Chương 59: Long văn chi kì liên sơn [5]

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.

Trước nha môn của Thanh Dương Huyền , lúc này một mảnh hỗn loạn, Kim Đại Vĩ ngồi một mình ở trong quán trà thanh vắng chỉ có duy nhất mình hắn , nhìn đám người và đám bộ khoái cách đó không xa , từ ngay bắt đầu là la hét ầm ĩ chửi bậy đã diễn biến thành xô xô đẩy đẩy , thậm chí có nam tử trẻ tuổi phẫn nộ bắt đầu cầm lấy dao thái trong tay……

Kim Đại Vĩ nhíu mày nhìn, trong lòng khó hiểu, tuy rằng Khúc Khương Hữu này từ lúc đến Thanh Dương Huyền, hành vi thật không lấy được dân tâm , nhưng dân chúng Thanh Dương Huyền từ trước đến nay giản dị, xông lên cùng quan đối kháng như vậy, lá gan không khỏi cũng quá mức lớn đi ?

Thời điểm Kim Đại Vĩ còn đang khó hiểu, bên kia phủ nha đã bắt đầu bạo phát!

Kim Đại Vĩ có chút sốt ruột trong lòng, nếu tên hỗn đản ngu ngốc Khúc Khương Hữu muốn lấy bạo lực để trấn áp thì chịu khổ chính là dân chúng Thanh Dương Huyền!

Thời điểm Kim Đại Vĩ đang sốt ruột, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nhẹ nhàng “Đại Qua!”


Kì Liên sơn vào ban ngày cũng không có ánh mặt trời.

Không trung là mây đen bao kín , chỉ có vài tia nắng yếu ớt vụng trộm xuyên qua đám mây đen dày đặc là chút ánh sáng duy nhất ở Kì Liên sơn.

Mà ở bên hồ sâu , có một nam hài tầm hơn mười một tuổi , mặc quần áo rách nát khuôn mặt đen bẩn, nam hài đang cố sức kéo một viên đại hắc cầu từ trong hồ sâu đi ra .

Bên hồ , bốn phía có không ít thiết giáp trùng xèo xèo kêu không ngừng hướng nam hài bổ nhào qua , nhưng rất nhanh đã bị một con lang lông trắng mắt màu xanh biếc phun ra ngọn lửa đuổi đi, nhưng trên người bạch lang vốn cũng đã có vết thương, lúc này lại không ngừng xua đuổi đám quái thú , chạy qua chạy lại , hơn nữa không ngừng phun ra ngọn lửa, dần dần khí lực của bạch lang tựa hồ kém đi , vì thế, có vài thiết giáp trùng bổ nhào lên người nam hài , nam hài lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng nam hài cắn răng, nghiêm mặt trắng bệch, gắt gao bắt lấy đại hắc cầu trong tay, không chịu buông ra , bạch lang quay đầu lại thì thấy, phẫn nộ thét dài một tiếng, phun ra một đại hỏa cầu liền hướng thiết giáp trùng đang cắn nam hài, thiết giáp trùng kêu thảm thiết một tiếng, rất nhanh liền biến mất ở trong ngọn lửa .

Mà nam hài thở dài nhẹ nhõm một hơi, thân mình lay động một cái, tựa hồ sẽ ngã sấp xuống , nhưng nam hài gắt gao cắn môi mình, cho đến khi cắn ra huyết, ánh mắt mới hơi chút thanh minh một ít, sau đó, chậm rãi , cố sức đem đại hắc cầu kéo đi ra.

Mà lúc này, thiết giáp trùng bên hồ cũng đã bị bạch lang tiêu diệt không ít.

Nam hài đem đại hắc cầu kéo ra sau , rốt cục ngã ngồi trên mặt đất, thở phì phò, nhìn về phía đại hắc cầu, bình tĩnh dừng ở đại hắc cầu một hồi, mới chần chờ vươn tay sờ sờ đại hắc cầu, đại hắc cầu nhìn qua giống một quả bóng, nhìn kỹ, lại phát hiện, nguyên lai là do kiển ti ( kén tằm ) bao vây mà thành một quả cầu hình tròn, kiển ti màu đen, cũng không biết rốt cuộc là cái gì, nhưng kiển ti màu đen cũng không có bao vây đến mức không có kẽ hở, xuyên qua kiển ti thì có thể nhìn thấy rõ ràng , bên trong còn có một nam hài khuôn mặt tuấn mỹ đang ngồi ngay ngắn , khuôn mặt trầm tĩnh, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ đã hoàn toàn không có ý thức của chính mình , mà kiển ti này dường như là từ lưng nam hài kia mọc ra ?!

