Ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào cửa sổ xe, chiếu rọi mái tóc của Nhan Bố Bố sáng bóng rực rỡ, có thể nhìn thấy vài sợi màu vàng cháy do bị súng phun lửa đốt cháy.
Làn da của nhóc gần như trong suốt dưới ánh trăng, đôi mắt to lại tròn, rất xứng với mái tóc xoăn kia của nhóc, trông giống như một con búp bê.
Phong Sâm thấy nhóc thật sự nghiêm túc khoa tay múa chân dạy cho mình, đầu óc đột nhiên trở nên có chút hoảng hốt.
Vào lúc này ở trước kia, Nhan Bố Bố hẳn là vẫn ở sau vườn chơi đùa, rúc vào một góc bãi cỏ đào giun đất, còn A Mai thì đi xung quanh tìm người, để cho nhóc trở về đi ngủ.
Lúc ấy Phong Sâm lập tức đóng cửa sổ lại, bởi vì khoảnh khắc tiếp theo, tiếng khóc thét thất thanh của Nhan Bố Bố sẽ vang vọng khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự.
Cậu thật sự không thích Nhan Bố Bố, có chút thấy phiền vì nhóc ồn ào, nhưng hiện tại, Nhan Bố Bố là người duy nhất có thể ở bên cạnh cậu.
Thế giới bên ngoài đã trở thành đống đổ nát, loáng thoáng có thể nghe được tiếng nổ mạnh từ nơi xa truyền đến. Trong đêm trải qua cơn sinh tử vô cùng mệt mỏi này, trên chiếc xe buýt trống rỗng này, chỉ có cậu và Nhan Bố Bố, còn có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Âm thanh của Nhan Bố Bố hạ xuống, nhóc đánh ngáp hai cái thật dài, giơ tay dụi dụi mắt.
Phong Sâm thấy nhóc muốn ngủ nên đứng dậy lục soát trong xe một lần, trên giá hành lý phát hiện hai chiếc thảm nhung kẻ.
Cậu để Nhan Bố Bố ngủ trên ghế bên cạnh, ném cho nhóc một cái thảm nhung, chính mình thì nằm xuống ghế đối diện, đắp lên cái thảm khác, nhắm mắt lại.
Bên trong chiếc xe yên tĩnh lại, Phong Sâm chuẩn bị ngủ thiếp đi, trong cơn mơ mơ màng màng, nghe thấy Nhan Bố Bố nhẹ giọng niệm: "Mẹ, mẹ tốt lành, a ô băng dát a đạt ô tây á."
Lông mi Phong Sâm run rẩy, một lúc sau, trong lòng cũng nhẹ nhàng mặc niệm: "Mọi người tốt lành, a ô ... tây á."
Mặc dù không cần tập huấn nữa, nhưng từ trước đến nay Phong Sâm luôn tự có kỷ luật, có đồng hồ sinh học nghiêm ngặt, đúng sáu giờ sáng liền trong giấc ngủ mơ màng tỉnh dậy.
Cậu lau hơi nước trên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn thời tiết bên ngoài.
Bầu trời u ám, mặc dù không có mặt trời, nhưng không khí lại lộ ra sự khô nóng. Nhan Bố Bố ở ghế đối diện vẫn đang ngủ, thảm nhung bị đá văng ra, dùng thân thể cuộn lại thành một cái bánh quai chèo.
"Này, thức dậy đi." Phong Sâm đi tới đẩy đẩy nhóc.
Nhan Bố Bố không nhúc nhích, Phong Sâm lại đi tới vỗ vỗ mặt nhóc: “Nhan Bố Bố, thức dậy đi."
Khi Nhan Bố Bố nhắm mắt lại, lông mi của nhóc đã đặt ở mí mắt dưới, giống như hai chiếc quạt xoăn nhỏ, bị Phong Sâm vỗ vào mặt, hàng quạt nhỏ giật giât rồi chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt mờ sương.
