Chương 22: Chuyện của nhóm trúc mã [7]

Nhìn Sở Khả còn mơ mơ màng màng ngủ trong ngực mình , Hứa Hạo Nhiên do dự .

Hắn do dự mà……

Tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân, chính là…… Sở Khả còn nhỏ mà ? Nàng cùng Vị Vị lớn bằng nhau , chỉ đều mới mười tuổi, chỉ Vị Vị cao hơn nàng một cái đầu …… A, đúng rồi, nương từng nói qua, nữ hài so với nam hài thì lớn chậm hơn …… Khụ khụ…… Cho nên, ôm như vậy, cũng không tính là …… Đúng không?

Nhưng —

Trước kia, Sở Khả từng nói sẽ giá thú ( lấy vợ lấy chồng ) gì đó linh tinh ! Nếu Sở Khả tỉnh lại, phát hiện tình trạng như vậy…… Sở Khả dường như cũng không hiểu rõ chuyện tình lắm , sẽ không nói thêm cái gì mà giá thú linh tinh nữa chứ ?

Vì thế, hắn rối rắm !

Nhưng, rối rắm một hồi, khi tầm mắt thoáng nhìn một vết máu nơi khóe miệng Sở Khả , tâm Hứa Hạo Nhiên trầm xuống, không khỏi ngẩng đầu nhìn hướng mấy con thỏ khô quắt bị cắn đứt cổ cách đó không xa……

Tay ôm Sở Khả lại tăng vài phần!

Cúi đầu, nhìn về phía Sở Khả, thấy khóe mắt Sở Khả còn vương một giọt lệ, Hứa Hạo Nhiên giật mình, trong đầu , nháy mắt hiện lên lời nói của Mặc Tam:

“Bởi vì lúc nàng mới hấp huyết, luôn luôn khóc, vừa khóc vừa gọi ‘Đại ca ca’, ta nghĩ, tốt nhất để ngươi biết nàng đang hấp huyết, như vậy, ngươi sẽ không lại xuất hiện nữa , nói không chừng lần hấp huyết sau nàng sẽ không khóc nữa .”

Hứa Hạo Nhiên có chút vô thố, lòng nặng trĩu như bị đè một khối đá lớn , vừa trầm vừa đau .

Mà đúng lúc này, Sở Khả nằm ở trong ngực hắn chậm rãi mở mắt.

Thời điểm Sở Khả mở mắt, mê mang nhìn về phía Hứa Hạo Nhiên, trừng mắt nhìn, mới mạnh mẽ mở lớn hơn , kinh hoảng bất lực đẩy ra Hứa Hạo Nhiên —

Nhưng Sở Khả vừa mới tỉnh dậy, cả người không có khí lực, lực đạo đẩy ra sao có thể lớn được ? Hơn nữa Hứa Hạo Nhiên theo bản năng càng ôm chặt hơn .

Vì thế, đẩy ra, chỉ đổi lấy Hứa Hạo Nhiên nhíu mày “Ngươi đừng lộn xộn, ngươi vừa mới tỉnh lại, cẩn thận thân thể của mình!”

Sở Khả nhìn Hứa Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng hoảng hốt, tay vội vàng vươn, gắt gao túm tay áo Hứa Hạo Nhiên.

“Đại, đại ca ca……” Sở Khả ngập ngừng nói ra, lại không biết nên nói cái gì, trong lòng bối rối, không biết làm sao.

Hắn thấy được sao? Đại ca ca đều thấy được sao? Hắn thấy mình đang làm gì sao?

Nàng sợ hãi, đại ca ca đang gắt gao ôm mình này sẽ giống như những người đó, sợ hãi thét chói tai rời mình đi , ngay cả cha nương đều sợ mình, huống chi đại ca ca là người xa lạ…… Nhưng nếu đại ca ca có sợ hãi mình cũng là lẽ thường mà , phải không? Khi mình phát bệnh biến thành bộ xương khô , đại ca ca tuy rằng không sợ, nhưng hiện tại mình ……

Sở Khả cắn chặt môi , ngay cả khiến đôi môi bật máu cũng không biết .

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, hai hàng lông mày lập tức càng nhăn , chằm chằm nhìn Sở Khả, vẻ mặt nghiêm túc không thôi.

Sở Khả run lên , mắt nhìn Hứa Hạo Nhiên, mang theo cầu xin mà ngay cả bản thân mình đều không có phát hiện……

Không phải sợ ta!

Không cần chạy đi !

Không cần…… Bỏ lại ta……

Bởi vậy trong lòng Hứa Hạo Nhiên chấn động, loại cảm giác nặng nề phát đau trong lòng này tựa hồ càng sâu sắc không ít……

Chậm rãi nâng ngón tay lên, lau đi một giọt máu trên đôi môi bị cắn nứt ra kia .

Thở thật dài.

Hứa Hạo Nhiên chậm rãi buông Sở Khả ra .

Tay Sở Khả buông lỏng, lăng lăng nhìn Hứa Hạo Nhiên buông mình rồi lại đứng lên, trong lòng nháy mắt lạnh lẽo.

