"Anh mãi mãi không thể hiểu được sự đau thương của em
Cũng như trời sáng sẽ không thể hiểu được đêm tối
Và sự bùng cháy vĩnh hằng của thái dương
Sao hiểu được vầng trăng kia lúc tròn rồi lại khuyết
Anh mãi chẳng thể hiểu được sự bi thương của em
Cũng như ánh sáng ban ngày không thấu hiểu được bóng đêm
Không biết những vì sao trên trời cao kia vì lý do gì mà rơi xuống
Không cảm nhận được nỗi đau của em thì có khác nào trời sáng không thể hiểu đêm tối..."
(Trời sáng không thể hiểu đêm tối- Na Anh. Nguồn: mạng)
Đâu là may mắn? Là khi em đang trong đêm tối không nhìn thấy mọi thứ, anh đã là đôi mắt của em, kéo em ra khỏi màn đêm ấy, tìm lại ánh sáng, cho em hi vọng.
Đâu là đau thương? Là lúc em đang hạnh phúc trong ánh ban mai rực rỡ, anh đã đẩy em lại vào màn đêm ấy, tước đoạt hi vọng của em ...
Bắc Kinh. Sân bay.
Bắc Kinh đầu mùa hạ rực rỡ với những tia nắng vàng lung linh đầy màu sắc, những ánh nắng tinh nghịch xuyên qua từng tầng lá mỏng, in hằn bóng tán là nơi mặt đường, tạo ra một bức tranh duy mĩ.
Chín giờ sáng, từ trong cửa kiểm soát an ninh của sân bay xuất hiện một cô gái làm mọi người phải xôn xao. Sở dĩ xôn xao bởi nét đẹp của cô làm ai cũng phải ngẩn ngơ. Cô có ngũ quan cực kì cân đối, gương mặt cô cứ như một bức tượng người được điêu khắc tỉ mỉ qua bàn tay của một nghệ sĩ nổi tiếng chỉ khác ở chỗ tượng dù đẹp cách mấy cũng không có cảm xúc nhưng cô lại có, bởi trên môi cô là một nụ cười tuyệt đẹp, mê hoặc lòng người. Từ cô toát ra một nét phấn chấn mang theo một chút lém lỉnh như trẻ con nhưng vẫn không thiếu sự chín chắn cô một thiếu nữ đôi mươi. Cô mặc một chiếc váy với màu trắng thuần khiết như gương mặt cô vậy. Chiếc váy dài tới đầu gối cô được bao phủ bởi một lớp ren mỏng bên ngoài, bên trong là chiếc váy lụa cùng màu được cắt may hết sức tinh xảo, vừa nhìn là biết được đặt may riêng. Chiếc váy đã làm tôn lên vóc dáng cân đối của cô, kết hợp cùng mái tóc dài tới giữa lưng càng làm cô thêm phần yêu kiều, diễm lệ. Cô đứng đó như một vị tiên nữ bước ra từ tranh vẽ, thanh cao, thoát tục không ai có thể xâm phạm nhưng cũng càng khiến người khác nảy sinh những ý nghĩ quá phận. Cô mang theo nét đẹp như một đóa tường vi tinh khôi, ngây thơ lại càng giống một đóa hồng quyến rũ, mang theo sự e thẹn của cô gái phương Đông cùng sự cởi mở của những cô gái phương Tây.
"Luana, đợi tới với! Này, tớ bảo sao cậu vừa xuống máy bay mà đã phi như tên lửa, cứ tràn trề năng lượng thế ấy, cậu là người sắt à? Làm tớ phải đuổi theo cậu muốn tắt thở từ lúc xuống máy bay đến giờ. Mệt chết đi được! Sao tớ lại có thể có cô bạn vô tâm như cậu chứ. Tớ đã vượt hàng nghìn kilomet theo cậu đến đây mà sao cậu lại không có trách nhiệm thế kia chứ! Đúng là đồ vô lương tâm mà!".
Từ xa xuất hiện một giọng nói bằng tiếng Anh kèm theo đó là một gương mặt ngoại quốc cực kỳ đáng yêu. Một cô gái với khuôn mặt diễm lệ, xinh xắn. Cô là một cô gái điển hình của những cô gái Anh. Một đôi mắt xanh to tròn, đôi chân thon dài cùng mái tóc vàng óng ánh được cô buộc lên gọn gàng, trông cô vô cùng năng động. Nếu Luana mang nét đẹp làm mê mẩn mọi ánh nhìn, một nét đẹp sắc sảo thì ở cô là nét đẹp nhẹ nhàng, thuần khiết.