Nhóc bất động nhìn chằm chằm Phong Sâm, giống như không có phản ứng, Phong Sâm lại kiên nhẫn nói: "Đừng ngủ, lát nữa chúng ta sẽ phải đi ra ngoài."
Nhan Bố Bố dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, Phong Sâm xoay người lục lọi ba lô, lấy ra nửa túi bánh mì mang ra khỏi tòa nhà văn phòng: "Đến đây ăn sáng đi."
Phía sau không có động tĩnh gì, nhóc quay đầu lại nhìn, thấy Nhan Bố Bố đang ngồi khoanh chân trên ghế, khuôn mặt thẳng tắp, rũ mắt xuống, như thể đang giận ai đó.
Phong Sâm dừng một chút, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Nhan Bố Bố không lên tiếng, mái nhóc tóc xoăn như tổ gà, như đã ổn định lại.
Phong Sâm đi tới, cúi mắt nhìn nhóc: "Ai trêu chọc em? Đang tức giận với ai? "
"Không ai trêu chọc em cả." Nhan Bố Bố nhíu mày, giọng nói mang theo giọng mũi vừa mới tỉnh lại.
"Vậy thì mau ăn bánh mì đi, khi nào ăn xong chúng ta sẽ rời đi."
Nhan Bố Bố liếc nhìn lát bánh mì cậu đang cầm trong tay: "Em không muốn ăn."
"Tại sao?"
"Chính là không muốn ăn."
Phong Sâm kiên nhẫn hỏi: "Vậy em muốn ăn cái gì?"
"Em muốn uống sữa, ăn sandwich kẹp trứng."
Sắc mặt Phong Sâm cũng trầm xuống, cậu xoay người cắn miếng bánh mì trong tay: "Muốn thì ăn, không ăn thì thôi."
Cậu không chú ý đến Nhan Bố Bố nữa, trong khi ăn bánh mì, cậu bật đồng hồ đa chức năng và bắt đầu ghi lại dữ liệu cơ thể của ngày hôm qua.
"Nhiệt độ cơ thể bình thường, không có sốt gián đoạn, sức bật tức thời..."
Lúc nói tới đây thì cậu ngừng nói, do dự một lúc rồi mới tiếp tục ghi lại: "Sức bật tức thời đã đạt tới 294SJ trong mười giây, sức mạnh rất nhanh đã đạt tới 36KS, không biết liệu có phải là tiềm lực bùng nổ khi gặp nguy hiểm hay không."
Khi Phong Sâm ghi lại, mặc dù Nhan Bố Bố vẫn mặt ủ mày chau nhưng vẫn chốc chốc liếc nhìn cậu. Sau đó, nhóc trượt ra khỏi chỗ ngồi, cọ xát đến bên cạnh, nhặt một miếng bánh mì và lặng lẽ ăn.
Sau khi Phong Sâm ghi chép xong, khi lạnh lùng quay đầu nhìn, hai má Nhan Bố Bố ăn đến phồng lên, còn mỉm cười với cậu, hai mắt cong cong.
"Chẳng phải bảo không ăn, muốn uống sữa và sandwich kẹp trứng sao?" Phong Sâm hỏi.
Nhan Bố Bố lắc lắn đôi chân treo lơ lửng bên ngoài ghế ngồi, nghiêng người nhìn cậu, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Bánh mì cũng rất ngon."
Phong Sâm duỗi ra một ngón tay đẩy nhóc ra xa một chút, hỏi: "Em có phải là bị tức giận khi thức dậy hay không?"
"Tức giận khi thức dậy là cái gì?" Nhan Bố Bố mờ mịt nhớ lại: "Em không biết, dù sao lúc trước mỗi ngày khi rời giường em đều phải bị đánh."
Phong Sâm nghe vậy thì không khỏi câu khóe môi dưới, không hề nói gì, lấy lọ trứng cá muối từ trong ba lô ra, lấy những lát bánh mì từ tay Nhan Bố Bố, múc một thìa rồi bôi lên đó.
"Ăn đi."