Đây là lần đầu tiên Phong Sâm cõng nhóc, nhóc có chút thụ sủng nhược kinh lại khẩn trương, mẹ nhóc thường nói nhóc béo nặng, nhóc sợ đè nặng Phong Sâm nên mới thở dài thật sâu, cảm thấy như vậy thì mình có thể nhẹ hơn một chút.
Phong Sâm không đi lối đi kia, mà trèo lên từ đống đá bên trái. Mặc dù mang theo Nhan Bố Bố có chút khó khăn, nhưng mỗi bước đi đều rất vững vàng.
"Thiếu gia, em có phải là nặng lắm không, nếu không anh thả em xuống tự mình đi đi." Nhan Bố Bố ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói.
Phong Sâm nhấc nhóc lên: "Không sao, đừng xuống."
Nhan Bố Bố chỉ nghe cậu nói không sao, lại không nói mình nặng hay không, trong lòng càng thêm bất an, nhóc lại thở dài thật sâu.
Bả vai Phong Sâm có chút gầy, cổ áo hơi bị kéo về phía sau, lộ ra sau lưng hơi gầy.
Nhan Bố Bố tựa cằm lên vai cậu, nghĩ nếu phản đối, nhóc sẽ nhanh chóng ngẩng đầu lên. Nhưng Phong Sâm không quan tâm đến hành động của nhóc, cho nên nhóc liền tựa cằm ở đó.
"Thiếu gia, anh thật tốt, em rất thích anh." Nhan Bố Bố nói từ tận đáy lòng.
Phong Sâm lại bắt đầu nổi da gà: "Câm miệng."
Bay qua đống đá, Nhan Bố Bố ngã ra đất, Phong Sâm giơ cổ tay lên, thì thầm với đồng hồ đa năng, ghi lại tình trạng thân thể của cậu.
Đây là yêu cầu của huấn luyện viên, cậu chưa bao giờ gián đoạn bản ghi chép.
"...... Căn cứ dữ liệu theo dõi, nhiệt độ cơ thể cao tới 41 độ, giữa lúc đó không dùng thuốc--"
Nhan Bố Bố đột nhiên dừng bước lại.
Phong Sâm liếc mắt nhìn nhóc, nói tiếp: "—— Giữa lúc đó có dùng thuốc, vitamin C và thuốc tiêu hóa, tác dụng của thuốc rất tốt, sau một giờ liền hạ sốt."
Nhan Bố Bố hài lòng lại cất bước tiếp.
Nhan Bố Bố rẽ vào một góc phố, nhìn thấy một hàng dài xếp trước mặt.
"Thiếu gia, bọn họ đang lãnh thức ăn." Ánh mắt nhóc sáng ngời.
"Tôi thấy rồi."
Hai cậu xếp ở cuối hàng, đi theo đám đông về phía trước.
Hai chiếc xe quân dụng đậu ở phía trước, binh lính thì đưa thức ăn xuống, mọi người tiến lên phía trước nhận được hai chai nước và hai ổ bánh mì. Bảy tám binh lính đang duy trì trật tự, tất cả đều ghim súng ở thắt lưng.
Một lát sau, đã sắp đến lượt hai cậu, lại thấy phía trước bên phải có một binh lính cầm máy dò, mọi người đi ngang qua đều duỗi phải cổ tay ra để trích xuất kiểm tra thông tin thân phận.
Để chứng minh thân phận cá nhân ở hợp chủng quốc, đều lấy từ thông tin được lưu trữ dưới dạng một con chip sinh học dưới da cổ tay, chỉ cần dùng máy dò quét hình, tên và lai lịch đều được hiển thị rõ ràng.
"Ngô Phàm, anh là cư dân của thành phố Lục Lặc, sao anh lại đến thành phố Hải Vân?" Binh lính ngước mắt lên, đánh giá người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông vội vàng nói: "Tôi đến thành phố Hải Vân thăm một người bạn, liền gặp phải động đất, vì vậy tôi chỉ có thể ở lại đây."
“Anh trai anh tên là Ngô Tấn, là một trung sĩ trong Liên quân phía Đông, phải không?" Binh lính nhìn xuống máy dò.
Người đàn ông sững sờ hỏi: "Đúng là anh trai tôi là người của Liên quân phía Đông, người thân của Liên quân phía Đông không nhận được thức ăn từ chỗ các anh sao?"
