Hứa Vị rời đi lều vải, liền bị một cánh tay hữu lực kéo qua , Hứa Vị đầu tiên là ngẩn ra, lập tức ngẩng đầu tươi cười “Tiểu Mặc.”
Mặc Tam cúi đầu nhìn Hứa Vị, tay vẫn nắm chặt cổ tay Hứa Vị như cũ, diện vô biểu tình, nhưng ánh mắt cũng lại sáng quắc phát nhiệt, Hứa Vị bị đôi mắt hắc kim nóng rực nhìn như vậy thì có loại cảm giác bị xuyên thấu, trong lòng hơi hơi phát run, trên mặt cười gượng bài trừ “Tiểu Mặc, làm sao vậy?”
“Đi.” Mặc Tam phun ra một chữ, liền kéo Hứa Vị ly khai.
Hứa Vị bị kéo một cái lảo đảo, nhìn Mặc Tam bước nhanh đi ở phía trước, trong lòng mờ mịt hoang mang, Tiểu Mặc làm sao vậy?
Sau khi Hứa Vị rời đi , Phương Hạo Nhiên lộ ra vẻ mặt mỏi mệt, dựa vào trên giường đơn sơ được tạo từ mấy ván gỗ , Phương Hạo Nhiên có chút mờ mịt, đoạn trí nhớ được giải khai rồi nhưng hắn vẫn không phải quá rõ ràng như cũ, từ những ngày không ngừng hồi tưởng , Phương Hạo Nhiên rốt cục dần dần thấy rõ đoạn trí nhớ mơ hồ kia.
Cấm địa ……
Đoạn trí nhớ mà mười mấy năm qua hắn luôn trốn tránh không nghĩ suy nghĩ tới theo bản năng. Nguyên lai không phải bản thân yếu đuối không dám nhớ lại, mà là…… Bị niêm phong vài đoạn trí nhớ, cho nên, luôn có chút ấn tượng mơ hồ, lại luôn không thể thành đoạn, lúc trước, ở trong cấm địa, quả nhiên không chỉ có mình cùng Minh Thụy, còn có Tống Chân, Tống Chân là người thứ 3kia?
Phương Hạo Nhiên trong lòng từng trận khắc khoải đau đớn, bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy, ở trong rừng hoa đào , hắn thổi sáo , Minh Thụy đánh đàn , sâu trong rừng hoa đào, chậm rãi đi tới, chỉ có Tống Chân đang khởi vũ, dung nhan thanh nhã xinh đẹp kia, tươi cười phong tình thản nhiên kia, người si ngốc nhìn mình kia , ôn nhu nói “Con nguyện làm bạn cả đời, bất li bất khí” , người kia đứng ở Hoa Nghiêm điện, đối mặt đế vương, đối mặt mười hai gia tộc, khẳng khái trần từ “Cho dù Phương Hạo Nhiên hiện giờ chỉ còn là một khối hủ thi, Tống Chân ta cũng nguyện ý xuống mồ cùng hắn làm bạn, kiếp này, Tống Chân sinh là người của Phương Hạo Nhiên , tử là ma của Phương Hạo Nhiên !”, người kia dựa vào mình, mỉm cười ngọt ngào nói “Thật tốt, Hạo Nhiên, ngươi rốt cục cũng thuộc về ta .”……
Giả …… Đều là giả sao?
Nguyên lai tất cả chân tình qua lại đều là một hồi truyện cười ?
Đau như xé gan , Phương Hạo Nhiên hít vào từng ngụm từng ngụm , không thể không cúi hạ thắt lưng, gắt gao nắm chặt quần áo của mình , vành mắt đã tràn đầy nước mắt , từng giọt chảy xuống……
Thiết Mộc đứng ở cửa lều vải, bình tĩnh nhìn Phương Hạo Nhiên khom người vùi đầu không ngừng run rẩy, bình tĩnh nhìn một hồi lâu, Thiết Mộc mới chậm rãi xoay người, lặng yên rời đi, tay nắm thành quyền, rồi lại chậm rãi buông ra.
Đứng ở cửa lều vải, Thiết Mộc ngẩng đầu nhìn trời , không trung âm trầm rất nặng , giống như đã tới gần trên đầu mỗi người .
