Nhan Bố Bố nhìn thấy Phong Sâm đang nói gì với mình, nhưng nhóc không nghe được chữ nào. Phong Sâm cau đôi mi đẹp, xoa xoa lỗ tai nhóc, xoa bóp tay chân nhóc, kiểm tra tra xem trên người nhóc có vết thương nào không.
Nhan Bố Bố cảm thấy có thứ gì đó di chuyển ở bên đùi mình, vừa cúi đầu nhìn xuống, có một con chuột lớn bò ra khỏi túi của nhóc, rồi nhảy xuống đất.
Con chuột này hiển nhiên là từ cửa hàng thời trang mang ra, hẳn là cũng bị vụ nổ mạnh làm choáng váng, xiêu xiêu vẹo vẹo bò về phía trước, như thể say rượu.
Phong Sâm không quan tâm đến con chuột kia, nhưng Nhan Bố Bố vội vàng chạy tới, nhặt hòn đá trên mặt đất đập xuống, con chuột nhất thời không còn cử động.
"Đừng sợ, con chuột sẽ giao cho em." Bởi vì tai nhóc không thể nghe thấy, giọng nói của nhóc lại lớn bất thường.
Phong Sâm đi tới, ấn huyệt vị bên tai nhóc xoa xoa.
"Thiếu gia, bây giờ chúng tôi đi đâu?"
Phong Sâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đến Tiểu đoàn 2 tìm người có thể trợ giúp chúng ta."
"Cái gì?"
"Ông ấy là thuộc hạ của cha tôi, còn chưa rút khỏi thành phố Hải Vân, tôi tới tìm ông ấy thử vận may."
"Cái gì?"
Phong Sâm không thèm giải thích nữa, chỉ nói một chữ: "Đi."
"Được." Nhan Bố Bố nghe rõ chữ này.
Hai cậu tiếp tục đi về phía trước, cửa hàng bị chai xăng đốt cháy vẫn cháy như vậy, không ai dập lửa, dù sao khi cháy hết thì tự nhiên sẽ dập tắt.
"Thiếu gia, nhìn kìa." Nhan Bố Bố đột nhiên giật giật góc áo của Phong Sâm, ra hiệu cho cậu nhìn sang bên trái.
Ở bên đường, được chiếu sáng bởi ánh lửa, có một số người ăn mặc kỳ quái đứng đó, tất cả đều mặc áo choàng dài đến chân, trong tay giơ lên lá bài trên đó có vẽ đầy ký tự.
Thấy Nhan Bố Bố nhìn bọn họ, một trong số bọn họ gào rống to với nhóc: “Tất cả những chuyện này là lời sấm, là Chúa đang gọi chúng ta trở về. Hãy chấp nhận đi, phục tùng đi, Chúa đang gọi chúng ta đến thánh điện An Nô Gia..."
"Đừng nhìn." Phong Sâm quay đầu Nhan Bố Bố lại, dẫn nhóc đi cũng không thèm nhìn lại.
Nhan Bố Bố chịu đựng, nhưng cuối cùng cũng không kìm nén được: "Thiếu gia, An Nô Gia là cái gì?"
Ánh mắt Phong Sâm nhìn thẳng về phía trước: "An Nô Gia là một tà giáo."
"Tà giáo là cái gì?"
"Là Giáo hội vô cùng tà ác."
"Tà ác là cái gì?"
Phong Sâm chỉ có thể mang theo những lời mà cha cậu thường nói với cậu: "Liên quân phía Tây và Liên quân phía Đông là đối thủ, nhưng Giáo hội An Nô Gia là kẻ thù chung của cả hai bên. Những người theo An Nô Gia đều là phần tử phản nhân loại, tàn bạo mà điên rồ."
Nhan Bố Bố ngập ngừng nói: "Phản nhân loại—"
"Liên quân phía Đông là Bỉ Nỗ Nỗ, Liên quân phía Tây là Sasaka, Giáo hội An Nô Gia là Phù thủy Hắc ám."
"Em hiểu rồi."
Nhan Bố Bố im lặng một lúc rồi hỏi: "Những người này có phải là Phù thủy Hắc ám không?"
"Không phải, những người này chỉ là những người sùng bái cuồng tín."
Nhan Bố Bố lẩm bẩm khó hiểu: "Vậy mà vẫn có người thích Phù thủy Hắc ám..."
Người mà Phong Sâm đang tìm kiếm tên là An Cách Sâm, trên danh nghĩa là Thượng úy của Liên quân phía Tây, nhưng trên thực tế là một quân cờ bí mật do Liên quân phía Đông cài cắm trong Liên quân phía Tây.
