Chiếc xe bay lượn đậu trên bức tường sập đối diện, Sở Thạch và An Cách Sâm đang thò đầu nhìn xuống, khi bọn họ nhìn thấy bầy cua khổng lồ trên vách đá kia, khuôn mặt của Sở Thạch thay đổi, ông ta quyết đoán quay đầu lại, quát: “Mau rút lui."
Có mấy người cách khá xa chính là thủ hạ đi theo ông ta lùi về phía sau, nhưng An Cách Sâm chỉ dừng lại hai giây, ngay khi vừa mới xoay người liền cảm thấy đau nhói ở bắp chân, vậy mà lại bị một con cua trèo lên kẹp chặt.
Ông ta rút chân ra nhưng không lấy nó ra, chân còn lại của ông ta cũng bị những con cua khác kẹp chặt. Có một tiếng răng rắc vang lên, hai chân truyền đến tiếng xương gãy giòn tan, An Cách Sâm gào to thảm thiết quỳ rạp xuống.
"Sở chấp sự cứu tôi!"
Sở Thạch xoay người, nhắm vào hai con cua kia mà nổ súng, nhưng lại có càng nhiều con cua hơn trèo lên, trong tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm liệt phế của An Cách Sâm, chúng nó kẹp chặt tay chân của ông ta.
Răng rắc.
Khi chiếc càng sắt kia kiềm trụ ngay cổ của ông ta khép lại, đầu của An Cách Sâm rơi xuống, xoay thành một góc độ quỷ dị, thiết kêu gào thảm thiết cũng kết thúc.
Sở Thạch không còn quan tâm đến An Cách Sâm nữa, đi nhanh lên xe: "Lên xe nhanh."
Nhan Bố Bố và Phong Sâm đang bò trở lại dọc theo cột điện, Phong Sâm nhìn thấy A Đới treo lơ lửng trên không trung, cùng với con rắn trong suốt quấn quanh cột điện ở một đầu.
A Đới ngửa đầu nhìn chằm chằm cậu, mặc dù dưới chân có một tổ cua đang bắt đầu dâng lên, nhưng ánh mắt của cô tac vẫn không hề che giấu vẻ ngoan độc như trước.
Phong Sâm đợi Nhan Bố Bố bò qua con rắn mà không chút cản trở, sau đó rút con dao găm sau thắt lưng ra nhắm ngay vào con rắn kia.
Nhìn thấy cậu rút dao găm ra, biểu cảm của A Đới không thay đổi chút nào, nhưng khi phát hiện cậu đang nhắm vào con rắn đang quấn vào một đầu cột điện, vẻ hoảng loạn và không thể tin được hiện rõ trên khuôn mặt cô ta.
"Cậu, vậy mà cậu có thể nhìn thấy sao?"
Phong Sâm không lên tiếng trả lời, chỉ giơ con dao găm trong tay lên, không chút do dự đâm xuống, mũi dao đâm vào thân con rắn.
Nhưng không có máu phun ra, cũng không có cảm giác cản trở khi dao đâm vào thực thể, con rắn kia và A Đới lại đồng thời phát ra một tiếng kêu thê thảm.
"A!”
"Tê.”
Con rắn hơi trong suốt quấn quanh eo A Đới ngẩng đầu lên, bị đau đến lắc lư tới lui. Mà toàn thân A Đới thì run rẩy kịch liệt, giơ tay lên che đầu, sắc mặt tái nhợt, tựa như cô ta mới là người bị đâm một đao kia.
Phong Sâm lại giơ dao găm lên, A Đới khàn giọng hô: "Tiểu tử, nếu mày tiếp tục làm như vậy, cho dù sau này có chạy trốn tới chân trời góc bể, cũng sẽ bị chủ nhân của bà đây bắt được, để cho mày nếm thử mùi vị sống không bằng chết."
Cô ta thở hổn hển từng ngụm, ngước lên nhìn Phong Sâm, nhưng thấy thiếu niên này sau khi nghe những lời đe dọa, gương mặt cậu cũng không hề lộ ra vẻ sợ hãi hay do dự như cô ta nghĩ.
Đôi mắt kia của cậu u ám không thấy đáy, lạnh đến mức không có cảm xúc dư thừa, hoàn toàn không giống như bị khiếp sợ.
Lúc này A Đới cuối cùng mới cảm thấy có vài phần khủng hoảng.
Thiếu niên này không giống như bạn bè đồng trang lứa, tâm địa cậu lạnh lùng cứng rắn, chẳng những có thể nhìn thấy con rắn của cô ta, mà còn có thể không nương tay mà giết chết cô ta.
"Cậu có thể nhìn thấy nó, vậy cậu và tôi chính là cùng loại, cậu không nên động thủ, tôi có thể dạy biện pháp cho cậu, cậu hẳn là không biết đúng không? Hơn nữa vừa rôi căn bản tôi sẽ không giết cậu, chỉ là hù dọa cậu mà thôi.” A Đới nhìn thấy ánh mắt Phong Sâm còn có chút phức tạp.
Phong Sâm liếc nhìn Nhan Bố Bố trước mặt. Nhan Bố Bố đã bò đến cuối cột điện bên kia, lúc quay đầu lại thì phát hiện cậu còn chưa đi theo, lại chuẩn bị bò trở lại.
"Em cứ ở chỗ đó đừng nhúc nhích." Phong Sâm quát lên.
Nhan Bố Bố lập tức ngừng động tác.
A Đới nói tiếp: "Cậu giết tôi không có một chút lợi ích nào, ngược lại là một sự khiêu khích đối với An Nô Gia-"
Khi Phong Sâm nghe đến đây, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, lại một dao găm đâm xuống. Mũi dao đâm xuyên qua con rắn mà không gặp trở ngại, kim loại va chạm với cột điện phát ra tia lửa và tiếng vang thanh thúy.
Thân thể con rắn trong suốt co giật, từng đợt khí đen từ nơi bị đâm thủng chui ra, tựa như bị sắt hàn đốt cháy, nhưng nó không dám buông cột điện ra. A Đới cũng đau đến mức mặt không còn chút máu, ôm đầu mình giãy giụa trên không trung, phát ra một tiếng thét chói tai.
Ngay cả ánh mắt Phong Sâm còn không thèm liếc nhìn A Đới một cái, lạnh lùng rút dao găm ra, lại giơ cao lên.
Phanh!
Một tiếng súng từ khe đối diện vang lên, Phong Sâm lập tức cúi đầu xuống, một viên đạn bay đi sượt qua da đầu cậu.
"Thiếu gia." Nhan Bố Bố sợ tới mức hét to lên.
Chiếc xe bay kia nửa lơ lửng trên không trung, phía dưới là một bầy cua quơ quơ càng sắt, Sở Thạch duỗi ra một cánh tay cầm súng từ cửa kính hạ xuống, ở đối diện chế trụ Phong Sâm.
Phong Sâm đành phải từ bỏ việc đối phó với con rắn kia, mà bò nhanh trên cột điện chạy thoát, trong tiếng súng nổ liên tục, cột điện chạy phía sau cậu phát ra từng đợt tia lửa.
Những con cua dưới lòng đất đều đang bò lên trên, có một số đã bò tới đầu cột điện bên kia, rên mặt đất trèo lên, và một số trong số chúng đã trèo lên cuối cột điện, háo hức muốn thử những gai nhọn trên càng của bọn chúng.
"Đi xuống, chúng mày đi xuống, không được lại đây." Nhan Bố Bố cưỡi trên cột điện, rống to vào mặt những con cua trèo lên cột điện.