Trong một gian phòng gỗ xưa, một thiếu niên khoảng hai mươi rệu rã nằm đó. Cả người y phục tả tơi, hắn nhìn như là đã sắp chết, đôi chỗ trên người còn có vài vết bỏng.
Qua khoảng hai giờ sau, khi những tia nắng ban mai chiếu rọi, từng tia xuyên qua khe cửa sổ chiếu thẳng vào người hắn.
Thêm một lúc sau có chút cựa quậy, hóa ra người đó chưa chết, hắn từ từ cố sức ngồi dậy, cả người gượng gạo nặng nề như đeo đá ngàn cân.
Hắn cố tựa lên thành giường, cả đầu ong ong một mảng đau nhức làm hắn nhíu mày.
Còn chưa kịp định thần, lại thêm một luồng ký ức mới cứ thế ầm ầm đổ vào não khiến hắn a lên một tiếng đau đớn.
Hắn thật ra là một thanh niên tên Hữu Đức tại địa cầu nước Việt Nam, trong một lần cố gắng chơi lớn. Hữu Đức đứng ở giữa đường hét lớn, tỏ tình với một cô gái mà hắn thầm thương nhớ trộm từ lâu. Tưởng chừng như từ việc chơi lớn ấy sẽ có cái kết viên mãn, nào ngờ một chiếc xe tải mất phanh từ đâu lao tới.
Kết quả là Hữu Đức chết nát bét giữa đường, linh hồn hắn bị xuyên không tới đây. Dựa theo ký ức của cố chủ khiến hắn khóc rớt cả nước mắt.
Tại sao lại như thế? Nguyên nhân sâu xa phải kể từ trước đó vài năm.
Cha mẹ vị cố chủ này có thân với một vị địa chủ ở đây, vì hai nhà gia thế tương đối nên đã tự mai mối cho hai đứa con của họ. Cũng thật xui xẻo, cha mẹ của vị cố chủ này mất trong một vụ hỏa hoạn, cố chủ may là thoát được một mạng.
Tuy vậy, gia đình nhà vị địa chủ kia vì muốn chiếm hữu tài sản nên đã dẫn hắn về ở rể với lý do còn bé, trên danh nghĩa là nhạc phụ chăm con rể, thực tế lại là thâu tóm tài sản.
Khi đó cố chủ vẫn khoảng mười hai mười ba, vì thế không có quyền lên tiếng chỉ đành theo ước định đôi bên mà đến ở rể nhà người ta.
Người này vốn tính được chiều từ bé, nay lại sống cảnh không người dạy dỗ chăm lo, hắn lại càng xa đọa.
Kết quả tối hôm qua đang gian díu với một gia nô trong vườn thì liền bị sét đánh chết. Thảm hơn cho Hữu Đức là bởi vị cố chủ kia đang hành sự thì bị sét đánh nên chuyện gian díu mới bị lộ trước mặt nhà gái.
Người chết thì đã chết rồi, nhưng kẻ đổ vỏ thay không ai khác lại là Hữu Đức vừa xuyên không tới. Nghĩ tới cái cảnh đã đi ở rể lại còn gian díu với gia nô để sét đánh chết, Hữu Đức không khỏi là muốn khóc to.
Xưa nay vẫn thường nghe câu "trời đánh tránh miếng ăn" vậy mà tại sao kẻ này đang "ăn" vẫn bị sét đánh? Đen thế hả giời.
Lại nói Hữu Đức vốn là thanh niên gần ba chục tuổi đầu đang làm công cho một nhà máy ở khu công nghiệp. Hắn là dạng mà người ta vẫn hay nói là đa nhân cách, vui buồn thất thường, khi thì quân tử lúc lại tiểu nhân.
Người xã giao với hắn thì nói hắn như thằng dở, kẻ chơi thân lại bảo hắn lúc dở lúc hâm, duy chỉ có hắn mới biết bản thân mình thế nào.
Có một điều phải nói là rất may trong cái rủi của Hữu Đức chính là hắn rất rảnh rỗi, thường vì ít bạn bè. Và vì thế hắn đã trang bị cho bản thân rất nhiều kiến thức, trong cái bối cảnh nhà nhà xuyên không người người trùng sinh này. Sẽ chẳng biết lúc nào "tạch" mà lần, cho nên hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Và thật xui xẻo làm sao, hắn đã xuyên không thật, duy là xuyên vào một một trường hợp mà khiến hắn vạn lần không muốn. Âu cũng là số mệnh, kẻ dại chơi lớn chết vì gái lại nhập vào một kẻ cũng vừa vì gái mà chết.
