“Cái này gọi là vạ miệng. Mày còn dám nói một câu để cho tao khó chịu, tao lập tức tiễn mày một đoạn cuối của chuyến tàu đêm.” Ánh mắt của Thái Hòa lạnh như băng, khi gò má của thanh niên sưng đỏ trong nháy mắt ngay cả tiếng kêu cũng không dám kêu ra ngoài.
Nhục nhã, thù hận, nhưng mà hết lần này tới lần khác không dám giãy dụa, thậm chí không dám cãi lại. Ở trong mắt của Thái Hòa, hắn có thể cảm giác được rõ ràng lạnh lẽo không che dấu chút nào, hơn nữa dựa vào thân thủ của Thái Hòa, là hắn biết câu nói này không phải cố làm ra vẻ. “Yuna!”
Trong miệng thanh niên hô một câu không rõ ràng, mặc dù mặt hắn sưng húp, không muốn làm cho người ta nhìn ra hắn e ngại Thái Hòa, nhưng ánh mắt kinh hoảng đã bán rẻ hắn.
Hành động không chút lưu tình của Thái Hòa làm kinh hoảng tất cả mọi người, trong đó cũng kể cả Yuna. Nhưng khi nghe được tiếng kêu của thanh niên, tuy rằng trong mắt của nàng lóe lên một chút chán ghét, nhưng vẫn phải đi tới mở miệng nói ra: “Thái Hòa, buông hắn ra đi.”
“Xin lỗi.” Thái Hòa lại nói ra lạnh như băng.
Yuna nhíu mày: “Ngươi đánh thì cũng đã đánh rồi. . .”
“Hai chuyện khác nhau, xin lỗi ngay.”
“Dựa vào cái gì!” Thanh niên vừa mới mở miệng, chợt nghe một tiếng “Bốp “, trên mặt lại đã bị đánh trúng thêm một cái tát.
Ánh mắt Yuna lộ ra vẻ phức tạp liếc nhìn Thái Hòa, lại quay đầu nhìn nhìn thanh niên hai bên gò má đều sưng lên, nói ra: “Lý Văn Thông, nói xin lỗi đi, ai bảo ngươi miệng thối.”
“Ta . . .” Lúc đầu còn trông cậy vào Yuna có thể ra mặt bảo vệ cho chính mình, không nghĩ tới rồi lại đưa tới một cái tát, tất cả mọi người trong nhà đều đang nhìn chính mình, mỗi một ánh mắt đều giống như dầm đâm vào trim vậy. Lý Văn Thông biểu lộ dường như nuốt một con ruồi vào miệng, trong nội tâm càng tràn đầy giận dữ hơn.
“Ta còn không phải là vì mọi người có thể ăn thêm một chút mới đứng ra nói hay sao! Lại còn nói miệng ta thối, xem ta bị đánh cũng không có người đứng ra nói tiếng nào nha!”
Nhưng ở dưới cái nhìn soi mói của Thái Hòa, Lý Văn Thông lại chỉ có thể nuốt lời nói này trở về trong bụng, từ trong hàm răng nặn đi ra ba chữ: “Thật xin lỗi .”
Vừa thốt ra lời kia, hắn cũng cảm giác trên mặt nóng hừng hực, giống như là trong nháy mắt bị Thái Hòa quạt mười cái bạt tai vậy.
Thái Hòa hừ lạnh một tiếng khinh thường, một tay vứt lấy Lý Văn Thông xuống trên mặt đất, sau đó kéo Lê Bống đi ra ngoài không do dự chút nào.
“Đợi một chút !”
Nguyễn Đen Vâu lúc này mới phản ứng kịp, lập tức vội vàng đuổi theo, lấy ra từ trong ba lô hai chai bia và vài bao sôcôla, nhét mạnh vào trong tay Thái Hòa, trên mặt còn tràn đầy vẻ mặt xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật sự rất xin lỗi rồi. . .”
“Những người kia đều là ai. Phải dựa vào ngươi và Yuna đi tìm thức ăn.” Tuy rằng Nguyễn Đen Vâu lừa tình chính mình một trận, nhưng Thái Hòa thật đúng là không có ác cảm gì đối với hắn, không khỏi mở miệng hỏi.
“Đều là bạn học . . . Chúng ta đều là bạn học nội trú cùng lớp đấy.” Nguyễn Đen Vâu lắc đầu bất đắc dĩ, “Cái thằng lúc nãy là Lý Văn Thông trong nhà rất có tiền đấy, bình thường cao ngạo đã quen, ngươi đừng để bụng với hắn làm gì. Hơn nữa, dù xem như để cho bọn họ đi ra ngoài tìm thức ăn, cũng chỉ làm cho chúng ta thêm phiền toái mà thôi. Ngươi cũng trông thấy á..., trong đám người chúng ta cũng chỉ có Yuna là lợi hại nhất. Vốn ta còn hy vọng ngươi cũng có thể gia nhập chúng ta. . .”
“Ta không nuôi sâu mọt, không có sức lực lớn như vậy.” Thái Hòa trực tiếp cắt lời của Nguyễn Đen Vâu.
“Như vậy a . . . Dù sao hôm nay cám ơn ngươi . . .”
Nguyễn Đen Vâu còn chưa nói xong , Yuna cũng đi theo tới.
Nàng liếc nhìn thật sâu Thái Hòa, lại liếc nhìn về phía Lê Bống với ánh mắt đồng tình, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Trời cũng đã tối rồi, ở lại một đêm đi. Dù xem như ngươi gánh vác được, chị đẹp cũng không chịu được nha. . . Cái tên Lý Văn Thông kia ngươi cũng đừng quan tâm, hắn không dám chọc ngươi.”
Giọng nói của Yuna rất chân thành, nhưng bây giờ Thái Hòa không có ý định tiếp tục ở gần với đám người kia: “Không cần, trong nội thành thế nào cũng có thể tìm được chỗ ở.”
“Đừng đi!” Thái Hòa vừa mới xoay người, cũng cảm giác tay áo bị người ta kéo lấy rồi, nhìn lại, đúng là Yuna.
Thấy Thái Hòa đưa ánh mắt hỏi ý tới mình, Yuna lại lộ ra một chút vẻ mặt nhăn nhó, mãi cho đến khi Thái Hòa bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, mới như là đã quyết định đưa ra quyết tâm rất lớn vậy, nàng mở miệng nói ra: “Ta thấy ngươi thật lợi hại, cũng không sợ hãi, muốn xin ngươi giúp một tay!”
"Ồ. . . Ta từ chối."
Thái Hòa quả quyết lắc đầu, vốn là cứu bọn họ chỉ xuất phát từ bất đắc dĩ, huống chi mới vừa rồi còn đã trải qua một ít chuyện không thoải mái. Hiện giờ hắn thầm nghĩ tranh thủ thời gian mang theo Lê Bống rời đi, miễn cho trời tối là thật sự không đi được rồi.
"Tại sao người như ngươi lại cố chấp như vậy ! Ta còn chưa kịp nói cái gì đây!"