Chương 27. Quy Định Tôn Môn
Tu sĩ mặc dù không dễ sinh con, nhưng tỉ lệ hài tử sinh ra trên thân có linh khiếu lại rất lớn, mười phần có thể đạt tới một hai Luyện Khí sĩ, sau trúc cơ sẽ có năm thành, ba hài tử này trên thân đều có linh khiếu, cha hắn chắc hẳn là tu sĩ trúc cơ.
Về phần Tử Phủ? Đếm trên toàn bộ Việt quốc còn không thu thập đủ số lượng một bàn tay, đường đường là Tử Phủ chi tôn, làm sao có thể tới trong thôn xóm nhỏ này mà chịu đựng, coi như là con riêng cũng chiếm được địa vị một vùng ở trong nhà, ai dám xen vào? Có khi còn phải xem như tiểu tổ tông mà cúng bái.
Thấy thiếu niên phía dưới thu lại công pháp, trên mặt vui mừng mở miệng nói:
"Phụ thân, ta đột phá!"
Người của Lý gia tất nhiên cực kỳ vui sướng, Tư Nguyên Bạch trên núi giả lại nhìn qua hắn, trong lòng hơi động, suy nghĩ nói:
"Một đoạn Cổ Lê đạo dẫn đến Đại Lê Sơn này phàm nhân rất nhiều, lại bởi vì trận đại chiến kia mà ba trăm năm nay không có tu sĩ trấn thủ, bây giờ địa mạch quy vị, linh cơ dần dần phục hồi, mảnh đất này cũng sẽ sớm quay về dưới sự quản lý của tông môn."
"Không bằng để cho mấy người kia phụ thuộc vào tông môn, trấn thủ nơi đây, mượn uy thế tiền bối trúc cơ kia cũng coi như có thể trấn được nhiều yêu vật."
Thanh Trì tông khống chế ba quận phía nam Việt quốc, tất nhiên sẽ có một bộ thể hệ quản lý, tông môn chỉ cần phái đệ tử xuống quản lý, còn lại chỉ cần lợi dụng những thế gia tu tiên kia dùng huyết mạch thông gia rắc rối khó gỡ đến khống chế tầng dưới chót.
Lợi dụng đan dược và pháp khí để cung cấp lượng lớn nguyên vật liệu nuôi dưỡng nhân lực tu vi thấp, mỗi năm tuyển chọn đệ tử ưu tú trong số các đệ tử của thế gia tông môn, đây cơ hồ là pháp môn được giới tu hành công nhận là tốt nhất, Thanh Trì Tông từ khi khai tông lập phái đến nay đã dùng hơn năm trăm năm.
"Thuận đường cũng có thể kết một mối thiện duyên cùng với tu sĩ trúc cơ kia.”
Nghĩ đến điểm này, Tư Nguyên Bạch bấm pháp quyết hiện thân hình, nhẹ nhàng đáp xuống trong viện.
Lý Xích Kính còn đang vui sướng, trải nghiệm cảm giác pháp lực Chu Hành Luân phun trào không thôi, liền nhìn thấy một đạo thân ảnh khoác áo xanh hiện ra ở trong viện.
Người kia trên thân mang một kiện áo xanh, tướng mạo khoảng ba bốn mươi tuổi, dung mạo tuấn lãng, ý cười ôn hòa, trên lưng phối thêm một thanh bảo kiếm phát ra huỳnh quang trong vắt, nhìn qua phiêu dật xuất trần.
Mấy người Lý Xích Kính lập tức như lâm đại địch, cấp tốc bảo vệ Lý Mộc Điền sau lưng, Lý Thông Nhai thấp giọng quát nói:
"Các hạ là người nào?"
Nhìn thấy nam tử mặc áo xanh giống như tiên nhân chậm rãi hiển hiện trong sân, Lý Hạng Bình lập tức kêu khổ trong miệng, trong lòng thầm nghĩ:
"Mẹ nó, sợ là chủ nhân của cái gương kia tìm tới!"
