Chương 93: Giao thời [1]…

“Ta nhớ không rõ .” Phương Hạo Nhiên đỡ trán , bởi vì cố gắng hồi tưởng mà dẫn tới từng trận đau đầu làm cho hắn không khỏi nhăn mặt nhăn mày.

Kí ức bị phá giải kia vẫn rất mơ hồ, chẳng lẽ là vì hắn lúc ấy đã bán hôn mê sao ? Lúc ấy thời điểm Chân nhi tìm đến, hắn cùng Minh Thụy vẫn ở cấm địa ? Hay là đã ly khai cấm địa ?

Mặc Tam có chút đăm chiêu nhìn Phương Hạo Nhiên mặt nhăn mày nhó. Mà một bên , Phương Viễn cũng nhịn không được lên tiếng hỏi, thanh âm còn có chút run run “Cha, là nương nàng đem ngươi lừa nhập cấm địa ?”

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn nhìn Phương Viễn, lại nhìn nhìn sắc mặt có chút xám trắng của Hứa Vị, chần chờ một lát, mới thấp giọng nói “Cái này cha hiện tại không có biện pháp nói cho ngươi, có một số việc cha cũng còn không biết rõ ràng……” Tuy rằng một ít hồi ức ở cấm địa không đủ đầy đủ, nhưng những kí ức mà hắn đã khôi phục lại được đều minh xác nói cho hắn biết , năm đó, là Chân nhi, là Tống Chân, đưa hắn vào cấm địa !

Hứa Vị nhìn Phương Hạo Nhiên, tâm loạn như ma, nếu thật sự là nương đem cha lừa nhập cấm , đem cuộc sống của cha đảo loạn, vậy, mọi thứ mà nương đối với cha trong kí ức của hắn đều là giả ? Cha cùng nương đến với nhau chẳng qua là một âm mưu ! Không ! Hắn không tin ! Cũng không phải nương ! Nếu thật sự là nương, vậy , vậy chắc hẳn phải có lí do gì đó !

“Sau thì sao ?” Kim Đại Vĩ nhìn qua mấy người đột nhiên an tĩnh trầm mặc xuống, có chút do dự hỏi “Lão sư, ngài rời đi kinh thành như thế nào ? Trong cấm địa …… Rốt cuộc có cái gì?” một câu cuối cùng, Kim Đại Vĩ hỏi thật cẩn thận.

Phương Hạo Nhiên lấy lại tinh thần, mắt nhìn Kim Đại Vĩ, chọn mi “Ngươi rất hiếu kì ?”

Kim Đại Vĩ thành thật gật đầu “Nói thật đi, lão sư, ta từng thử vụng trộm đi vào, nhưng vào không được.” Kim Đại Vĩ rất khẩn trương hỏi “Lão sư, trong gia tộc vẫn truyền lưu về cấm địa truyền thuyết, nói trong cấm địa nhốt địch nhân lớn nhất của thái tổ năm đó — hoàng đế của mặc quỷ tộc cùng yêu vật tộc, kết giới là do thần chi nhất tộc hạ, vì không cho bọn họ chạy khỏi cấm địa , cho nên cũng không cho bất luận kẻ nào tiến vào ! Lão sư, đây là sự thật phải không ?”

Phương Hạo Nhiên chưa trả lời, Mặc Tam cũng trào phúng mỉm cười, Mặc Tam tươi cười thực rất ít ỏi , trừ bỏ đối với Vị Vị thì cơ hồ chưa bao giờ gặp qua hắn cười quá, nay Kim Đại Vĩ thấy Mặc Tam tươi cười trào phúng, không khỏi ngạc nhiên, hắn nói gì rất buồn cười sao ?

“Trong cấm địa cũng không có cái gì gọi là hoàng đế của mặc quỷ tộc cùng yêu vật tộc.” Mặc Tam nói, thanh âm gần như lạnh lùng “Trong cấm địa chỉ có bát bích kinh thư !”

Bát bích kinh thư bốn chữ vừa ra tới, Phương Hạo Nhiên liền biến sắc, lập tức nhìn chằm chằm Mặc Tam “Ngươi thật sự đã đi vào ?”

