Chương 47: Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang

Phong Sâm đặt chiếc chậu xuống đất, ngồi xổm xuống buộc dây giày, con kền kền kia vỗ cánh bay đến đáp xuống bên cạnh cậu.

Khóe mắt của cậu có thể nhìn thấy hai móng vuốt lởm chởm của con kền kền, mặc dù ở khoảng cách gần như vậy, nhưng Nhan Bố Bố lại như không nhìn thấy, cầm hai cốc nước súc miệng trong tay, miệng mãi lẩm bẩm: "Em giúp anh trai lấy cốc nước súc miệng, em giúp anh trai lấy bàn chải đánh răng, em giúp anh trai lấy kem đánh răng…”

Từ khi vừa rồi Phong Sâm yêu cầu nhóc sửa mệng, mỗi câu nói nhóc đều luôn nhắc đến anh trai.

Phong Sâm buộc dây giày, cầm chậu rửa lên như không có chuyện gì xảy ra, nắm tay Nhan Bố Bố: "Được rồi, đi tắm thôi, tắm xong rồi về phòng ngủ."

Cậu không chớp mắt đi về phía trước, rẽ trái vào nhà tắm, suốt cả quá trình không nhìn con kền kền kia cái nào. Sau khi vào nhà tắm, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ cánh rào rào, chắc hẳn con kền kền đã bay đi.

Nhà tắm nam rất rộng, nhưng ánh đèn không sáng lắm, có một dãy buồng nhỏ, trước mỗi giang đều treo một tấm rèm nhựa.

Phong Sâm để Nhan Bố Bố vào một giang, bật vòi nước ấm cho nhóc, rồi đi sang phòng bên cạnh. Chậu đựng sữa tắm được đặt ở nơi giao nhau giữa hai phòng, để cả hai cùng với tới.

Đã lâu rồi cậu không được tắm nước ấm như vậy, ngẩng đầu nhắm mắt lại, để nước ấm rột rửa cơ thể, trong đầu đang nhớ tới một màn vừa rồi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, con rắn của A Đới, con sư tử đen và con kền kền, Nhan Bố Bố đều không thể nhìn thấy.

Mấu chốt là người khác có nhìn thấy được không? Đến tột cùng đây là vấn đề của Nhan Bố Bố, hay là vấn đề của chính cậu?

Tuy rằng không thể hỏi người khác, nhưng Phong Sâm có khuynh hướng thấy đó là vấn đề của chính mình, nếu không lúc đó A Đới sẽ không nói như vậy.

Cậu và tôi cùng loại...

Cùng loại...

“Anh trai.” Nhan Bố Bố đột nhiên lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Phong Sâm.

"Làm sao?"

“Không có việc gì, chỉ là gọi anh thôi.”

Phong Sâm lấy một khối sữa tắm bôi lên người, tiếp tục suy nghĩ: Những con vật kỳ lạ kia làm sao xuất hiện? Con sư tử đen sau khi cứu cậu đã biến mất, không xuất hiện nữa, cậu còn có thể nhìn thấy lại nó hay không? 

"Anh trai." Nhan Bố Bố ở cách vách lại gọi cậu.

Lần này Phong Sâm không muốn để ý tới nhóc, nên không lên tiếng.

"Anh trai, anh trai." Nhan Bố Bố bắt đầu gọi cậu không ngừng, âm thanh dần dần trở nên khẩn trương.

Phong Sâm bị gọi đến không kiên nhẫn, vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng bước chân, Nhan Bố Bố đã từ gian bên cạnh chạy sang.

Một góc tấm rèm nhựa ở cửa phòng bị một bàn tay nhỏ đầy bọt vén lên, Phong Sâm vội vàng đè rèm xuống: “Đang làm gì vậy?”

"À, thì ra anh còn ở đây."

Phong Sâm tức giận hỏi: “Không ở đây thì có thể đi đâu? Trở về bên cạnh đi.”

Nhan Bố Bố đứng ở bên ngoài không nhúc nhích, cũng không buông tay đang cầm tấm rèm ra.

"Đứng ở bên ngoài làm gì? Mới mấy phút liền tắm xong rồi sao?" Phong Sâm cau mày.

Giọng nói của Nhan Bố Bố thận trọng vang lên: "Anh trai, vậy, em có thể tắm cùng anh được không?"

"Không thể."

"Em sẽ chà lưng cho anh."

"Không cần!"

Nhan Bố Bố chuyển trong mắt: “Em không chiếm nhiều chỗ đâu, chỉ đứng trong góc thôi.”