"Vẫn không nói là không được, Liên quân phía Tây của chúng tôi và Liên quân phía Đông đều đang làm việc cho Hợp chủng quốc, tuy hai là một..." Sau khi binh lính nói ra một câu mà không ai tin, khóe miệng lại lộ ra nụ cười lạnh: "Nhưng anh cũng có thêm một người em trai thật sự gia nhập Giáo hội An Nô Gia sao?"
Sắc mặt người đàn ông đột nhiên thay đổi: "Tôi... Em trai tôi... Tôi đã lâu không liên lạc với nó."
Binh lính chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt âm trầm: "Anh đến thăm ai ở thành phố Hải Vân? Tại sao tôi không thể tìm thấy thông tin về chuyến đi của anh trong cơ sở dữ liệu thông tin?"
Người đàn ông nhìn trái nhìn phải, như thể muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ những người khác, nhưng mọi người đều im lặng, anh ta đành phải quay lại nhìn.
"Trưởng quan, tôi thật sự không có bất kỳ liên lạc nào với em trai tôi, tôi cũng không biết Giáo hội An Nô Gia là gì cả, tôi là theo đoàn du lịch tới đây..."
"Đứng sang một bên đi." Binh lính lạnh lùng ngắt lời: “Đợi lát nữa tôi điều tra xong rồi nói sau."
Mấy tên binh lính đang duy trì trật tự lưu ý động tĩnh bên này, cảnh giác tiến đến, vừa đi vừa rút súng ở thắt lưng.
Người đàn ông cuối cùng không dám nói gì thêm, bước ra khỏi đội ngũ đứng sang một bên.
Nhan Bố Bố cảm thấy bàn tay đang nắm lấy mình càng ngày càng chặt, nhóc ngẩng đầu nhìn Phong Sâm. Chỉ thấy vẻ mặt cậu nghiêm túc, môi mím thành một đường thẳng tắp.
"Đi thôi."
Nhan Bố Bố bị kéo đi, lặng lẽ đi theo Phong Sâm rời khỏi đội ngũ.
Hai cậu bước nhanh đến một con hẻm nhỏ, không thu hút sự chú ý của những người khác, nhưng khi hai cậu bước vào con hẻm, một trong những binh lính gần nhất vừa quay lại, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Phong Sâm.
Vào loại thời điểm này, chưa lãnh được thức ăn thì sẽ không ai rời đi, trong lòng tên binh lính kia dâng lên sự cảnh giác, cũng nhanh chóng theo sau.
Khi binh lính đến đầu hẻm, thấy trước mặt đã không có bóng dáng ai, con hẻm phía trước ngoằn ngoèo, chỉ có một vài viên gạch vỡ nằm rải rác xung quanh.
Anh ta vươn tay nhét dùi cui điện trên thắt lưng, tiếp tục lui về phía sau, tay kia lấy khẩu súng ra, thăm dò nhìn vào bức tường vỡ bên cạnh.
Bên trong bức tường sập không có ai, binh lính giơ súng từng bước từng bước từ từ tiến về phía trước.
Nhan Bố Bố trốn sau tấm xi măng, bám lấy Phong Sâm, nghe tiếng bước chân xào xạc phía sau tấm xi măng, nhóc không dám thở mạnh.
Từ khi còn nhỏ nhóc đã biết được, trong thành phố có hai đội binh lính, Liên quân phía Tây và Liên quân phía Đông. Khi mẹ dẫn nhóc ra phố, sau khi kiểm tra thân phận, Liên quân phía Đông sẽ rất lịch sự với bọn họ, trong khi Liên quân phía Tây có thái độ lạnh lùng, mẹ sẽ nhanh chóng đưa nhóc rời đi.
Mặc dù Liên quân phía Tây có chút hung hăng, nhưng bình thường nhìn thấy bọn họ cũng sẽ không trốn, nhưng bây giờ thiếu gia đưa nhóc đi trốn, khiến nhóc cảm thấy nếu bị bắt thì sẽ xảy ra chuyện không tốt.
"Này, tôi đã nhìn thấy cậu rồi, đừng trốn nữa, đi ra ngoài đi." Giọng nói của binh lính vang lên ngay sau bức tường sập.