Mà Kim Đại Vĩ cũng lộ vẻ khẩn trương lại hơi hưng phấn nhìn về phía Mặc Tam.

Mặc Tam không nhìn Phương Hạo Nhiên truy vấn, lãnh đạm nói “Ngươi không phải cũng đi vào sao ? Ngươi hẳn là so với ta rõ ràng hơn trong cấm địa rốt cuộc có cái gì ?”

Sắc mặt Phương Hạo Nhiên trầm xuống, không sai, nhưng Trương hồ ly chết tiệt hỗn đản kia nhất định đã phong ấn kí ức tối trọng yếu về cấm địa của hắn , hắn hiện tại, một hồi tưởng liền đau đầu ! Đáng giận !

Bất quá, trong ý thức hắn tựa hồ vẫn nhận định một sự kiện, trong cấm địa có bát bích kinh thư ! Cái kẻ vô liêm sỉ tính kế hắn nhiều năm tựa hồ cũng vì bát bích kinh thư trong cấm địa !

Mà Mặc Tam vừa nói xong , liền đứng dậy, thuận thế kéo Vị Vị, đối Phương Hạo Nhiên nói “Bá phụ, chúng ta cần phải đi.”

Phương Hạo Nhiên nhìn Mặc Tam, cũng chầm chậm đứng dậy, hỏi “Chuyện kế tiếp ngươi không muốn nghe ?”

Mặc Tam nghe vậy, hắn đang muốn xoay người liền thuận thế nhìn chằm chằm Phương Hạo Nhiên, nói “Nên biết đều đã muốn biết, có một số việc hiện tại bá phụ không tiện nói, chúng ta cũng không nên lại hỏi.”

Phương Hạo Nhiên nhìn chằm chằm Mặc Tam, cười cười “Tam hoàng tử quả nhiên lợi hại !”

Mặc Tam vẻ mặt lãnh đạm “Nào có , bá phụ ngài mới lợi hại. Có thể dắt người cùng đào thoát khỏi người đuổi giết của mười hai gia tộc cùng hoàng thất, đại khái cũng chỉ có bá phụ một người .”

Phương Hạo Nhiên chỉ tự giễu cười, cũng không nói tiếp, nghĩ tới đủ loại chuyện năm đó , Phương Hạo Nhiên trong lòng chua xót khôn kể, năm đó nếu không phải Minh Thụy cùng đại ca, còn có cha liều chết cứu giúp, hiện tại hắn còn có thể đứng ở chỗ này sao ?

Mặc Tam cũng không mở miệng lại nữa, chỉ trầm mặc dắt tay Vị Vị , mấy người chậm rãi an tĩnh không nói gì đi xuống bãi đất .

Đợi rời khỏi bãi đất , trở lại phủ nha sau, Mặc Tam nhìn quét chính đường phủ nha đã muốn thu dọn sạch sẽ, liền nâng bước hướng tới viện của Hứa Vị.

Hứa Vị đang ở một mình vội vàng quét sân, bốn năm qua đi theo bên người Phương Hạo Nhiên cũng chỉ có Kim Đại Vĩ, Trung bá Trương mụ ba người mà thôi, người hầu tuy có nhưng là phối trí nguyên bản ở huyện nha, lúc này, nạn lũ vừa qua khỏi, bọn người hầu cũng được Phương Hạo Nhiên cho về nhà hỗ trợ.

Cũng may cho tới nay Hứa Vị cũng đều có thói quen làm việc nhà , giờ phút này quét rác lau bàn rất gọn gàng lưu loát, nhưng xem ở trong mắt Mặc Tam cũng là khó chịu trong lòng, âm thầm nghĩ, Phương Hạo Nhiên này tự thanh liêm cũng liền thôi, sao còn để Vị Vị làm việc ? Mặc Tam quyết định, vẫn nên đem Vị Vị để ở bên mình mới an tâm được đôi chút . Vừa nghĩ vừa bước nhanh đi qua, tiếp nhận mộc dũng trong tay Vị Vị, thấp giọng nói “Ta giúp.”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức cười tủm tỉm nói “Được.” Dừng một chút, lại tò mò nhìn Mặc Tam tuy rằng mang theo mộc dũng nhưng rất là nhẹ nhàng , hỏi “Tiểu Mặc, ngươi sao không dùng pháp thuật ?”

