Chương 13: Đi Cầu Thân

Chương 13: Đi Cầu Thân

Lý Mộc Điền chắp tay sau lưng sau đó đi đến trước viện Điền gia, Điền Vân ngồi xổm bên trong viện vừa ngâm nga bài hát vừa nhặt rau ngẩng đầu nhìn sang, thấy người tới là Lý Mộc Điền, ngại ngùng cười nói:

"Lý thúc!"

Lại đặt đồ ăn trong tay xuống, vội vàng đứng lên gọi với vào trong phòng:

"Cha! Mộc Điền thúc tới."

"Là ta."

Lý Mộc Điền mang theo ý cười đáp lời, nhìn Điền Vân từ trên xuống dưới.

Nha đầu này ba năm nay đã trổ mã trưởng thành rất nhiều rồi, dáng người trước sau lồi lõm, lung linh tinh tế, mặc dù không tính là quá nghiêng nước nghiêng thành nhưng ngũ quan cũng coi như đoan chính, ngược lại cười lên có một chút ý vị phong tình đặc biệt.

"Không tệ, không tệ."

Lý Mộc Điền đưa tay đang chắp sau lưng ra, thì ra là mang theo một con nhạn lớn.

"Lý thúc không cần quá khách khí a."

Điền Vân thấy Lý Mộc Điền mang theo đồ vật đến, không khỏi sững sờ, nhìn kỹ lại lập tức kinh ngạc nói:

"Đây là nhạn sao?"

«Nghi lễ · sĩ hôn lễ» viết: "Hôn lễ, hạ đạt nạp thải. Dùng nhạn.”

Ở Việt quốc, nhà trai nếu muốn kết thân cùng nhà gái sẽ mang theo nhạn đến cửa, loại lễ này được gọi là nạp thải.

Gia đình nhỏ làm nghề nông nghèo, chịu không nổi quy củ quá mức phức tạp, các gia đình bình thường khác trong thôn Lê Kính đừng nói là nhạn, chỉ đi tay không tới cửa cầu hôn cũng có khối người, Điền Vân cũng là lần đầu tiên thấy có người khác tới nạp thải, một lúc sau mới phản ứng được.

"Nhà ta mà Hạng Bình cũng để mắt tới sao?"

Lý Mộc Điền cười ha ha một tiếng vì tâm tư trêu chọc của nàng.

Điền Vân sớm đã đỏ bừng từ chỗ tai lan đến tận cổ, bên ngoài tỏ ra thận trọng và ngượng ngùng ấp úng muốn che giấu, nhưng lại sợ Lý Mộc Điền cho là thật, đành phải mở miệng nói:

"Hiếm có!"

Điền Thủ Thủy từ trong phòng vừa mới ra khỏi cửa lớn, nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một tiếng thật to, tảng đá lớn nằm ở trong lòng đã lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Làm phụ thân sao lại không nhìn ra trái tim nữ nhi nhà mình sớm đã treo trên thân Lý Hạng Bình kia chứ!

Chỉ là tiểu tử này ngày thường kín kẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt khiến không có người nào nhìn ra tâm tư của hắn, Điền Thủ Thủy cũng sợ nữ nhi nhà mình rơi vào khó xử, từ đầu đến cuối vẫn không nói một lời.

"Đại ca!"

Điền Thủ Thủy cười lớn gọi một tiếng.

Điền Thủ Thủy từ lúc năm tuổi đã đi theo sau lưng Lý Mộc Điền, mười hai tuổi lại cùng nhau sung quân với Nhậm Bình An, ba người ở trong quân sinh tử có nhau, dù không phải huynh đệ cũng đã hơn hẳn huynh đệ.

Về sau quay trở về thôn, giết phú hộ Nguyên gia kia, rửa tay gác kiếm quay về làm nông. Lý Mộc Điền đối với hắn đều là trông nom khắp nơi, chỉ điểm ruộng vườn, lại làm mai giúp hắn cưới thê tử.

Điền Thủ Thủy hắn cùng với Lý gia vui buồn có nhau, ngay cả Lý Trường Hồ cũng là do hắn tự tay nuôi lớn, so với hài tử nhà mình còn muốn thân thiết hơn mấy phần.

Khuê nữ nhà mình có thể gả đến nhà hắn, sao có thể nói là thiệt thòi?

