Chương 4: Chuyện Con Gà

Ca kịch ở thời Đại Việt phong phú, thường thường là chèo, tuồng, dân ca.. v.. v.

Hữu Đức khi còn nhỏ rất thích nghe quan họ, tiếc rằng khi ấy tivi còn chưa được phổ biến, hắn chỉ có thể nghe qua đài. Hiện tại không những có thể nhìn tận mắt còn được sờ tận tay, hắn đúng là cảm thấy thú vị.

Bọn hắn vừa đi qua tới một ngã ba chợt thấy phía đằng trước một đám người đứng đó như đang cãi nhau, thấy thế Hữu Đức nổi hứng muốn tới xem.

Có một cụ ông chống gậy, nước mắt hình như đã tèm nhem, lão đứng phân bua gì với một thanh niên đối diện. Bên cạnh lão, một gã trung niên đang ôm khư khư con gà, miệng gã cũng giống lão, đang hình như cố nói gì đó.

"Xoan huynh, ủa… huynh đang làm gì ở đây?."

Hai người vừa tới gần, Vũ Văn Quảng nhận ra, hóa ra kẻ đứng đối diện với hai người nọ là bạn mình. Hữu Đức dựa theo ký ức mà biết, thanh niên trước mặt này tên Nông Văn Xoan. Y là con của Nông Điền, ông ta hiện đang làm Thượng thư Lục bộ.

Kể cũng kỳ lạ, tên này gia nhập hội cọc chèo với bọn hắn nhưng lại không chơi bời trác táng, đạp phá lung tung. Để ví dụ thì y giống với loại có ăn có học lại giả vờ nghịch ngợm, rất giống dân chơi nửa mùa.

"Ồ là Vũ huynh và Bùi huynh đấy sao? Ta đang giải quyết một chút chuyện, lại nói sau nhé."

Y quay qua thấy bọn hắn thì gật đầu chào một cái, kế đó quay lại hỏi hai kẻ đối điện.

Hữu Đức lần đầu tiếp xúc lại sinh lòng tò mò, qua một chút dò hỏi hắn mới biết sự tình.

Số là ông lão kia bị mất con gà, tìm khắp nửa buổi không thấy, đang muốn ra ngoài báo quan thì gặp tên trung niên bên cạnh kia bế con gà y hệt. Dựa vào đặc điểm lão nhận ra ngay đây là gà nhà mình, nhưng gà đang trên tay người ta, chạy tới đòi tất nhiên là phát sinh xung đột.

Gã trung niên kia một mực khẳng định đây là gà nhà mình, kết quả hai người cãi nhau một trận. Đang tính đi báo quan thì gặp ngay tên họ Nông này, y vốn là con quan nên gặp việc là ra tay liền.

"Bẩm công tử, gà này nhà tôi nuôi tới giờ đã sáu tháng. Nay nhà hết cái ăn, cha đang ốm nằm giường, hết cách tôi mới mang gà đi bán. Nào ngờ ông lão này từ đâu chạy tới nhận của mình, xin công tử minh xét ạ."

Gã trung niên lại bắt đầu trình bày hoàn cảnh. Vừa xong lại đến ông lão mếu máo thưa:

"Bẩm công tử, con gà này rõ ràng là gà nhà lão. Lão nuôi nó từ khi còn bé, sáng nay mang thóc ra cho ăn thì không thấy đâu nữa. Xin công tử hãy rủ lòng phân rõ trắng đen."

"Việc này ta đã biết thì nhất định sẽ giải quyết, lão và ngươi ai đúng ai sai ta sẽ tự có cách."

Hữu Đức đứng đằng sau hứng thú quan sát, những kiểu tranh chấp thế này hắn xem phim gặp rất nhiều. Thường xuyên xảy ra như vậy, âu cũng là do đa phần người thời này thật thà chất phác. Họ chưa ý thức được nhiều trong việc bảo vệ tài sản của mình, trong cái bối cảnh người nghèo kẻ đói rất nhiều thế này, trộm cắp là khó tránh.

Hắn và Văn Quảng yên lặng đứng ở sau, cả hai đều nổi hứng muốn xem thử lão bạn nhà mình sẽ phân sử ra sao.

"Hai người đều nói gà nhà mình nuôi từ bé, nếu là vậy thì hẳn nó sẽ rất thân quen với chủ. Thế này đi, hai người đứng hai đầu, ta ở giữa thả con gà xem nó đi về hướng nào thì chắc chắn gà là của người đó. Thế nào?."

Sau một lát ngẫm nghĩ, y gật gù nhìn ông cụ và gã trung niên.

"Vâng thưa công tử."

Ông chần chờ khó quyết, trong khi đó gã trung niên lại nhanh chóng gật đầu đáp ứng. Thấy như vậy, Nông Xoan để cho hai người cách nhau một đoạn, y cầm con gà đứng ở giữa và bắt đầu thả.

Vừa được thả ra, con gà lập tức ù té chạy, cái khiến cả đám há hốc miệng chính là nó lại chạy về phía đám người Hữu Đức.

Hắn thấy vậy nhanh tay xồ lên chụp con gà, sau đó vật ra cười ha hả, cười tới suýt nữa thì rụng răng, mọi người thấy thế đều ngơ ngác nhìn hắn.