Dùng pháp thuật không phải nhanh hơn sao ? Tuy rằng không cần Mặc Tam hỗ trợ , hắn cũng có thể thu dọn tốt , nhưng…… Có thể nhàn hạ hắn vẫn muốn lén lười một tý……

Mặc Tam nghe vậy cứng đờ, lập tức yên lặng buông mộc dũng, nâng tay vung lên, nước trong mộc dũng liền vẩy lên mặt đất , sau còn ngoan ngoãn bay tới bên cạnh giếng, nước trong giếng phun ra như suốt chảy vào trong mộc dũng , đợi đầy, mộc dũng lại tự động bay tới bên chân Mặc Tam.

Hứa Vị chớp mắt mấy cái, nhìn Mặc Tam tùy ý phất tay, khăn lau, cái chổi, mộc dũng liền tự động quét dọn , cười cười nói “Tiểu Mặc, ngươi vừa mới quên dùng pháp thuật sao ?”

Mặc Tam lại cứng đờ, quay đầu, nhìn Hứa Vị tươi cười rất là sung sướng, lúng túng trong lòng giảm bớt không ít, hắn vừa mới xác thực đã quên , ở trước mặt Vị Vị, hắn cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ , chỉ là có chút lúng túng mà thôi, liền không bận tâm gật đầu.

Hứa Vị thấy Mặc Tam gật đầu, trong lòng hứng khởi, tươi cười lớn hơn nữa , tiến lên vỗ vỗ bả vai Mặc Tam “Tiểu Mặc, buổi tối, chúng ta đi tới tiền đường cùng cha với bọn đại ca dùng cơm, hiện tại ta đi xem có gì để nấu không , làm chút gì đó cho ngươi đỡ đói nhé .”

Mặc Tam gật đầu “Hảo.”

Đợi quét dọn xong , Hứa Vị đã cầm một chén mì nước đi ra , phòng ở tuy rằng được quét tước sạch sẽ nhưng nhìn khó được ráng chiều, Hứa Vị liền cùng Mặc Tam hai người ngồi ở trên bậc thang trước phòng, một bên vừa nhìn ráng chiều, một bên vừa ăn mì .

Hứa Vị tìm thật lâu mới thấy một cái bát nguyên vẹn ở trù phòng nhỏ trong tiểu viện , một đôi đũa, còn có chút bột mì, lúc vội vàng chỉ kịp làm bát mì , cũng không có đồ gì có thể cho thêm vào , bất quá, ăn vào cũng rất thơm, nhìn bát mì được đưa tới bên miệng mình , trên mặt Hứa Vị ửng lên ôn nhu cùng tiếu ý mà chính bản thân hắn cũng không biết , há mồm nuốt vào, lại tỏ ý nói “Tiểu Mặc, ngươi ăn đi , ta không đói bụng.”

Mặc Tam cũng khẽ lắc đầu, tự mình ăn một ngụm, lại gắp mì tới trước mặt Hứa Vị, đôi mắt hắc kim sắc cực nhu hòa.

“Không có thịt cũng không có đồ ăn, không phải cũng ăn rất ngon sao.” Hứa Vị há mồm nuốt vào, vừa ăn vừa mơ hồ nói năng không rõ.

“Ừ.” Mặc Tam chỉ ừ một tiếng, nâng tay khẽ lau đo nước canh bên miệng Hứa Vị.

Hứa Vị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức sắc mặt ửng đỏ , ha ha cười , cũng nâng tay lau đi nước canh bên miệng Mặc Tam.

Ráng chiều vựng nhiễm thiên không , cảnh vật lúc này rất xinh đẹp , nhưng ở trong mắt Phương Hạo Nhiên lại không đẹp bằng cảnh đang diễn ra ở trong tiểu viện kia , hai người ăn chung một bát mì dùng chung một đôi đũa , ngươi một miếng ta một miếng , không nói gì nhiều nhưng cũng là thản nhiên ấm áp.