Sở dĩ cậu biết điều này, đó là khi cha của cậu Phong Tại Bình bí mật gặp gỡ An Cách Sâm, đã bị cậu bắt gặp.
Hợp chủng quốc Ai Cáp Đặc được thành lập từ năm quốc gia gia nhập liên minh, hai quốc gia lớn nhất trong liên minh nắm giữ quyền lực quân sự vững chắc, nằm ở hai đầu phía đông và phía tây tương ứng, được gọi là Liên quân phía Đông và Liên quân phía Tây.
Các lực lượng liên quân Đông và Tây không ngừng mở rộng và tranh giành lãnh thổ, còn từng xung đột vũ trang, đưa Hợp chủng quốc đến bờ vực tan rã. Sau đó, một hiệp nghị đã đạt thành để ngăn chặn cuộc nội chiến, bảy thành phố lớn chủ yếu được phân chia cho hai bên chấp chính, chỉ duy nhất có thành phố Hải Vân là cả hai bên đều được đóng quân đội, để kiểm soát và cân bằng lẫn nhau.
Ngay tại lần này khi bọn họ chuẩn bị tranh cử tổng thống mới, các lực lượng Liên quân khác có lẽ đã bí mật đạt được một số điều kiện nào đó, sau đó lực lượng Liên quân phía Đông tạm thời rút khỏi thành phố Hải Vân.
Không rõ thời gian rút lui là bao lâu, ít nhất là trước khi tổng thống mới nhậm chức sẽ không trở lại.
Trước khi phát sinh trận động đất, hai quân ở ngoài mặt đều là khách khách khí khí, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, cho nên đây cũng là lý do tại sao sau khi Liên quân phía Đông rút khỏi thành phố Hải Vân, Phong Tại Bình còn có thể tạm hoãn chuyển nhà đi.
Nhưng ai biết rằng sẽ có một trận động đất như vậy, nếu không có bất kỳ sự giám sát nào, hai đội quân sẽ xé bức màn kia, bắt đầu một cuộc tranh đấu không cần ngụy trang.
Trong thành phố nơi nơi đều là Liên quân phía Tây, hiện tại Phong Sâm chỉ có thể đến tìm An Cách Sâm, sau đó nhờ ông ta tìm một chỗ cho mình và Nhan Bố Bố đặt chân.
Cậu không thể hỏi Liên quân phía Tây về nơi ở của An Cách Sâm, nhưng An Cách Sâm là đội trưởng của Tiểu đoàn 2, nếu còn sống, ở chung quanh Tiểu đoàn 2 luôn có thể gặp được ông ta.
Tiểu đoàn 2 cách đó không xa, sau đó vài con phố.
Bức tường cao cũ kỹ đã biến mất, có thể nhìn thấy toàn bộ nơi đóng quân, mặc dù một vài tòa nhà đã sụp đổ, nhưng trên bãi đất trống có dựng lều trại, không ít binh lính đang lui tới.
Thừa dịp bóng đêm, hai cậu đến rìa bên nơi đóng quân, ngồi xổm trong bóng mờ của lều trại.
Ban đầu Nhan Bố Bố vẫn rất lo lắng, lúc ghé vào nơi đó cũng không dám thở mạnh. Nhưng quá trình chờ đợi người khác rất nhàm chán, cuối cùng nhóc không thể nhịn được nữa, loay hoay đùa nghịch với những viên đá trong tay, tự mình đóng nhiều vai, bật âm hơi đọc lời thoại trong phim hoạt hình.
Phong Sâm không quản nhóc, nhưng sau khi mấy viên đá va chạm phát ra tiếng vang, cậu quay đầu liếc nhìn một cái. Nhan Bố Bố lập tức im lặng bất động, chờ sau khi Phong Sâm quay đầu lại, nhóc tiếp tục nghịch đá.
Cũng không biết qua bao lâu, Phong Sâm đột nhiên căng thẳng người, nhìn chằm chằm một người từ lều giữa đi ra.
Nhan Bố Bố nhận thấy có gì đó không bình thường, lập tức đặt hòn đá xuống, cũng chăm chú nhìn nơi đó.
Đó là một người đàn ông mặc đồng phục sĩ quan, ông ta ở bên ngoài lều trại châm một điếu thuốc, nhìn trái nhìn phải, theo một phương hướng đi ra khỏi nơi đóng quân, biến mất trong màn đêm.
"Đi thôi."