một bộ phận của ta, hoặc là thứ cực kỳ quan trọng đối với ta."
Trong lòng Lục Giang Tiên có một loại minh ngộ.
"Ở phía bắc! Là hướng của hồ lớn kia!"
Khi Lý Hạng Bình chậm rãi rời xa cửa thôn, loại hấp dẫn này chậm rãi biến mất, trong lòng Lục Giang Tiên âm thầm ghi lại phương hướng này.
Sau khi quan sát Lý Hạng Bình lắc lư một vòng trong thôn, kết hợp với cảm giác tâm lý của mình và động tác và ngữ khí của đối tượng, Lục Giang Tiên cơ bản có thể hiểu được mọi người đang nói gì.
Hắn phát hiện nơi này giống như là một thôn xóm nhỏ bình thường, không có cao thủ võ đạo nào vượt nóc băng tường, cũng không nhìn thấy người tu tiên nào bay tới bay lui.
Mọi người quy củ mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, sử dụng khí cụ và quy mô ruộng đồng cũng không có gì ngoài dự liệu.
"Nơi này giống như thật sự là một thôn xóm nhỏ bình thường, phòng ở tốt nhất cũng chỉ là một căn nhà hai tầng kết cấu bằng đất..."
Lục Giang Tiên nghĩ ngợi, nếu như có người tu tiên thì cho dù có thế nào cũng không thể trở thành một thằng ngốc ở trong nhà đất đâu nhỉ?
"Sức mạnh cường đại sẽ mang đến sức sản xuất cường đại, nhưng thôn nhỏ trước mắt quá lạc hậu."
Trong lòng hắn đã đại khái nắm chắc, kế hoạch sau này cũng chầm chậm có bộ khung.
Tối nay, Lý gia vô cùng bận rộn, mẹ và hai tiểu đệ vội vàng rửa rau nấu đồ ăn.
Lý Hạng Bình thắng lợi trở về, mà đệ đệ Lý Xích Kính lại có thể ở phía sau núi lấy tang nuôi tằm lặng lẽ bắt được một đàn chuột đồng béo mầm bỏ vào trong túi lương trở về, phụ thân Lý Mộc Điền mừng đến mức hung hăng vỗ vỗ vai hai tiểu tử, để cho hai đứa nhóc cũng hãnh diện tự hào.
Khi mười bốn mười lăm tuổi chính là lúc cơ thể lớn lên, mấy món ăn trên bàn cơ bản vào bụng mấy người rất nhanh.
Lý Mộc Điền chỉ gắp một miếng, mẹ hắn là Liễu Lâm Vân cũng đang cười nhẹ nhìn bốn huynh đệ, chỉ có con chó vàng là đang chạy vòng vòng ở giữa chân sáu người.
Ăn bữa tối xong nghỉ ngơi.
Mặt trăng chậm rãi mọc lên trên núi Đại Lê, Lý Hạng Bình ngậm một cây cỏ dài tựa ở góc tường, phụ thân Lý Mộc Điền cau mày nhìn lên bầu trời, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
"Đúng rồi, cha."
Lý Hạng Bình vỗ vỗ ống quần của phụ thân, lấy ra một cái gương ở trong lòng.
"Sáng sớm nhặt được thứ này ở trong sông."
"Hoắc."
Lý Mộc Điền nhận lấy cái gương, híp mắt lật qua lật lại nhìn một chút.
"Không phải sắt không phải đồng, cái gì mà tốt?"
Ánh trăng trong trẻo lạnh lẽo chậm rãi hạ xuống trước căn phòng, giống như hội tụ một chút xíu trên mặt gương mới, tạo thành một vòng ánh trăng nhàn nhạt, Lý Hạng Bình không nhịn được dụi dụi con mắt, đây giống như ánh trăng xinh đẹp nhất mà hắn thấy trong năm 13 qua.
"Cha!"
Lý Hạng Bình nhỏ giọng nói.
"Im miệng!"
Lý Mộc Điền quá sợ hãi, ép buộc mình dời ánh mắt khỏi ánh trăng, hai tay run rẩy không ngừng, hắn nhét cái gương vào trong lòng Lý Hạng Bình, cúi đầu thấp giọng nói vào tai hắn:
"Trốn vào đi, bảo các ca ca của ngươi cầm thanh đao lên."
Lý Hạng Bình lần đầu tiên nhìn thấy sát ý ngoan lệ như vậy trên mặt phụ thân, ánh mắt của hắn hơi nheo lại, giống như là một con ưng vận sức chờ phát động.
"Vâng..."
Giọng nói của hắn rung động, hai chân như nhũn ra, một chút xíu đã đi vào trong cửa phòng.
Trong bóng đêm, Lý Hạng Bình đẩy cửa phòng ra.
"Ca... Phụ thân nói nhanh mang theo gia hỏa kia đi ra cửa."
Lý Hạng Bình gần như muốn khóc lên, hắn run rẩy thấp giọng nói với hai vị ca ca đang tựa ở đầu giường.
"Cái gì?"
Lý Trường Hồ khiếp sợ đứng lên, hai tay đỡ lấy Lý Hạng Bình, lo lắng nhìn qua: Phụ thân c có gặp trở ngại gì hay không? Có chuyện gì nhanh nói?
Nhị ca Lý Thông Nhai lại xoay người từ dưới giường lấy ra hai thanh đao, lại gỡ áo dây leo và trường côn treo trên tường xuống, âm thầm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:
"Chắc là kẻ thù tới cửa."
Hắn đưa trường đao và dây leo qua, cầm trường côn vào trong tay, vỗ vỗ Lý Trường Hồ.
"Ca, không cần hỏi nữa. Tam đệ, ngươi lại mang theo mẫu thân và tứ đệ trốn vào hậu viện đi."
"Được rồi."
Lý Hạng Bình vội vàng vàng vàng tìm mẹ, Lý Trường Hồ cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, mặc áo dây leo, nắm lấy đao đi về phía cửa.
Ngoài phòng.
Lý Mộc Điền đang đứng ở cửa ra vào, yên tĩnh nhìn mảnh ruộng dưa lúc trước, đợi đến khi hai thiếu niên đều đứng chắp sau lưng, hắn khoát tay chặn lại, tiếp nhận trường đao.
"Hai người một trái một phải phòng thủ trước sau dò xét, bảo đảm xung quanh không có người."
Hai người vội vàng xác nhận, đi dò xét trái phải ngôi nhà.
Lý Mộc Điền đã thoải mái đi tới trước nhà, sau đó xoay người nhấc lên, lại từ trong ruộng dưa vớt ra một người.