Dựa theo ký ức của cố chủ, hắn xuyên về nhà Trần vào những năm vừa thắng giặc Nguyên Mông lần thứ nhất xong. Nước Đại Việt vừa trải qua chiến tranh vài năm, loạn lạc cũng nhiều, phải nói là dân nghèo khổ đủ đường.
Dựa theo hiểu biết lịch sử của hắn, năm nay khoảng giữa năm 1275, đang trong thời kỳ hòa bình. Năm này đang thời kỳ trị vì của vua Trần Thánh Tông, một trong những vị vua anh minh của nhà Trần.
Còn đang suy nghĩ mông lung tìm tòi lại một số điển cố của những năm này thì chợt phía ngoài có một gã đàn ông trung niên bước vào.
"Hữu Đức, vết thương còn chưa lành sao đã ngồi dậy rồi."
Hữu Đức nhận ra, gã chính là gia chủ của nhà này, tên gọi Lương Văn Nam, cũng chính là cha vợ hứa hôn của hắn.
Lại nói thời phong kiến họ thường lấy nhau từ rất sớm, nhưng cố chủ năm nay đã hai mươi vậy mà vẫn ở đây lẻ loi một mình. Nguyên nhân sâu xa vì đâu cố chủ biết, bản thân Hữu Đức tới đây tuy mới xảy ra nhưng với kiến thức trí tuệ của hiện đại, hắn cũng chẳng khó nhận ra.
"Cháu cũng đã đỡ được xíu rồi, vì có chút khát nước nên…"
Hữu Đức lấy đại lý do.
"Ta đã dặn đại phu đến bốc thuốc kê đơn, chỉ lát nữa đám nô sẽ mang lên. Cháu hãy cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, việc còn lại không cần lo lắng."
Nói xong Lương Văn Nam gật đầu đi khỏi.
Vừa thấy lão vừa về đến đến đại sảnh, phía trong có mấy nữ phụ đi ra đón, người đi đầu khoảng ngoài bốn mươi, mặc áo Giao Lĩnh màu bã trầu. Phía sau một thiếu nữ khoảng mười tám, váy cổ tròn bốn vạt ngắn tới gối, dưới lại một tầng váy nữa.
"Cha nó, sao không nhân lần này đuổi quách nó ra khỏi nhà? Cớ gì mà lại còn mời đại phu tới khám cho nó nữa?."
"Bà nó, hiện tại vẫn chưa phải lúc."
"Nó đã hai mươi rồi, cũng không thể kéo dài hôn sự được lâu. Nguyệt Thị nhà ta cũng cần phải gả ra ngoài, nữ nhi mười tám như đống lửa trong nhà."
"Bà tưởng tôi muốn thế sao? Vấn đề là nó không chết, chúng ta cũng không thể bỏ đó không lo. Tôi đang nghĩ cách vẹn toàn đôi đường, nó chết mà nhà chúng ta cũng không mang tiếng với bàn dân thiên hạ."
Ông ta thở dài ngồi xuống ghế, bàn tay khẽ cầm một ly trà lên nhấp một ngụm.
"Cha cũng đừng hại hắn quá, với con chỉ cần giải trừ hôn sự là đủ rồi."
Nguyệt Thị cầm quạt nhẹ phe phẩy cho cha vừa dịu dàng dè dặt đưa ý kiến.
"Con gái yên tâm, cha sẽ không để con phải lấy nó đâu."
..
Lại nói Hữu Đức sau khi uống một ngụm thuốc trên bàn, hắn suýt nữa thì nôn cả ruột gan ra ngoài. Thuốc nam thời này sắc theo chén to, khi xưa cũng từng uống nhưng hiện tại không có vị Cam Thảo thành ra đắng lắm.
"Rơi vào đúng thời loạn thì chớ lại gặp cảnh chó chui gầm chạn, đúng là trần đời ai oán."
Hữu Đức lắp bắp kể khổ, kiến thức lịch sử phong phú, hắn biết chỉ vài năm nữa sẽ lại có chiến tranh. Thêm vào đó trên thực tế rất nhiều mặt ở đây hắn khù khờ mù tịt, từ chữ viết tới pháp luật, từ đường xá tới chế độ, rất nhiều cái làm hạn hẹp đi cái thói quen của hắn.
Tuy vậy với trí nhớ của cố chủ và hiểu biết của bản thân, hắn cũng biết những triều đại đời đầu nhà Trần phát triển phồn thịnh nhất.
Mà nơi hiện tại hắn ở lại chính là kinh thành Thăng Long, ngàn năm văn hiến.
….