Cảnh tượng như vậy … hắn cũng từng có.

Chậm rãi xoay người, Phương Hạo Nhiên nhẹ nhàng rời đi, vốn định tới tìm Vị Vị nói chút chuyện , nhưng ngóng nhìn hai người như vậy, hắn cũng không muốn quấy rầy, kí ức giấu ở trong lòng lúc này cũng đột nhiên ùn ùn kéo tới……

Nghĩ tới lúc trước, hắn cùng một người nào đó, chạy quanh vơ vét tìm kiếm mĩ thực, ngày ấy, rốt cục tìm được quán mì ngon nhất trong truyền thuyết nơi kinh thành , nhưng khi đó sắc trời đã tối muộn, lão bản bán mì nói chỉ còn lại có một chén. Vì thế, bọn họ liền dùng chung một chén, chỉ là khi đó, vốn có hai chiếc đũa nhưng người nào đó nói, một đôi là đủ rồi.

Ngày ấy, cũng là ráng chiều như vậy, vựng nhiễm thiên không……

Hắn một miếng , người nào đó một miếng.

Hai người dựa vào thật gần, gần đến mức hắn có thể thấy người bên cạnh đang nhìn hắn , nụ cười của y chứa đầy ôn nhu nhàn nhạt cùng sủng nịch sâu nặng ……

Hắn kén ăn , thích mĩ thực , thích vừa ăn vừa lẩm bẩm , người nào đó liền an tĩnh nghe, chỉ ngẫu nhiên cùng hắn nói một tiếng gì đó. Hắn thích nói chuyện lúc ăn cơm, có khi miệng còn ngậm đồ ăn chưa nuốt vào nhưng vẫn nói mấy lời mơ hồ không rõ, thói quen này luôn bị nhị ca quở trách, bị Thiết Mộc cùng Cảnh Phong nhíu mày uyển chuyển đề nghị , nói “Hạo Nhiên, ngươi nên chú ý lễ nghi.”, duy độc người nào đó là không nói hắn. Dần dần, hắn có thói quen chỉ ở trước mặt người nào đó mới lộ ra ‘thói quen xấu’ này .

Cũng dần dần thành thói quen , ở thời điểm chỉ có hai người bọn họ dùng cơm, người nào đó ngẫu nhiên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước canh hay thịt vụn bên miệng hắn…… Khi đó, người nào đó cùng hắn ngồi gần như vậy , gần đến mức hắn có thể thấy trong mắt người nào đó tràn đầy tiếu ý nhu hòa cùng — dịu dàng.

……

Bất tri bất giác, hắn đã trở về viện của mình. Viện của hắn đã được Trung bá cùng Trương mụ thu dọn sạch sẽ. Chỉ có hành lí của hắn vẫn đặt trên bàn , Trung bá cùng Trương mụ đối vật riêng tư của hắn cho tới nay chưa từng chạm vào , hắn không thích người khác tùy tiện động vào đồ của hắn , thói quen này cũng chỉ có người nào đó sẽ biết.

Chậm rãi mở ra bao hành lí , nhìn bình ngọc nhỏ trong đó, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm.

Buổi tối ngày đó hắn liền phát hiện bình ngọc nhỏ đã trở về trong bao hành lí của hắn tự bao giờ , tờ giấy ngày đó hắn viết ra dưới cơn khí nộ vẫn nằm an ổn trong bình , không thể truyền tin tức ra ngoài, trong lòng hắn bất an. Tức giận nhất thời hóa thành lo lắng nôn nóng, đối an nguy của hỗn đản vướng bận không thôi, ở thời điểm vướng bận, trong lòng luôn sẽ nhảy ra một ít hồi ức làm cho hắn nghi hoặc, một ít chuyện thật nhỏ giữa hắn cùng hỗn đản , hắn cùng y đi tìm mỹ thực, cùng đi xem mặt trời mọc, dạo khắp đầu đường ngõ nhỏ nơi kinh thành, hắn thổi sáo , y đánh đàn…… Nhiều hồi ức vô cùng rõ ràng như chỉ mới diễn ra ngày hôm qua ! Nhưng rõ ràng là hồi ức ấm áp đến thế , sao ngày thường hắn lại không hề nhớ đến dù chỉ một chút ? !

