Ngươi cũng không cần phải khách khí! Thái Hòa âm thầm liếc mắt. Hơn nữa hắn không phải là vì giúp đám người kia, mà là không quen để cho một cô bé đi mạo hiểm. Ai cũng có thể nhìn ra, thật sự là Yuna muốn đi, hy vọng còn sống trở về cực kỳ xa vời. Về phương diện khác, hắn cũng không muốn ở lại nơi này làm bảo mẫu của đám báo thủ này.
Nói cho cùng, Thái Hòa chỉ là người bình thường, mặc dù có hơi ích kỷ, nhưng ở trong phạm vi đủ khả năng, cũng khó tránh khỏi hiện ra một chút cảm giác muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Huống chi, việc này không chỉ giúp một gì Yuna, cũng giúp chính mình. Đi theo phía sau bọn họ dọc theo con đường này, hoàn toàn không có ra chút sức lực gì cũng đã đi được tới nơi này, hiện giờ cũng đến phiên mình ra tay rồi.
Bất quá... Quả nhiên chính mình trời sinh là cung bọ cạp, học cả đời không biết cái gì gọi là thành thật, cái gì gọi là an tâm làm báo thủ!
Dù xem như bị hiện thực bức ép, không thể không cúi đầu với cuộc sống, nhưng trong nội tâm lại vẫn kiên trì một ít giới hạn, mà lại không cách nào vượt qua.
Ví dụ như làm anh hùng cứu mỹ nhân lúc này... Còn may lần này không xem như tìm đường chết, dù sao mình cũng đã tính trước đấy.
Mấy người Mai Hồng Vũ cũng tỏa ánh sáng hai mắt, vừa há miệng muốn nói vài lời khách sáo, chợt nghe Yuna cắn răng nói ra: “Vậy chúng ta đi trước!”
“Ử, ta chỉ cho các ngươi 5 phút.”
Thái Hòa phất phất tay, nói ra.
Sau năm phút, khu vực hiện giờ hắn đang đứng, cũng sẽ chật ních Zombies rồi.
Lê Bống cũng ở lại giúp chuyện này, mặc dù làm cho Yuna hơi nghi hoặc một chút, nhưng không thể không nói, khi bọn hắn rút lui khỏi, mặt Thái Hòa biểu lộ mỉm cười trấn tĩnh, vẫn chạm nhẹ vào một nơi nào đó trong trái tim nàng.
Còn về suy nghĩ của những người khác, lại không giống nhau...
Nhưng bất luận như thế nào, Thái Hòa mạo nguy hiểm thật lớn chủ động hỗ trợ chuyện này, vẫn làm rất nhiều người cũng có hơi xúc động. Thậm chí có mấy người đã âm thầm cảm giác được hổ thẹn, thậm chí hối hận đã từng sinh ra tâm tình bài ngoại đối với Thái Hòa.
Nhưng mà lúc này ở Thái Hòa lại tại chỗ, trong đầu cơ bản cũng không có lo lắng những chuyện nhỏ nhặt này. Với hắn mà nói, ánh nhìn của người khác đối với mình, nhất là ánh nhìn của những học sinh không liên quan gì, hoàn toàn có thể bỏ qua không tính. Quan trọng là làm chuyện mà mình muốn, không thẹn với lương tâm.
Đương nhiên chuyện mấu chốt nhất là, chuyện này đối với tại Thái Hòa mà nói, có nguy hiểm tánh mạng hay sao?
Đáp án đương nhiên là không rồi! Loại chuyện biết rõ núi có hổ còn chính mình nhảy đi xuống chịu chết, Thái Hòa cũng không ngu ngốc mà đi làm! Dù xem như là bị truyện tiên hiệp ảnh hưởng như thế nào, cũng sẽ không khiến hắn đầu óc nông nổi nhất thời chạy tới chịu chết không công.
Đợi sau khi bọn người Yuna vô ảnh vô tung, lúc này Thái Hòa mới sờ lỗ mũi một cái, như là đi dạo phố vậy đi vào một cửa hàng điện thoại di động bên cạnh.
Sau khi vừa mới đến nơi này, trong lúc này mấy con Zombie chợt nghe được tiếng động, lập tức vọt ra, nhưng mà đều bị Yuna chém bay, thi thể nằm ngang ở cửa ra vào. Thái Hòa để Lê Bống ở bên ngoài, mình thì lướt qua thi thể tiến vào trong tiệm.
Từ khi tận thế bộc phát đến nay, tất cả mọi phương tiện công cộng đều mất đi tác dụng, hệ thống thông tin cũng không ngoại lệ. Nhưng mà thứ mà Thái Hòa muốn tìm cũng không phải điện thoại bình thường, mà là điện thoại tàu khựa loa công suất lớn, có thể nói loại điện thoại loa to này toàn hàng nhái !
Còn may, cửa hàng điện thoại di động này không phải là cửa hàng bán loại nhãn hiệu độc quyền gì, điện thoại di động không chính hãng gì đều bán, Thái Hòa lục lọi ra 8 cái điện thoại di động lượng điện còn khá nhiều trong đống điện thoại nằm ngổn ngang, sau đó hài lòng đi ra ngoài.
Có âm thanh rồi, nếu cứ vứt trên mặt đất dùng như vậy, ngược lại cũng có thể thu hút được một ít Zombie, nhưng muốn thu hút toàn bộ Zombie cả con đường đi tới, cũng rất miễn cưỡng. Hơn nữa bởi như vậy, đối với chính mình mà nói cũng rất nguy hiểm đấy. Thử nghĩ một chút âm thanh vừa vang lên, Zombie khắp bốn phương tám hướng đều tụ lại đi tới, mặc dù Lê Bống đứng ở trong đống xác chết cũng không có chuyện gì, nhưng mình có thể chạy đến nơi nào.
Huống chi đã tình nguyện ra giúp, vậy sẽ phải làm tốt nhất, nếu không chẳng phải là phí hoài hết năng lực trâu bò của chính mình hay sao.
Đúng là, đối với người bình thường mà nói, một nhiệm vụ 90% sẽ dâng mạng như vậy, đối với Thái Hòa mà nói, thật sự là có hơi thoải mái...
Đầu tiên là Hắn cận thận từng chút một đi đến gần giữa đường rồi, vận dụng năng lực khống chế con rối zombie, đã khống chế 3 con Zombies.
Nhưng mà để tránh cho không bị biết bí mật, bởi vậy không thể để cho đám người Yuna chứng kiến, Thái Hòa cố ý chọn một cái góc chết, sau đó mới điều khiển 3 con Zombies đi tới trước người.
"Đến rồi, một người một cái điện thoại."