Nhan Bố Bố vội vàng bước xuống con đường tối mịt.
Nhóc rất không nguyện ý dùng đèn pin chiếu hai bên, vì sợ chiếu vào người chết trong đống đổ nát, nhưng lại không thể xem xét lần lượt từng chỗ, hy vọng có thể tìm được hiệu thuốc.
Đường phố bên này thậm chí còn khó đi hơn, nơi nơi đều là đã lăn, nhóc không thể không đưa đèn pin lên miệng ngậm, phải dùng cả tay và chân trèo qua những nơi như núi nhỏ này.
"Ta là. . . . . . Bỉ Nỗ Nỗ, có một chút béo đô đô. . . . . . Bỉ Nỗ Nỗ. . . . . ."
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, đèn pin có chút không giữ nổi, Nhan Bố Bố khẽ hát để tăng cường dũng khí, chùm ánh sáng trắng chiếu qua lưới cửa sổ vỡ vụn và những bức tường gạch cứng rắn lạnh lẽo.
Bất cứ nơi nào ánh sáng đi qua, thỉnh thoảng có chân tay lộ ra dưới những tảng đá, bên trong một trong những căn phòng, một xác chết có thể đã bị mắc kẹt, duy trì tư thế đứng, nhìn chằm chằm vào Nhan Bố Bố từ khung cửa chưa sụp đổ.
Âm thanh của Nhan Bố Bố đột ngột dừng lại, sau vài giây, nhóc nhanh chóng dời đèn pin, phát ra một tiếng hít vào giống như tiếng thút thít.
Nhóc cứ như vậy mà đứng tại chỗ hít vài hơi, mới lê đôi chân run rẩy đi về phía trước.
Một lúc sau, tiếng vo ve đã thay đổi thành giọng ngâm nga lại vang lên.
"...... Bỉ Nỗ Nỗ, tôi không sợ, tôi không sợ người chết, Bỉ Nỗ Nỗ đang đi tìm thuốc..."
Đèn pin dừng lại trên nửa tấm biển quảng cáo bên đường, Nhan Bố Bố dừng chân lại.
Mặc dù phòng ốc đều đã sụp đổ, đường phố đã thay đổi, nhưng nhóc vẫn nhận ra tấm bảng hiệu có kẹo trên đó. Mẹ nhóc đã đưa nhóc đến cửa hàng này, chỉ cần nhóc trèo qua đống đá trước mặt, ở bên phải nhóc có một hiệu thuốc.
Nhan Bố Bố lên tinh thần, tăng nhanh tốc độ, nhưng sau khi đi đến bên dưới đống đá, nhóc lại dừng lại bất động.
Hai bên đống đá là những tấm xi măng với những thanh thép lộ ra, xếp chồng lên nhau cao đến mức nhóc không thể trèo qua, trong con đường duy nhất có thể đi qua, lại có một xác chết nằm úp mặt.
Nếu muốn vượt qua từ đây, phải giẫm lên xác chết.
Chân Nhan Bố Bố co rúm lại lùi từng bước một, sau khi do dự một lát, nhóc lại tiến thêm một bước.
Sau đó lùi lại, rồi lại đi tới.
Cuối cùng, nhóc cũng không lùi bước nữa, lên một tiếng trống tinh thần hăng hái đi đến bên cạnh xác chết kia.
Có một lỗ thủng lớn trên cổ xác chết, dưới ánh sáng trắng của đèn pin, máu được đông đặc lại thành màu đen tuyền .
Nhan Bố Bố rất sợ, nhóc muốn xoay người rời đi, càng muốn không ngừng chạy, chạy cho đến khi đến bên cạnh thiếu gia. Nhưng nhóc lại càng sợ thiếu gia không có thuốc, cứ như vậy mà chết đi, rồi lên thiên đàng.
Mặc dù bây giờ trên thiên đàng rất náo nhiệt, nhưng Nhan Bố Bố không muốn tất cả mọi người đều lên thiên đàng, cuối cùng chỉ còn lại nhóc.
Nhóc không thể giữ mẹ mình lại được, nhưng nhóc nhất định phải giữ thiếu gia lại.
"Bác, xin chào, xin hỏi có thể để cháu giẫm lên bác được không? Đúng rồi, bác không thể nói chuyện được.” Nhan Bố Bố hỏi với giọng run rẩy, nhìn xung quanh, tiếp tục nói khẽ: "Vậy thì bác đừng tức giận, cháu thật sự không có cách nào đi sang chỗ khác."