Mà lúc này, nhìn một màn vô cùng thân thiết ấm áp giữa Mặc Tam cùng Vị Vị, hồi ức giấu nơi đáy lỏng lại nhảy ra, làm cho lòng hắn thêm đủ loại nghi hoặc cùng bất an càng thêm khắc sâu.

Đặc biệt khi vừa mới thấy ánh mắt Mặc Tam nhìn Vị Vị, trong lòng hắn như bị người dội vào chậu nước lạnh, kí ức mông lung không rõ trong những ngày bình thường lại đột nhiên rõ ràng hơn , hồi ức kia tựa như là những người đang im lặng nấp trong đáy lòng hắn chờ đợi mười mấy năm rồi nay đã tỉnh lại, một người tiếp một người nhảy ra…… Trong lòng hắn hoảng sợ, giữa hắn cùng y nguyên lai còn có nhiều như vậy, nhiều kí ức như vậy sao ? Nhưng là vì cái gì, vì cái gì mười mấy năm qua hắn không từng nhớ rõ ? Thật giống như bị người ta xóa đi !

Phương Hạo Nhiên chậm rãi cầm lấy bình ngọc nhỏ, trong trí nhớ, thời điểm y nhìn hắn cũng giống như lúc Mặc Tam nhìn Vị Vị ! Mà hắn thì sao ? Thời điểm hắn nhìn tên kia , liệu có giống như Vị Vị đang nhìn Mặc Tam lúc này ?

Nhưng , nếu giữa hắn cùng y là thật như vậy ? Vì cái gì…… Vì cái gì…… Chính hắn lại lựa chọn Tống Chân ?

Phương Hạo Nhiên hắn không phải kẻ lưỡng lự , lại càng không tùy ý trêu chọc tình cảm của người khác ! Phương Hạo Nhiên hắn nếu thật sự có người trong tâm, mặc kệ người nọ là nam hay là nữ, mặc kệ người nọ là ai, không có khả năng cứ chấm dứt không minh bạch như vậy! ! Càng không thể đi trêu chọc người khác !

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bài trừ hoảng hốt cùng sợ sệt trong lòng, hắn bình tĩnh chải vuốt kí ức trong đầu, trước đây hắn vẫn cho rằng người hắn yêu chỉ có Tống Chân, hỗn đản chỉ là hảo hữu hắn, ở năm năm trước , thời điểm hỗn đản chưa tới Thanh Dương Huyền , hỗn đản ở trong trí nhớ hắn chỉ là tài trí hơn người cùng là hảo hữu tri giao mà hắn có tình cảm phi thường tốt, sau đó, gặp chuyện không may , Thiết Mộc phản bội hắn, hắn bị hạ thiên lao, hỗn đản hao hết tâm tư cứu hắn, tái sau, cấm địa…… Đáng giận ! Chuyện cấm địa lại nghĩ không ra được nữa , bất quá, hỗn đản hẳn đã vào cấm địa , hỗn đản là thần chi nhất tộc mà, ai, không đúng, hắn là từ khi nào thì biết hỗn đản kia là thần chi nhất tộc , trên người hỗn đản kia có phượng văn đan xen long ấn, trên lưng y còn có hình cái đầu của Tiểu Bạch cùng hình cái đầu của Ngân lang…… Hắn là khi nào thì thấy ?

Đáng giận ! Đầu lại đau ! Trong lòng bực bội , đầu đau muốn nứt, trước mắt từng trận từng trận đen kịt, hắn muốn vịn cái bàn nhưng cố tình lại trượt, cái gì rơi “Đương” một tiếng xuống trên mặt đất vậy, cái gì đâm vào tay hắn, từng hồi đau đớn làm cho hắn hồi thần, trước mắt miễn cưỡng rõ ràng một ít, đợi thấy rõ trước mắt rơi xuống cái gì, hắn không khỏi giật mình .