Luana xoay người lại, nở một nụ cười đáng yêu, đáp lại bằng một giọng tiếng Anh cực chuẩn: "Không phải là do tớ đi nhanh mà là do cậu ấy chứ ! Cậu cứ nhìn sang Đông, ngó sang Tây mãi thì làm sao theo kịp tớ được! Mà có ai như cậu không, ai đời lại đi nói bạn thân mình là vô lương tâm chứ, theo tớ thấy mình mới khổ ấy! À, còn nữa, lần này cậu theo tớ đến đây chẳng phải là để tìm hiểu về nghề thuốc gia truyền sao? Nói cứ như là tớ dụ dỗ cậu ấy!"
Nói rồi, cô xoay người đi, nhưng cô lại nghe thấy tiếng cô gái kia: "Còn nói là không bỏ mặc tớ mà cậu lại đi nhanh như thế. Này, đợi tớ với. Cậu không thể đợi tớ được hay sao? Tớ biết đây là quê hương cậu nhưng cậu cũng không thể quá phấn khích mà bỏ rơi tớ được chứ! Này, Luana! Tô Nhược Vũ!", cô nói với ở đằng sau, đặc biệt ba từ cuối cùng cô nói bằng tiếng Trung.
Luana liền dừng bước, đã lâu lắm rồi không còn ai gọi cô như thế nữa, chắc cũng đã hơn mười lăm năm rồi nhỉ? Từ ngày cô rời khỏi mảnh đất Trung Quốc này, theo mẹ định cư ở Anh, bây giờ nghe gọi vậy, trong lòng ít nhiều có chút cảm xúc, những hình ảnh ngày xưa cứ thế ùa về.
Thấy cô cứ đứng mãi ở đó, cô gái tóc vàng bước lên, vỗ vào vai cô: "Cậu sau thế? Tớ nói gì sai sau". Lúc này, cô mới hoàn hồn trở lại, nở một nụ cười gượng gạo:"À, không có gì, tớ chỉ không ngờ cậu lại nói tiếng Trung tiến bộ thế kia thôi. Đi thôi bác sĩ Julia vĩ đại, không cậu lại bảo tớ bỏ rơi cậu." Nói rồi cô lại nắm tay Julia dắt đi.
Julia nghe vậy nở nụ cười tươi rói, vừa đi vừa nói: "Dĩ nhiên rồi tớ đã học hơn một năm rồi mà! Vậy đi, sau này tớ sẽ gọi cậu là Tiểu Vũ để nâng cao trình độ tiếng Trung của tớ nha!". "Tùy cậu vậy".
Hai cô gái xinh đẹp cứ thế cùng nói cùng cười bước ra khỏi sảnh sân bay dưới những ánh nhìn ngưỡng mộ cùng đố kỵ của rất nhiều người, đặc biệt là ánh mắt mất hồn cùng ngẩn ngơ của rất nhiều chàng trai.
Khi ra khỏi sân bay, hai cô gái gọi một chiếc xe rời đi mà không hề hay biết ở một chiếc xe hơi công vụ gần đó có một ánh mắt sâu hút dõi theo.
Người đàn ông trong xe vân vê ly rượu vang trong tay, nhìn theo chiếc xe rời đi bằng một ánh mắt lạnh băng, trên đùi là một bản lý lịch với cái tên Tô Nhược Vũ. Người đàn ông ngồi phía trước cất giọng cung kính: "Hứa Chủ Tịch, cô ấy chính là Tô Nhược Vũ, nhà thiết kế trang sức nổi nhất hiện nay, năm nay 25 tuổi ...".
"Được, tôi biết rồi, cho xe chạy đi."
"Vâng thưa Chủ Tịch"
Chiếc xe lăn bánh, từ từ rời khỏi, cùng với đó là một câu nói với nụ cười lạnh bên môi như một lời tuyên án của tử thần: "Tô Nhược Vũ, tôi chờ ngày này lâu lắm rồi, trò chơi chính thức bắt đầu!".
-Hết chap 1-