"Xoan huynh, theo như huynh nói vậy thì con gà này của ta rồi. Quên không nói, ta cũng vừa mất một con gà, đang tính nhờ Văn Quảng huynh tìm giúp. Không nghĩ tới người tìm được giúp ta lại là Xoan huynh, đa tạ."

Hắn chắp tay cảm ơn, kế đó ôm con gà tính cầm đi khỏi.

Thấy Hữu Đức quay lưng bước đi, cảm đám thộn ra nhìn hắn, Nông Xoan mặt y đã hơi tái tái trong khi gã họ Vũ vẫn đơ đơ chưa hiểu gì. Mình nhớ là đâu có được hắn nhờ đi tìm gà?

"Vị công tử này xin dừng bước, lão quỳ xuống dập đầu, xin công tử hãy rủ lòng thương tới lão..."

Ông cụ nước mắt giàn giụa, cả người sụp xuống khóc lóc cầu xin.

Hữu Đức vội vàng chạy lại đỡ ông cụ lên sau đó nói:

"Ta chỉ thử lão thôi, lão yên tâm ta sẽ không cướp gà của lão."

Kế đó hắn quay qua Nông Xoan

"Xoan huynh, hiện tại huynh đã biết ai là chủ con gà hay chưa?."

"Bùi huynh quả là cao minh, ta bái phục. Người đâu, bắt tên này lại cho ta."

Nông Xoan hơi giật mình, hồi thần lại y mới vỡ lẽ, chắp tay với hắn sau quay sang hai tên thị vệ ra lệnh.

"Oan quá oan quá thưa công tử, tại sao tôi lại thành người có tội? Rõ ràng là gà trên tay tôi mà."

Gã trung niên vội vàng lắp bắp kêu oan, gã còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì?.

"Thứ nhất gà không phải của ngươi nên khi Bùi huynh mang đi, ngươi không xót của. Thứ hai, trộm sẽ chẳng bao giờ bỏ đi tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin vì một con gà."

Nông Xoan tức giận chỉ thẳng mặt gã nói ra, thấy gã còn muốn bật, Hữu Đức chốt thêm một câu.

"Nãy ta có nghe ông lão đây nói qua, con gà có một vết sẹo sau đùi. Nếu là gà ngươi chăm từ bé vậy thì nói cho biết, vết đó ở đùi bên nào?."

Gã tái mặt ù ù cạc cạc, mồ hôi trên trán úa ra, cánh tay run run chỉ vào chân bên phải con gà.

Hữu Đức mỉm cười lật ngửa con gà rồi banh hai chân nó ra cho gã xem. Nhìn thấy cảnh đó, gã trung niên mắt tối sầm ngã ngửa về đằng sau.

….

"Ha ha ha, đến hôm nay ta mới biết Bùi huynh lại có tài phá án đấy. Quả là đại nạn không chết tất có phúc báo."

Ngồi trên lầu hai, Vũ Văn Quảng nâng một chén rượu cười ha hả chúc với Hữu Đức một ly.

Phúc báo cái rắm chó gì, đãng lẽ giờ này ta đang cầm tay người đẹp, chiều chiều ngắm cảnh Hồ Gươm, tối tối đi "trải nghiệm nhân sinh".

Kết quả thì sao? Mang cái danh thối lại còn lộ chuyện gian díu, vừa nãy ra cửa bị người ta khinh cho một chập. Haizz… Thật đúng là nghiệp quật mà, biết có ngày hôm nay khi trước ta nhất định sẽ bớt khẩu nghiệp, thề không đi cà khịa một ai.

Hữu Đức cạn cái ly với Văn Quảng, miệng thì cười mà trong lòng nhỏ lệ.

"Ta vẫn có chút thắc mắc, mong Bùi huynh giải đáp giùm."

Nông Xoan bực dọc suốt từ nãy tới giờ, y từ vai chính đã rớt thẳng xuống vai phụ.

"Xin Xoan huynh cứ nói."

Hữu Đức lấy bình rượu rót cho y một ly, trong đám đang ngồi đây đều là con địa chủ ăn chơi. Duy chỉ có y là con nhà quan, hắn muốn tạo chút quan hệ nên rất nhiệt tình.

"Bùi huynh không phải chủ con gà, tại sao khi ta thả nó lại chạy về phía huynh? Ta nghĩ mãi không hiểu."

Nhìn bộ dáng thắc mắc của Nông Xoan, hắn nhịn cười, khuôn mặt cố ra vẻ thanh cao đạm bạc.

"Xoan huynh ở nhà lớn có điều không biết, gà không phải loại động vật khôn ranh như chó hay ngựa. Lại nói khi đó đông người, kẻ gần nó nhất lại là huynh, nó còn đang sợ huynh muốn chết, tâm chí đâu mà nhận chủ."

Nông Xoan a lên một tiếng, đúng là như thế, xưa nay y toàn làm bạn với ngựa, với chó. Trong suy nghĩ con nào mà chẳng giống nhau, y đã không nhận ra. Mà khi đó y thả nó xuống ngay chân mình, nó hoảng sợ mà chạy loạn cũng là điều dễ hiểu.

Nghĩ tới đây y lại quay qua nhìn kẻ đối diện mình thêm một cái thật sâu.

….