Là bình ngọc nhỏ…… Nát ?

Ngơ ngác nhìn bình ngọc nhỏ, trước mắt hoảng hốt thoáng hiện một ít hình ảnh:

“Minh Thụy, ngươi bị thương toàn thân như vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !”

“…… Ta đi tới một chỗ để tu hành, không có biện pháp, ta quá yếu……”

“Hỗn đản ! ! ! Ngươi chết tiệt muốn biến cường cũng đừng đem bản thân chỉnh thành như vậy a ! ! Ngươi muốn chết sao ? !”

“…… Hạo Nhiên, ngươi giận ?”

“Hỗn đản, tránh ra !”

“…… Đau !”

“Minh Thụy ? Làm sao vậy ? ! A ! Hỗn đản ! Ngươi dám gạt ta ! !”

……

“Hạo Nhiên, đừng nóng giận …… Giúp ta sát dược đi.”

“Hừ ! Lại đây ! Đem quần áo thoát cho ta!”

“Phốc xuy –”

“Cười cái gì mà cười ! Phải đợi đại gia ta tự mình thoát quần áo cho ngươi sao ? !”

“…… Đại gia, nếu không, ngài lại đây giúp ta thoát quần áo đi ?”

……

“Di, Minh Thụy, trên ngực ngươi có cái gì vậy ? Nha, trên lưng ngươi còn có lưỡng lang a ?”

“Đó là căn cứ xác minh huyết mạch của ta .”

“Nga, huyết mạch nha.”

“Hạo Nhiên, ta chỉ cho một mình ngươi biết, ngươi không thể nói ra ngoài .”

“Nga. Được .”

“Ngươi không hỏi sao ?”

“Hỏi cái gì ?”

“……Huyết mạch của ta …. ngươi…… Không hỏi ?”

“Có cái gì phải hỏi , ngươi muốn nói đã nói lâu rồi.”

“Ha ha…… Hạo Nhiên, ngươi nha……”

……

“A ! ! ! ! ! ! ! Hỗn đản ! ! !” Đột nhiên đau đầu lại đánh úp lại , còn có giờ phút này đầy ngập phẫn nộ cùng đau đớn, làm cho Phương Hạo Nhiên đột nhiên không khống chế được kêu lớn lên, một phen gạt đổ ấm trà trên bàn , trước mắt từng trận đen kịt, gắt gao cắn môi, mới ngừng đau đớn đến xương cũng không thể ức chế thét chói tai.

Nghe được tiếng thét , Trung bá chạy vào thấy Phương Hạo Nhiên đang ôm đầu run rẩy không giống bình thường ngồi dưới đất cạnh đám mảnh vỡ gốm sứ , kinh hô một tiếng, vội vàng đi qua, vừa hỏi vừa cẩn thận nâng Phương Hạo Nhiên dậy “Lão gia ! Lão gia ngài đây là làm sao vậy ? !” Nhìn sắc mặt gần như xám trắng của Phương Hạo Nhiên, Trung bá hết hồn, nói chuyện đều có chút lắp bắp “Lão, lão gia, ngài tới giường nằm đi , ta, ta hiện tại phải đi kêu tiểu thiếu gia lại đây !”

“Không chuẩn !” Phương Hạo Nhiên đột nhiên mở to mắt, lạnh lùng nói.

Trung bá hoảng sợ, nhìn Phương Hạo Nhiên, lo lắng lại sốt ruột “Nhưng là, lão gia, ngài……”

Phương Hạo Nhiên mỏi mệt nằm ngửa , buông ra tay đang giữ đầu, đùa cợt cười, lẩm bẩm nói “Năm đó thiên lao khổ hình ta đều sống qua đến giờ , như thế này, có là cái gì ?”

So với hoàng lương nhất mộng đột nhiên chợt tỉnh, so với tình cảm từng bị cố ý xóa bỏ……

Đau đớn đâm vào cốt tủy hiện tại của hắn lạiđược cho là cái gì ?