Nam hài tựa hồ thực giật mình cũng thực khiếp sợ, nhưng rất nhanh, nam hài thu lại khiếp sợ trên mặt, thân thiết nhìn chằm chằm nam hài tuấn mỹ trong kiển cầu màu đen , thấp giọng kêu “Tiểu Mặc…… Tiểu Mặc, ngươi tỉnh tỉnh, ngươi tỉnh tỉnh……”

Rốt cục đem con thiết giáp trùng cuối cùng giết chết , bạch lang lè lưỡi thở phì phò, chậm rãi xoay người, hướng nam hài đi tới, thời điểm đi vào bên người nam hài, rốt cục cũng yếu đuối ghé sát vào .

Nam hài lấy lại tinh thần, nhìn về phía bạch lang, biến sắc, vội vàng lấy cái bọc giấu ở trong ngực , xuất ra dược thảo, cắn, cẩn thận bôi lên miệng vết thương cho bạch lang, bạch lang làm nũng liếm liếm tay nam hài.

Nam hài lộ ra tươi cười nhàn nhạt , sờ sờ đầu bạch lang, thấp giọng nói “Cám ơn ngươi, Tiểu Bạch……”

Nam hài dứt lời, lại quay đầu nhìn về phía kiển cầu màu đen bên người, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng.


Tại phủ nha , thời điểm rối loạn càng lúc càng lớn hơn , rốt cục vệ binh do phủ nha phái ra bắt đầu bắt lấy dân chúng.

Kim Đại Vĩ lúc này đứng ở đầu ngõ, nhíu mày nhìn vệ binh dùng bội đao đâm vào đám dân chúng, nghe tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rống giận dữ đan xen, tay Kim Đại Vĩ không khỏi nắm chặt thành quyền.

Mà lúc này, người bên khẩn trương thấp giọng nói “Đại Qua! Không cần xúc động!”

Kim Đại Vĩ lấy lại tinh thần, nhìn về phía tên khất cái bên người mặc quần áo rách nát bẩn hề hề, trên mặt tràn đầy nước bùn, tóc cũng loạn thất bát tao , chỉ lộ ra một đôi tinh sáng , là thiếu niên sao ? Không, là một cô nương ……

“Hương tiêu Nguyệt? Ngươi đây là……” Kim Đại Vĩ nghi hoặc hỏi.

Hương tiêu Nguyệt? Cũng chỉ có Tống gia ngũ tiểu thư , Tống Thần Nguyệt , mới dám kêu mình là Kim Đại Qua…… Đương nhiên, khụ khụ, lão sư là một ngoại lệ!

[ Nguyệt : Hương tiêu là CHUỐI TIÊU ạ . Một quả chuối một quả bí đao ]

“Đại Qua, ta muốn ở lại chỗ ngươi !” Tống Thần Nguyệt nói rất là đương nhiên.

Kim Đại Vĩ trừng lớn mắt, có chút tức giận “Ngươi nói ở liền ở sao ? Ai! Ta nói , ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!”

Tống Thần Nguyệt nâng lên cằm , hừ lạnh một tiếng “Ta thích! Tóm lại ta muốn ở lại chỗ của ngươi !”

Kim Đại Vĩ từ trên xuống dưới đánh giá Tống Thần Nguyệt một phen, tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Ta nói, cô nam quả nữ , ngươi cũng không sợ sao ??”

Tống Thần Nguyệt liếc mắt xem xét Kim Đại Vĩ một cái, cúi đầu, thì thào nói “Như vậy cũng tốt , hơn gả cho cái nhị hoàng tử kia .”

Kim Đại Vĩ sửng sốt, gả cho nhị hoàng tử? A?