Điền Vân không biết vừa rồi trong lòng phụ thân lướt qua nhiều chuyện như vậy, chỉ thấy phụ thân bước ra liền đi nhanh tới trước, nắm lấy tay Lý Mộc Điền cười một trận thật to.

"Đại ca, ngoại trừ mối hôn sự này ra thì cũng có chuyện khác quan trọng…"

Điền Thủ Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói.

"Chuyện gì?"

Lý Mộc Điền có chút nghi ngờ ngẩng đầu hỏi lại.

"Mấy ngày trước ta đi lên núi có đi qua đường tắt tới tổ mộ Nguyên gia, nghe thấy có chút động tĩnh, đợi đến khi ta quay đầu lại tìm thì lại không thấy được gì."

"Nguyên gia vẫn còn tộc nhân chưa giết hết sao?"

Lông mày Lý Mộc Điền nhướn lên, u ám mở miệng nói.

"Ta nghĩ rằng chỉ là vài thân thích có chút quan hệ dám vụng trộm tế tự mà thôi."

Trong lòng Điền Thủ Thủy lo sợ bất an, vội vàng trấn an bản thân nói.

"Không sai, ngươi nói có đạo lý."

Lý Mộc Điền dần dần buông lỏng, gật gật đầu với Điền Thủ Thủy:

"Năm đó quả thực cũng đã hỏi qua, Nguyên gia chỉ có năm người, cũng không có bất kỳ lỗ hổng nào."

"Đại ca, ngày tốt ta không nên nói mấy lời xúi quẩy này!"

Điền Thủ Thủy đánh khẽ lên miệng mình một cái, nhìn Lý Mộc Điền nhẹ giọng cười lên.

Sau khi ra khỏi Điền gia, sắc mặt Lý Mộc Điền bình tĩnh lại đi trên đường đất, giống như có điều suy nghĩ mà nhìn qua phía Đại Lê Sơn.

Thương lượng hôn sự xong xuôi, Lý Mộc Điền lẩm bẩm quay trở lại trong viện,

Đi qua tiền viện tới trước bàn gỗ bên trong đình, nơi ngày trước chỉ có ba huynh đệ thường ngồi ở đây nói chuyện phiếm.

Ấu tử Lý Xích Kính trong ở trong phòng nhắm mắt tu luyện, ban ngày tuy nói tiến độ Nguyệt Hoa Hi Bác chậm chạp, nhưng Lý Xích Kính ngày đêm khắc khổ tu hành, một chút thời gian cũng không lãng phí.

Bên trong viện, Lý Hạng Bình đang lật qua lật lại xem «Tiếp Dẫn Pháp», vải vóc bị chà đạp đến mức tràn đầy nếp gấp, lề mề đã tản đi không ít.

"Tam đệ, ngươi ngược lại giày vò nhẹ tay một chút."

Lý Thông Nhai cười nhẹ mắng một tiếng, đao trong tay vẫn không ngừng lại, đang khắc gì đó trên khối gỗ đơn giản.

Đại ca Lý Trường Hồ ở một bên tinh tế tính toán sổ sách khế ước, nghe vậy nhíu mày nói:

"Hắn giày vò từ trưa tới giờ rồi a."

Lý Mộc Điền lướt qua khối đá, lấy chén trà trên bàn gỗ, ngồi ở trên bậc thang hững hờ mà nói:

"Ta đã đi Điền gia cầu hôn."

Nghe vậy, Lý Hạng Bình trực tiếp nhảy lên từ trên ghế, mặt mũi tràn đầy lo lắng nhìn chằm chằm phụ thân mình.

"Điền gia nói thế nào?"

"Điền Vân nói nàng cũng yêu thích ngươi."

Lý Mộc Điền chậm rãi uống hớp trà, thở dài một hơi thoải mái dễ chịu.

"Tốt, tốt, quá tốt rồi."

Lý Hạng Bình hưng phấn gật đầu.

"Ha ha ha ha ha. . ."

Hai vị ca ca không khỏi bật cười.

"Các ngươi chú ý nghe lời ta nói một chút."

Lý Mộc Điền lại nghĩ đến chuyện khác, buông chén trà trong tay xuống, nghiêm túc mở miệng nói:

"Tiên đạo tuy nói là thần diệu vô biên, nhưng ai biết được có điều gì kinh khủng và nguy cơ như thế nào đang ẩn núp, Lý gia chúng ta nhân khẩu mỏng manh, các ngươi nếu như xảy ra chuyện, Lý gia này ai đến truyền thừa đây?"