“Ra ngoài đi. Ta nằm chút là tốt rồi.” Phương Hạo Nhiên chậm rãi nhắm mắt lại, mỏi mệt không chịu nổi , nói.

Trung bá nhìn Phương Hạo Nhiên nằm ở trên giường vẻ mặt tê dại ngơ ngẩn , chỉ cảm thấy run như cầy sấy, hắn chưa bao giờ gặp qua lão gia như vậy, lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng không có rời đi, ngược lại canh giữ ở cạnh cửa, trong lòng tính nếu thấy có động tĩnh thì nhất định phải đi tìm tiểu thiếu gia lại đây.

Nằm ngửa ở trên giường , Phương Hạo Nhiên lại chậm rãi mở mắt, thời khắc đó bị xóa bỏ tình cảm…… Là ai làm ? Là lúc nào ? Là ở cấm địa ? Hay là ở thời điểm hắn nhập thiên lao? Kí ức còn chưa đầy đủ , có một chút còn giống như chưa sống lại…… Nhưng, nay nghĩ đến, dường như ở khi Chân nhi bắt đầu xuất hiện, kí ức hắn liền…… Đáng giận, đau ! Phương Hạo Nhiên gắt gao giữ chặt đầu hai lông mày nhíu lại , cho đến khi đau đớn chậm lại mới chậm rãi thở dài một hơi, hai tay vô lực mở ra, mờ mịt nhìn đỉnh giường, nếu hỏi Minh Thụy thì y khẳng định sẽ biết, nhưng cũng không biết hỗn đản có chịu nói cho mình hay không……

Đôi mắt chậm rãi dời về phía mảnh vỡ phân tán trên mặt đất, Phương Hạo Nhiên trong lòng tối nghĩa, trí nhớ ẩn trong bóng tối nay lại sống lại, hỗn đản kia đối với những gì của hắn đều quý trọng không thôi, nếu, y biết bình ngọc nhỏ bị đánh nát ……

Nhịn không được hai tay nắm chặt thành quyền, tùy ý để móng tay sáp nhập miệng vết thương đã bị mảnh sứ vỡ cắt trúng , đau ! Đau quá ! ! Nhưng đều so ra kém nỗi đau trong lòng giờ phút này, tình cảm cố ý bị xóa bỏ kia, suốt hơn mười năm !

Mười năm a……

Tống Chân……

Trương Minh Thụy……

Nhớ tới hắn từng hỏi qua Trương Minh Thụy “Ta cũng đã có hai nhi tử , khuê nữ của tiểu tử nhà ngươi cũng không kém mấy đi ?”

Trương Minh Thụy vẻ mặt bình tĩnh trả lời hắn “Ta không có nhi tử cũng không có nữ nhi.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục chứng minh Minh Thụy huynh yêu sâu nặng ! Sau đó, chứng minh , cha Vị Vị không tra nga. Kỳ thật, hắn là đáng thương nhất [ được rồi, mỗ thụ không phúc hậu . Vốn nghĩ viết đến ba ngàn năm chữ là đình bút , nhưng lại viết tới tận chỗ này , thật sự là hưng phấn a ! Vì thế rầm lạp liền vẫn viết viết…… Nhìn thời gian, mới bỗng nhiên bừng tỉnh, xong rồi, hắc bánh bao còn chưa viết đâu ! Mau mau lăn đi lăn đi viết hắc bánh bao !]

[ Nguyệt : Được rồi , bác Thụ đang viết ‘công tôn sách dữ bao chửng’ [ và ‘Phù Tô dữ Doanh Chính’ của ta bị bỏ xó] . Cũng vui mừng báo các nàng 1 tin , khi nào bác Thụ viết xong quyển này sẽ chuyển qua hắc bánh bao , bạn cũng sẽ nốt gót theo bác ý lăn tới hắc bánh bao. Thế nhưng chờ nó qua 80 bạn mới làm = v = Bạn sợ lắm rồi. Hu hu hu hu . Chờ dài cổ thế này thì thành động vật quý hiếm mất thôi …]