“Tóm lại! Ta muốn ở lại chỗ ngươi ! Chính ngươi đi xắp xếp đi !” Tống Thần Nguyệt rất là cao ngạo nói, liền xoay người, hoạt bát rời đi.

Kim Đại Vĩ lần này không cất tiếng đấu võ mồm, ngược lại trầm mặc nhìn bóng dáng Tống Thần Nguyệt nhìn như vui sướng , trong mắt rất phức tạp.

Tống Thần Nguyệt…… Rốt cuộc cũng tới ngày này rồi sao?


Lúc này đỉnh núi Đại Ngọc sơn, Tuệ Khả ngơ ngác ngồi.

Tuệ Viễn chậm rãi đến gần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thiếng thở dài làm bừng tỉnh Tuệ Khả, khi Tuệ Khả quay đầu thấy Tuệ Viễn, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lộ ra tươi cười ngại ngùng “Đại sư……”

Tuệ Viễn mỉm cười, tươi cười rất ôn hòa, nâng tay sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu hỏi “Sao không đi tìm đại ca ca của ngươi, ở trong này làm cái gì?”

Tuệ Khả tươi cười hơi cứng đờ lại , lập tức cúi đầu, kéo góc áo của mình , nột nột nói “Không dám đi……”

Tuệ Viễn nhìn trên mặt Tuệ Khả mê mang, trong lòng thở dài, lại là một oan nghiệt!

“Nơi này cảnh sắc đẹp không ?” Tuệ Viễn thay đổi đề tài, hòa ái hỏi.

Tuệ Khả ngẩng đầu, thờ ơ gật đầu, kỳ thật, cảnh sắc thế nào hắn cũng chưa xem……

“Lúc trước, sư phó của ta đuổi ta xuống núi để lịch lãm ( tự rèn luyện bản thân ) , ta không muốn đi, bởi vì ta không muốn rời đi nơi này, nhưng sư phó lại nói, chờ ta trở lại , ta sẽ thấy Đại Ngọc sơn đẹp hơn, bởi vì khi đó, ánh mắt của ta cùng cảnh sắc trong lòng sẽ không giống nhau ……”

Tuệ Khả kinh ngạc nghe, ánh mắt vẫn mê mang như cũ, nhưng tựa hồ có chút minh bạch……

“Ngươi có biết, ngươi là nữ hài tử không ?” Tuệ Viễn đột nhiên quay đầu , nghiêm túc hỏi.

Tuệ Khả sửng sốt, lập tức ngốc hồ hồ lắc đầu “Đại ca ca nói ta là đệ đệ……”

Tuệ Viễn trầm mặc nhìn Tuệ Khả, sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng sờ sờ đầu Tuệ Khả, ôn nhu nói “Tuệ Khả, tương lai ngươi lớn lên liền hiểu được …… Ngươi là yêu vật, không phải người bình thường, ngươi…… Có thể lựa chọn ……”

Có thể lựa chọn?

Tuệ Khả nghiêng đầu, có ý gì?


Giúp bạch lang thoa xong thảo dược , nam hài thanh tú nhìn nhìn hoàn cảnh bốn phía, lại thử sờ sờ kiển cầu màu đen, mềm , dường như rất có tính đàn hồi a ?

Mà bạch lang lúc này sau khi được thoa thảo dược , tựa hồ khôi phục khí lực, cũng hảo kì tiến lên, vừa mới đem móng vuốt vươn ra , đột nhiên ba một tiếng —

Bạch lang kêu rên một tiếng, chật vật ngã văng ra ngoài.

Nam hài hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía bạch lang “Tiểu Bạch!!” Vội vàng chạy qua “Tiểu Bạch, ngươi không sao chứ?”

Bạch lang rất ủy khuất hướng nam hài ô ô kêu vài tiếng, nam hài trấn an sờ sờ đầu bạch lang, vừa mới nãy hắn thấy rõ ràng, bạch lang vừa tới gần, kiển cầu màu đen kia lại đột nhiên tản mát ra hàn khí bén nhọn, sau đó, bạch lang lại bị ngã văng ra ngoài . Kỳ quái, sao chính hắn tới gần, lại sờ sờ mà không có chuyện gì nhỉ ?