"Không được!"

"Nhưng mà, nhưng mà..."

“Đã nói rồi, anh sẽ không đi.”

"Không phải, aiz, dù sao là em sợ, cho em vào đi." Nhan Bố Bố bắt đầu xông vào.

Phong Sâm từ lúc có ký ức chưa từng tắm chung với ai, vội vàng đưa tay ngăn cản. Nhưng Nhan Bố Bố phủ đầy bọt và trơn trượt như cá, suýt chút nữa đã lọt qua khe hở tấm rèm chui vào.

"Được rồi được rồi, em về tắm đi, muốn gọi thế nào cũng được, gọi bao nhiêu lần anh cũng bằng lòng." Phong Sâm chỉ có thể bối rối nói.

Nhan Bố Bố sau đó quay trở lại gian bên cạnh.

Trong nhà tắm công cộng trống trải, giọng nói của hai cậu không ngừng vang vọng.

"Anh trai."

"Ừm."

"Anh trai, anh cảm thấy xà phòng thơm hơn hay sữa tắm thơm hơn?"

"Ừm."

"Thật nhiều bong bóng, ha ha ha."

"Ừm."

"Kẹo mút này ăn ngon lắm."

"Ừm... Em vẫn chưa ăn xong à? Còn vừa ăn vừa tắm sao?"

"Đúng vậy, em không nỡ cắn."

Phong Sâm trầm mặc nửa giây, sau đó hỏi: “Em sẽ không nếm thử nước xà phòng gội trên đầu xuống đó chứ?”

Nhan Bố Bố nói: “Có nếm thử một chút, có chút đắng.”

Phong Sâm lập tức giơ tay vỗ vỗ vách ngăn tường, lạnh lùng nói: “Hoặc vứt kẹo đi, hoặc là ăn ngay, ăn xong đánh răng rồi tiếp tục tắm.”

"Đã biết."

Bên cạnh vang lên tiếng nhai kẹo.

Sau khi tắm xong, Nhan Bố Bố mặc một bộ quần áo mới mang về từ cửa hàng thời trang ra, áo phông màu vàng và quần yếm. Phong Sâm cũng mặc một bộ mới, phía trên là áo phông màu xám, phía dưới là quần dài đen.

Khi Nhan Bố Bố luôn miệng khen ngợi hình vẽ Bỉ Nỗ Nỗ trên ngực, Phong Sâm đã ném quần áo bẩn của hai cậu đã thay vào chậu, rồi bê ra phòng giặt bên ngoài.

Phòng giặt ủi vẫn trống trơn, ngoại trừ bốn chiếc quạt khổng lồ gắn trên bức tường phía sau bồn giặt, đang phát ra âm thanh vo ve.

Phía trước quạt gió là có mấy sợi dây sắt, trên đó treo mười mấy bộ quần áo, trông có vẻ đã khô ráo, bị luồng không khí thổi lắc lư qua lại.

Phong Sâm bỏ bột giặt vào chậu rồi bắt đầu giặt quần áo. Tóc cậu đã dài hơn một chút, có vài sợi ướt rũ xuống mắt, làm suy yếu tính khí lãnh đạm trên người cậu, nhiều hơn vài phần mềm mại.

"Anh trai, làm sao có thể để anh giặt quần áo được chứ? Em đến đây là chăm sóc cho anh mà, để em giặt cho." Nhan Bố Bố biểu tình khoa trương kêu lên, bắt đầu xắn tay áo.

Phong Sâm dùng sức vò quần áo, mím môi không hé răng, cũng không thèm nhìn tới nhóc.

Nhan Bố Bố quan sát vẻ mặt của cậu, tiến lại gần một chút: "Hiện tại em không biết giặt, nhưng sau này nhất định sẽ biết, về sau cứ để em chăm sóc cho anh, được không?"

Phong Sâm vò xong chiếc áo phông rồi đặt dưới vòi nước, lại ầm lấy chiếc quần ra bắt đầu vò.

---Đó là một chiếc quần yếm bé trai màu xanh đậm, ống quần dính đầy bùn.

"Anh trai, em rất thích anh nha, sao anh lại tốt như vậy chứ?" Trên mặt Nhan Bố Bố tràn đầy nịnh nọt, giọng nói mềm như mật.

Phong Sâm vốn là mặt không biểu tình đột nhiên cau mày, giơ khuỷu tay đẩy nhóc ra xa một chút: "Im đi, buồn nôn chết được, sau này nếu nói thêm chữ nào nữa, bộ quần áo này tự mình giặt đi.