Trương Minh Thụy đứng ở cửa khách *, nhìn con đường ngoài cửa đã thưa thớt người đi , cơn mưa này cũng rơi tới ngày thứ năm .
Đột nhiên ngực bị đau đớn đánh úp lại, làm cho Trương Minh Thụy hơi hơi nhăn mày , trên mặt căng thẳng, nhưng lập tức thản nhiên buông ra , chỉ là hai tay chắp sau lưng chặt thêm một ít .
“Trương đại nhân?” Phía sau truyền đến thanh âm thiếu niên trong sáng, hơi hơi mang theo một tia mãn ý.
Trương Minh Thụy mỉm cười xoay người, cung kính khom người chỉ lễ “Vi thần kiến quá nhị hoàng tử.”
“Trương đại nhân đa lễ .” Thiếu niên trên mặt mang theo xuân sắc, đuôi lông mày có chút đắc ý hả hê.
Trương Minh Thụy khiêm cung mỉm cười, khóe mắt không dấu vết liếc nhìn nữ tử cực kỳ xinh đẹp đi sát theo sau đối phương , nàng kia mặt mày mang xấu hổ, trên mặt lại xuân ý liên miên, Trương Minh Thụy cười khẽ chắp tay, mở miệng “Vi thần kiến quá Liên Nguyệt quận chúa.”
Nữ tử có khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ khẽ gật đầu, một đôi tiếu mâu ẩn tình chỉ dừng ở thiếu niên kia, cũng chính là nhị hoàng tử Sở Hiền.
Trương Minh Thụy nhìn, khóe miệng không dấu vết nhất loan, chỉ là trong mắt lại rất nhanh hiện lên một tia châm chọc.
“Nguyệt nhi, ngươi đi vào trước, nơi này mưa lớn, cẩn thận cảm lạnh.” Sở Hiền nói, ra vẻ quan tâm không thôi.
Mà Liên Nguyệt quận chúa nghe xong, trong mắt cũng hiện lên vui mừng, hơi hơi khom người chỉ lễ, liền nhu thuận lui xuống.
Đợi Liên Nguyệt lui ra, Sở Hiền quay đầu, nhìn về phía Trương Minh Thụy, nhíu mày hỏi “Dân chúng Lưu Sa Huyền giống như đều bị Phương Hạo Nhiên tụ tập tới bãi đất rồi, Thiết Mộc tướng quân đã ở nơi đó, Phương Hạo Nhiên kia ở bãi đất làm cái gì mà khu tị nạn , tuy rằng Thổ Mộc Huyền, Quảng Vực Huyền, Lưu Sa Huyền đều bị ngập rồi , nhưng trước mắt xem ra, tình hình nguy hiểm ở Lưu Sa Huyền xem như nhẹ nhất .” Nói tới đây, Sở Hiền ảo não nói “Thật sự là! Phương Hạo Nhiên kia quả nhiên không hỗ danh xưng là ‘Hiền giả’, năm đó viết ra mười hai thiên sách lệnh vang động thiên hạ, hiện giờ, bốn năm ngắn ngủn lại ở Lưu Sa Huyền làm ra chiến tích như vậy! Chính là, hắn vì cái gì không chọn phù trợ ta?! Mặc Tam bất quá là một mặc quỷ!” Nói xong lời cuối cùng, Sở Hiền lại tựa hồ rất tức giận.
“Nhị hoàng tử không nên tức giận, như nhị hoàng tử nói , chiến tích của Phương Hạo Nhiên tựa hồ hơi sớm .” Trương Minh Thụy tươi cười rất thân thiện , nói.
Sở Hiền nhướng mày “Có ý gì?”
“Đã qua ngàn năm , mỗi lần Lưu Sa Hà bạo phát hồng thủy đều dẫn phát rất nhiều phiền toái, trừ bỏ phiền toái là ruộng nương bị ngập, còn có…… Tỷ như nói ôn dịch? Tỷ như nói lương thảo thiếu? Tỷ như nói thầy thuốc y dược khuyết thiếu?” Trương Minh Thụy chậm rãi nói xong, nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Trương Minh Thụy cong lên, lộ ra tươi cười nhạt nhẽo “Cho nên, nhị hoàng tử, hiện tại, chúng ta hẳn nên lo lắng một chút , cần phòng bị ôn dịch như thế nào, cùng với chuyện tình cứu người.”