Nam hài quay đầu nhìn nhìn kiển cầu im lặng, lại đi qua , bạch lang vội đuổi kịp, cắn ống quần nam hài, lắc đầu.

Nam hài cúi đầu cười, trấn an nói “Không có việc gì , ta vừa mới còn sờ vào được mà , không có việc gì .”

Nam hài dứt lời, liền tiếp tục hướng kiển cầu màu đen đi qua, lẳng lặng nhìn kiển cầu một hồi, vươn tay, sờ sờ, liền chậm rãi đưa tay theo khe hở đi vào, chậm rãi , chậm rãi đi vào phía trước, rốt cục chạm đến nam hài tuấn mĩ trong kiển cầu , nam hài thanh tú nhẹ nhàng đụng chạm , tốt lắm, ấm áp , Tiểu Mặc còn sống……

Nam hài nhẹ nhàng thở ra, lúc này, trên mặt nam hài mới lộ ra tươi cười yên tâm, lập tức trước mắt có phần hôn ám, cước bộ nam hài một cái liền hư nhuyễn, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống, đột nhiên, kiển ti trên lưng của nam hài tuấn mỹ giống như có ý thức , đem cổ tay không kịp thu hồi của nam hài quấn quanh, kéo lại nam hài, nam hài mới không có ngã sấp xuống.

Nam hài lắc lắc đầu , ý thức có phần mơ hồ , ánh mắt thanh minh thêm một ít, sửng sốt nhìn cổ tay mình bị kiển ti quấn quanh, theo bản năng thấp giọng lẩm bẩm “Là Tiểu Mặc sao?”

Mà lúc này, kiển ti đột nhiên chậm rãi thu trở về.

Nam hài sửng sốt, lập tức hiểu rõ cười “Tiểu Mặc! Thật tốt quá! Ngươi không có việc gì!” Lập tức lại phiền não gãi đầu “Chỉ là, ngươi thành cái dạng này thì nên làm cái gì bây giờ nhỉ ?”

Hắn không thể kéo kiển cầu này rời đi. Hơn nữa, Tiểu Mặc dường như rất không thích Tiểu Bạch chạm vào , như vậy, Tiểu Bạch cũng không có biện pháp tha lên……


Phương Kính Nhiên đẩy ra cánh cửa sương phòng, nhìn nam nhân tự ẩm tự châm đang ngồi ở bên bàn trong, cung kính chỉ lễ “Hạ quan bái kiến vương gia!”

Nam nhân được gọi là vương gia liền ngẩng đầu, nhe răng cười, thật là sang sảng “Kính Nhiên cần gì đa lễ như thế chứ ! Gọi ta Cảnh Phong là được !”

Phương Kính Nhiên vẻ mặt chính trực bộ dáng nghiêm túc “Hạ quan không dám!”

Nam nhân, cũng chính là Cảnh Phong rất là bất đắc dĩ, lắc đầu than nhẹ “Ngươi cái gì cũng tốt , chỉ là không khỏi quá mức cứng nhắc ! Điểm ấy, Phương Hạo Nhiên so với ngươi vẫn tốt hơn.” Đột nhiên đề cập đến nam nhân mà mình thật chán ghét , sắc mặt Cảnh Phong hơi hơi trầm xuống.

Phương Kính Nhiên cũng vẫn là vẻ mặt nghiêm túc như cũ, chỉ rũ mắt xuống .

“Nói đi, ngươi tìm đến ta là bởi vì chuyện ta cấp vệ binh cho Khúc Khương Hữu sao ?” Cảnh Phong hỏi, lại tự ẩm một ly.

Phương Kính Nhiên cung kính chỉ lễ “Hạ quan nghi hoặc, như vậy không phải làm bẩn uy tín của vương gia ngài sao ? Đám vệ binh này mặc chính là giáp phục của quý phủ vương gia.”

Cảnh Phong cười cười, rất bất đắc dĩ “Ta cũng không muốn, nhưng đây là ý của Trương Minh Thụy, ta cũng chỉ chiếu ý tứ của hắn mà làm thôi.”

Trương Minh Thụy? Thừa tướng đại nhân??? Phương Kính Nhiên ngạc nhiên.