Một cơn gió thổi qua, túi nilon ở đâu đó xoáy tròn trên mặt đất, tạo ra âm thanh sàn sạt. Một con mèo sống sót sau thảm họa ngồi cách đó không xa, đôi mắt sáng ngời.
"Mèo, có thể đến ở cạnh anh không?" Nhan Bố Bố năn nỉ nói.
Con mèo kia lười biếng đứng dậy, bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.
Nhan Bố Bố hít sâu một hơi, cuối cùng giơ một chân run rẩy giẫm lên chân xác chết.
Nhóc dựa vào tảng đá bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt đi về phía trước, miệng liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cháu có hơi nặng, bình thường cháu không nên ăn quá nhiều, thật xin lỗi..."
Cuối cùng cũng đi qua đống đá, Nhan Bố Bố thở dồn dập tiếp tục đi về phía trước. Bước chân của nhóc rất nhanh, nhưng thân thể cứng đờ, kết quả vấp phải một tảng đá, nặng nề ngã xuống đất, chiếc đèn pin cũng lăn ra ngoài.
Cú ngã nặng đến nỗi nhóc phải mất nửa ngày để thở lại, nhưng không đứng dậy ngay lập tức, chỉ nằm sấp như vậy không nhúc nhích.
Một cơn gió thổi qua, cuốn đi tiếng thút thít trầm thấp: "Mẹ..."
Cuối cùng Nhan Bố Bố cũng đứng dậy, nhặt đèn pin lên, khập khiễng đi đến hiệu thuốc.
Đoạn đường này có vài cửa hàng, trong đống đổ nát cũng có người lục lọi đồ đạc này nọ, càng làm cho nhóc kinh hỉ hơn chính là, hiệu thuốc kia vậy mà không bị sập, cánh cửa còn mở rộng.
Nhóc đi tới cửa, thấy bên trong có một ngừừi lớn, tay đang cầm đèn pin, ném từng lọ thuốc trên kệ vào xe đẩy.
"Chú."
Người nọ sững sờ một lúc, quay đầu lại chiếu đèn pin vào Nhan Bố Bố, thấy rõ là một đứa trẻ, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Bố Bố không thể mở mắt vì ánh sáng đèn pin chiếu vào, giọng điệu mang theo chờ mong hỏi: "Chú, chú có phải là bác sĩ không?"
Người nọ phớt lờ nhóc, quay lại tiếp tục lấy thuốc.
"Chú, chú có phải là bác sĩ không? Anh trai của cháu bị bệnh rồi."
Người nọ cũng quay đầu lại nói: "Không phải."
Ánh mắt Nhan Bố Bố thất vọng, nhưng vẫn nói tiếp: "Vậy chú có thể cho cháu một ít thuốc không?"
"Đi đi, đi chỗ khác đi, đừng ở đây cản trở." Người nọ quát lớn.
Nhan Bố Bố co rụt người lại, nhưng nghĩ đến Phong Sâm bị bệnh, lại nói: "Chú, chú có thể cho cháu một chút thuốc không? Anh trai của cháu thật sự bị bệnh nặng."
Người nọ cuối cùng cũng quay đầu lại, lấy hai chai thuốc từ trong xe đẩy ra ném cho nhóc: "Được rồi, được rồi, lấy thuốc rồi rời đi đi."
Nhan Bố Bố luống cuống tay chân tiếp nhận thuốc, sau khi nói lời cảm ơn thì rời đi.
Nhưng nhóc cũng không quay lại ngay lập tức, mà đi theo đường chéo sang phía đối diện.
Có một tiệm bánh đối diện hiệu thuốc, bánh mì nướng rất ngon, nhóc muốn đi tìm một chút, nếu có thể tìm thấy một hoặc hai ổ bánh mì thì tốt rồi.
Khi bị bệnh không thể chỉ uống thuốc thôi, cũng cần phải ăn để nhanh chóng khỏe lại.
Tiệm bánh đã bị sập đổ, nhóc dời mấy tảng đá, cuối cùng tìm thấy một túi bánh mì, được đóng gói trong một túi thực phẩm trong suốt, có chút xì hơi.
"Ha!" Nhan Bố Bố vui vẻ nhặt bánh mì lên, thổi bụi trên giấy gói.
Bất thình lình bên cạnh có bàn tay duỗi tới, giật lấy túi bánh mì đi.