Lập tức hoảng sợ bất an, chỉ cảm thấy người này có chút thần dị, sâu không lường được, ngẩng đầu nhìn sang Lý Xích Kính và Lý Thông Nhai bên cạnh, hai người kia mặc dù thần sắc tự nhiên, đáy mắt lại có chút hoảng loạn, sợ là cũng cùng chung ý nghĩ với Lý Hạng Bình.
"Ta chính là Thanh Tuệ phong chủ của Thanh Trì Tông."
Tư Nguyên Bạch khẽ mỉm cười, thấy mấy người Lý gia cực kỳ đề phòng, không giống với người bình thường lập tức quỳ bái, càng thêm kiên định vào phán đoán của mình, cười hồi đáp:
"Các vị không cần khẩn trương, Cổ Lê đạo này thuộc về Thanh Trì tông ta, các ngươi tu tiên đạo, tất nhiên sẽ thuộc quản thúc của Thanh Trì tông."
Mắt thấy người này không phải đến tìm cái gương kia, mấy người Lý Thông Nhai lập tức buông lỏng, địch ý đối với Tư Nguyên Bạch cũng giảm bớt không ít, Lý Thông Nhai liền ôm quyền, cung kính mở miệng nói:
"Chúng ta chỉ là tiểu dân hương dã, cô lậu quả văn, trong lúc vô tình đạt thành Huyền Cảnh, không biết quý tông là đại phái phương nào, lại làm chậm trễ thượng sứ."
Tư Nguyên Bạch sững sờ, trong lòng lập tức hiểu rõ, Cổ Lê đạo này mấy trăm năm qua chưa từng phái người tới thu thập, những thôn dân này ngay cả danh hào của Thanh Trì Tông cũng không biết, thế là bấm pháp quyết, một tấm bản đồ Việt quốc sinh động như thật hiển hiện ở trước mặt mọi người.
Chiêu này lập tức làm cho mấy người Lý gia kinh hãi, bọn người Lý Xích Kính mặc dù học được pháp quyết, có thể vận được pháp lực, nhưng để bấm ra hình dạng vẫn còn quá sức chứ đừng nói tới khống chế để tạo ra bản đồ tinh diệu như vậy.
"Đây là Việt quốc."
Tư Nguyên Bạch tâm niệm vừa động, phía nam Việt quốc lập tức hiện ra một khối màu xanh, khu vực màu xanh này đại khái chiếm một phần tư diện tích Việt quốc.
"Đây là Thanh Trì tông của ta."
"Thì ra là Thanh Trì Tiên Tông."
Lý Mộc Điền chắp tay một cái, mở miệng nói:
"Lão nhân khi còn trẻ từng đi theo Dương tướng quân tiến đánh Sơn Việt, phù lục kia quả thật từ Thanh Trì Tiên Tông phát ra."
"Không gánh được danh xưng tiên tông."
Tư Nguyên Bạch liền khoát tay, nói với ba người Lý Hạng Bình:
"Các ngươi đã bước vào Huyền Cảnh chi môn, mấy thôn làng trên Cổ Lê đạo này từ nay sẽ do các ngươi quản thúc, chỉ cần ghi nhớ mỗi năm cung cấp đầy đủ tư lương thượng tông yêu cầu là được."
"Trên Cổ Lê đạo này vẫn còn mấy gia tộc, nền tảng nhà ngươi nông cạn, mọi thứ có thể cho thì cứ cho, đừng quá mức tranh chấp, mỗi năm năm tông môn sẽ phái người đến thu người lên núi, nếu như trong tộc có nhân vật có phong tư trác tuyệt, đối với gia tộc mà nói cũng là có lợi ích rất lớn."
Sắc mặt Lý Thông Nhai hơi biến đổi một chút, thấp giọng dò hỏi:
"Không biết tư lương này. . ."
"Hàng năm mười Bạch Nguyên Quả, hai trăm cân Linh Thực."
Tư Nguyên Bạch nghiêm mặt nói:
"Tư lương này thế nhưng tuyệt đối không thể thiếu được, tốt nhất là có đệ tử bái sơn trong tông, nếu không quy định này không thể thiếu. . ."