Chương 2: Điều Khiển Zombie

Tuy rằng không giống Zombie trong phim ảnh tản mát ra mùi hôi thối, nhưng trên người Zombie lại có mùi máu tanh nồng đậm như cũ. Virus lây bệnh làm sắc mặt của nó thay đổi thành tái nhợt không có chút máu, đôi mắt lại hiện lên màu đỏ ngầu, xuyên thấu qua cái miệng nửa khép nửa mở, còn có thể trông thấy trên hàm răng dính vụn máu thịt đỏ hồng.

Không cần phải đoán, chắc chắn đây chính là phần lưu lại sau khi ăn thịt người thời gian trước. . .

Hình dạng của con Zombie này cũng không tệ lắm, là thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng bộ dáng bây giờ lại làm cho người ta cảm thấy quả thật là một con ác quỷ.

"Đi thôi đi thôi . . ."

Thái Hòa nhịn xuống cảm giác buồn nôn trong lòng, khống chế con rối zombie từ từ đi xuống lầu .

Mặc dù có con rối zombie mở đường , nhưng cũng không đại biểu chính mình sẽ an toàn. Trong tay Thái Hòa cầm một thanh đao chặt thịt sắc nhọn, cẩn thận đi theo sau lưng con rối zombie.

Từ nơi này đến trụ sở tạm thời của hắn, cần phải đi qua một con phố lớn. Thời điểm từ sáng đến giờ, Thái Hòa tìm chút ít pháo, trước tiên chế tạo một ít động tĩnh ở phương hướng ngược với đường hắn đi qua, thu hút phần lớn Zombie trên con đường này đều tới. Dù vậy, vẫn còn có vài con Zombie du lãng vật vờ trên đường.

Sau khi đi đến đầu đường hữu kinh vô hiểm, Thái Hòa phát hiện, phiền toái tới rồi.

Hai con Zombie chặn ở đầu đường, cũng không biết là từ nơi nào đi tới, trên người tung tóe đầy vết máu mới mẻ, trong đó có con một tay trong còn cầm nửa cánh tay, đang cúi đầu gặm điên cuồng.

Ở trong tỉnh thành chừng mười triệu nhân khẩu này, mỗi ngày đều có người may mắn còn sống vì đi tìm kiếm thức ăn mà chết, người chết cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Nhưng mà chứng kiến hài cốt cánh tay kia, Thái Hòa vẫn còn hơi có cảm giác thương hại. Chính là bởi vì có năng lực, mình mới có được vốn liếng sống được tốt hơn, không có khả năng bởi vì chủ quan nhất thời, trở thành bữa ăn của những con quái vật này.

Thái Hòa điều khiển con rối zombie một cách cẩn thận rồi từ từ tiến đến gần bọn nó, thời điểm khi đang đến gần một con zombie trong số đó, hắn giơ lên dao chặt thịt .

Mà thời điểm khi một con Zombie khác lại phát ra âm thanh thu hút đến chú ý, thì Thái Hòa nắm đao vọt mạnh tới phía sau hắn, đâm một đao vào sau ót của hắn.

Hai con Zombie gần như cùng nhau chết, sau khi dùng sức rút về đao nhỏ, Thái Hòa đạp một cước vào trên mặt thi thể con zombie này.

Ở dưới tình huống chính mình có cơ hội ra tay, Thái Hòa cũng sẽ không bỏ qua, tuy rằng điều khiển con rối zombie rất hữu dụng, nhưng mình cũng nhất định phải có năng lực tự vệ .

Hơn nữa Thái Hòa cảm giác được từ trong tối tăm nào đó, đến khi chính mình chém giết Zombie, loại cảm giác cuồng bạo này trong cơ thể cũng đang ngấm ngầm quấy phá, trong nháy mắt khi rút đao nhỏ, thậm chí hắn cảm nhận được một chút khoái cảm mơ hồ.

"Tóm lại Virus không thông qua liên hệ tinh thần mà lây bệnh đi nha. . . Nếu như vậy mình cũng sẽ bị lây bệnh, ta đây sớm biến dị . . . Không phải là Virus ảnh hưởng, đến tột cùng là cái gì chứ . . ."

Thái Hòa hết sức để ý với loại biến hóa rất nhỏ này, nhưng tạm thời còn chưa có đầu mối gì.

Nhưng mà có thể chém giết Zombie gọn gàng, hơn nữa thủ pháp lại càng ngày càng thuần thục, chuyện này với Thái Hòa mà nói thì coi như là chuyện tốt .

Lúc trước khi tận thế đến, hắn chẳng qua là người bình thường, thời gian lần đầu tiên kích sát Zombie, quá trình không chỉ mạo hiểm, trôi qua rồi cũng cảm giác được hoảng sợ một trận, thậm chí đầu óc cũng có hơi bị choáng váng .

Nhưng vì sinh tồn được, nhất định phải tăng lên sức chiến đấu.

Hơn nữa ở trong nội tâm của Thái Hòa, vẫn thủy chung đang nhớ một người. Nhanh như vậy mà nâng cao độ thuần thục nắm giữ Zombie, cùng với sưu tập nhiều vật tư bằng tất cả khả năng, cũng chỉ là để đi qua khu vực này, đi tìm được nàng . . .

Đến lúc một vầng ánh sáng cuối cùng nơi chân trời biến mất, Thái Hòa đã về tới chỗ ở.

Đây là một tòa nhà nhìn như căn nhà tầm thường, ngoại trừ có cửa sắt kiên cố ra, còn có thể từ phía trên sân thượng nhảy đến tòa nhà lầu cách vách chạy trốn, hơn nữa trước phòng sau phòng đều có không gian tương đối rộng rãi. Ngoài ra nơi này còn thuộc về vùng ngoại thành, bất luận là số lượng người sống sót hay còn là Zombie, đều ít hơn nhiều so với trong nội thành, cũng tương đối an toàn.

Mấu chốt nhất là, nơi này vốn là một cái kho hàng nhà máy đồ dùng làm bếp, tràn ngập mùi vị sơn và vật liệu gỗ chất lượng kém, hoàn toàn có thể che dấu đi khí tức của Thái Hòa.

Những quái vật kia sau khi bị lây bệnh, không chỉ có không có đánh mất năm giác quan, ngược còn mạnh hơn, mặc dù ở trong đêm cũng bảo trì được thị lực rõ ràng, thính giác và khứu giác thì người thường cũng đều không thể so sánh được.