“Cứu người? Ngươi là nói……”
Trương Minh Thụy tiếp tục tươi cười nhạt nhẽo, cất cao giọng nói “Khi du lịch thiên hạ , nhị hoàng tử cách Thổ Mộc Huyền, Quảng Vực Huyền, thấy tình hình thiên tai của hai huyện này nghiêm trọng, vì thế vội vàng điều lệnh nha dịch binh lính ở vùng phụ cận đi cứu người…… Nhưng tình hình thiên tai quá mức nghiêm trọng, lại bùng nổ ôn dịch, rơi vào đường cùng, nhị hoàng tử chỉ có thể hạ lệnh niêm phong huyện !” Dứt lời, Trương Minh Thụy mỉm cười nhìn về phía Sở Hiền, cung kính chắp tay “Nhị hoàng tử, người xem, phong tấu chương này của vi thần như thế nào?”
“Ha ha! Tốt lắm! Phi thường tốt! Trương Minh Thụy! Mẫu phi quả nhiên không có nhìn lầm ngươi!”
Trương Minh Thụy chỉ khiêm cung cúi đầu, chắp tay “Nhị hoàng tử quá khen.”
Trương Minh Thụy trong phút chốc khiêm cung cúi đầu, đôi mắt xưa nay ôn hòa hiện lên quang mang sắc bén.
Rốt cục cùng Sở Hiền nói xong sự tình kế tiếp thế nào, Trương Minh Thụy liền chắp tay cáo từ.
Đi ra khách *, Trương Minh Thụy xoay người lên ngựa, mang theo xe ngựa, phi nhanh rời đi.
Đợi không thấy thân ảnh Trương Minh Thụy, âm thanh Sở Hiền lạnh lùng nói “A Đại A Tam!”
Phía sau Sở Hiền nhảy ra hai nam tử cao lớn, cung kính quỳ rạp trên đất “Có thuộc hạ!”
“Đi, theo sau, cẩn thận một ít, Trương Minh Thụy chính là con hồ ly giảo hoạt!”
“Rõ!”
Hai nam tử cao lớn cung kính đáp ứng xong cũng liền nhanh chóng đi vào trong mưa .
“Biểu ca.” Phía sau Sở Hiền lóe ra Liên Nguyệt, thấp giọng khó hiểu “Trương đại nhân không phải người một nhà sao?”
Sở Hiền cười lạnh “Mẫu phi từng nói qua một câu, trong thiên hạ, trừ bỏ chính mình, ai cũng không thể tin!”
Sắc mặt Liên Nguyệt trắng nhợt, thanh âm đều có chút run rẩy “Ta sao ? Ta cũng không thể tin tưởng sao?”
Ánh mắt Sở Hiền hiện lên lãnh quang, trên mặt lại lộ ra tươi cười ôn nhu trong sáng “Sao có thể chứ? Nguyệt nhi của ta vì ta bất kể cái gì cũng làm, ta sao lại không tin tưởng Nguyệt nhi ?”
Liên Nguyệt nghe vậy, đỏ mặt lên, e lệ tới gần trong ngực Sở Hiền , ánh mắt tràn đầy hạnh phúc cùng ôn nhu.
Phi nhanh mà đi, Trương Minh Thụy ở một quẹo vào một ngã rẽ, thả chậm tốc độ, nâng tay vung lên, quang quyển màu trắng nhanh chóng tản ra, đem xe ngựa cùng Trương Minh Thụy bao lại, mà trong phút chốc, mưa lớn bỗng nhiên đình chỉ, mọi động tác của người trong xe ngựa cũng dừng lại .
Thời gian tại nháy mắt bị đình chỉ.
Trong xe ngựa Tống Thần Nguyệt cảm giác thấy khác thường, vội vàng xốc lên màn xe, liền thấy quanh mình mọi người kì quái , không khỏi biến sắc “Đây là –”
“Thời gian chỉ có thể đình chỉ nửa nén hương mà thôi.” Trương Minh Thụy xoay người xuống ngựa, đi hướng Tống Thần Nguyệt, vẻ mặt rất bình tĩnh .
“Ngươi……”
“Cùng ta hợp tác! Ta đáp ứng Hạo Nhiên rồi, cho ngươi cùng Kim Đại Vĩ ở cùng nhau , cho nên, ngươi phải cùng ta hợp tác!”
Tống Thần Nguyệt sửng sốt, chưa kịp mở miệng, Trương Minh Thụy lại ngẩng đầu nhìn hướng xe ngựa phía sau, mỉm cười “Người của nị hoàng tử sắp đến gần rồi, cho nên, Tống Thần Nguyệt, cho ta một đáp án, muốn , hay không muốn ?”
Tống Thần Nguyệt trong lòng rất phức tạp cùng mâu thuẫn, nhưng giờ phút này, Tống Thần Nguyệt hung hăng cắn răng, mạnh mẽ gật đầu!
Trương Minh Thụy vừa lòng mỉm cười, xoay người lên ngựa, tùy ý phất tay, vì thế hết thảy đình chỉ lại lần nữa sống lại .
Tống Thần Nguyệt trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng có chút kinh hãi, nhìn về phía Trương Minh Thụy đang phi ngựa phía trước , pháp thuật có thể làm cho thời gian đình chỉ, nàng tuy rằng chưa bao giờ nghe qua, nhưng ngẫm lại liền cảm thấy phi thường bất khả tư nghị cùng đáng sợ .
Trương Minh Thụy này sao lợi hại như vậy ?
Xóa đi nước mắt trên mặt , Phương Hạo Nhiên hung hăng nhắm mắt, lại mở ra , nhìn về phía nam nhân vận bào phục nguyệt sắc đứng ở trước mặt mình , lúc này, thân ảnh của nam nhân trước mắt có chút mơ hồ, đứng che lại quang quyển màu trắng , thân ảnh không rõ ràng bằng bình thường, Phương Hạo Nhiên trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng trên mặt lại hung ác trừng mắt “Ngươi tới làm cái gì?”
“Ngươi quả nhiên đã khóc.” Thanh âm rất nhỏ lại bất đắc dĩ, ngữ khí rất nhu hòa “Ta chỉ biết sẽ như vậy.”
Phương Hạo Nhiên quay đầu, không chịu cùng nam nhân trước mắt đối diện, hung dữ nói “Ngươi câm miệng!”
Nguyệt sắc bào phục nam nhân cũng cười khẽ , tiếng cười thực sảng khoái “Không tồi, còn có thể hung nhân.” Vậy hắn an tâm.
Phương Hạo Nhiên bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía nguyệt sắc bào phục nam nhân, tức giận nói “Bằng không còn có thể thế nào? Muốn chết muốn sống sao? Hừ! Ta cũng không phải nữ nhân!”
Nguyệt sắc bào phục nam nhân cũng thở dài lắc đầu “Ngươi so với nữ nhân còn không thể làm người ta bớt lo hơn .”
“Uy! Trương Minh Thụy! Ngươi là chửi khéo ta sao?” Phương Hạo Nhiên giơ chân, trừng mắt “Ngươi không được sự đồng ý của ta đã niêm phong trí nhớ của ta , ta còn chưa tính sổ đâu !”
Nguyệt sắc bào phục nam nhân đang muốn mở miệng, đột nhiên nhíu mày, thấp giọng nói “Hạo Nhiên, ta đi trước, đúng rồi, ta cho ngươi tìm chút phiền toái, nhưng ngươi hẳn là có thể giải quyết , đừng quá liều mạng , phải chú ý thân thể của mình !” Dứt lời, quang quyển màu trắng chợt lóe liền chợt tiêu thất.
“Cáp?”
Phương Hạo Nhiên trợn mắt há hốc mồm, cái gì kêu “Ta cho ngươi tìm chút phiền toái”?! Lời này có ý gì? Hắn hiện tại phiền toái còn chưa đủ lớn sao?!
“Trương Minh Thụy! Ngươi nói rõ ràng cho ta!!!”
Bên này , lúc này Hứa Vị cùng Mặc Tam……
“Vị Vị! Ta không cho phép người tìm vợ , không cho phép ngươi sinh hài tử ”
…… Tiểu Mặc, lời ngươi nói này rất kỳ quái a. Cái gì kêu không cho phép sinh hài tử , hắn là nam nhân a, hắn có thể sinh hài tử mới kỳ quái!!
[ Nguyệt : Ha hả . Ha hả =)) Đau cả ruột =w= , em Vị đúng là mạng quả hạch đào mà ]