Phải…… Bỏ lại…… mình sao?

Quả nhiên…… Sẽ không ai thích mình……

Sớm biết như vậy…… Mình tình nguyện chọn cái chết……

Ánh mắt Sở Khả nháy mắt trống rỗng .

Nhưng —

“Đừng ngẩn người! Mau lên đây đi. Đại ca ca cõng ngươi mới đi nhanh được ! Buổi sáng ở nơi này lạnh lắm !”

Sở Khả mờ mịt nhìn Hứa Hạo Nhiên ngồi xổm xuống ở trước mặt nàng, nột nột cất tiếng “Đại ca ca……”

Hứa Hạo Nhiên đột ngột quay đầu, trừng mắt hung nói “Mau lên đây! Chần chờ gì vậy !”

Sở Khả hoảng sợ, lập tức lăng lăng nhìn Hứa Hạo Nhiên, đại ca ca…… Không phải muốn bỏ lại mình sao?

Nhìn Sở Khả lại sững sờ , Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn trời thở dài, đem Sở Khả đặt lên lưng mình , nhỏm người liền đứng lên .

Hiện tại vị trí bọn họ đang đứng là bên thâm cốc u đàm của Đại Ngọc sơn, muốn tới Ngọc Hoa tự còn có một đoạn rất dài……

Hứa Hạo Nhiên rốt cuộc sức lực không đủ, lại cõng Sở Khả, đứng lên đi qua mất đại thu lớn sau liền không thể không phóng chậm lại .

Sở Khả ghé vào trên lưng Hứa Hạo Nhiên, cảm thấy gió đang phất qua tóc mình , chậm rãi lấy lại tinh thần.

Nghe Hứa Hạo Nhiên cõng mình đang cố hết sức hít thở, lòng Sở Khả thêm ấm lại .

“Đại ca ca……”

“Ân?”

“Ngươi đều thấy được, đúng không?”

Hứa Hạo Nhiên trầm mặc, sau một lúc lâu, mới ừ một tiếng.

“Đại ca ca…… Ta muốn sống ……” Sở Khả rũ mắt, ngón tay gắt gao kéo áo Hứa Hạo Nhiên, đại ca ca đang cõng mình này…… Không sợ mình…… Đại ca ca là người đầu tiên không bài xích mình …… Nàng thật sự…… Không muốn làm cho đại ca ca chán ghét mình……

Cho nên……

“Đại ca ca, ngươi…… Nếu chán ghét Khả nhi hấp huyết, Khả nhi sẽ không hút, Khả nhi…… Về sau cũng không làm như vậy ……”

Cùng với bị đại ca ca chán ghét, nàng tình nguyện chọn cái chết tốt hơn.

Cha mẹ cũng không thích mình, thật vất vả mới có đại ca ca đối mình tốt như vậy……

Cho nên……

Mặc kệ đê tiện vô sỉ như thế nào đều hảo, cho dù chủ động sử dụng năng lực sẽ thật sự biến thành yêu vật……

Rũ mắt , Sở Khả gắt gao túm áo tới phát run……

Lần đầu tiên, lần đầu tiên, chủ động sử dụng năng lực của một ……

Từ một năm trước nghe thấy tâm thanh của cha , nàng cũng không có dùng nữa……

Đây là lần đầu tiên……

Chỉ là , càng nghe, tầm mắt lại càng mơ hồ……

[ Đại ca ca sẽ nghĩ biện pháp ! Nhất định sẽ có biện pháp không cần hấp huyết cũng có thể sống sót! Ai, rõ ràng bản thân chán ghét làm loại chuyện này, còn muốn đi làm…… Muốn sống nữa sao ? Vậy cố gắng sống sót! Đại ca ca không có chán ghét ngươi!]

“Đừng khóc !” Hứa Hạo Nhiên cảm giác được trên vai ướt sũng , đặt chân bước, quay đầu bất đắc dĩ nói.

Hắn thật sự không biết hống người……

“Khả nhi…… Không khóc……” Sở Khả khóc thút thít , một bên vội vàng lau đi nước mắt, nói nói.

Hứa Hạo Nhiên lại thở dài “Đại ca ca cho tới bây giờ đều không có chán ghét ngươi……” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung “Ngươi muốn sống tiếp liền cố gắng sống sót đi. Đại ca ca sẽ nghĩ biện pháp ……. Mặc Tam nói cũng không biết có thể tin hay không ? Ngươi đừng quá tin tưởng hắn như vậy, biết không? Sau khi trở về, chúng ta đi tìm đại sư, hỏi đại sư một chút đi.”

“Là thật .” Sở Khả nhỏ giọng nói.

Hứa Hạo Nhiên quay đầu, nhướng mày “Ngươi sao lại biết ?”

“Cảm giác……” Sở Khả cúi đầu, nhỏ giọng nói “Dùng biện pháp hắn sau, cảm thấy thân thể thư thái rất nhiều, hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?”

“Lực lượng sinh trưởng ……”

Lắng nghe thanh âm đã tốt hơn , nghe thấy thanh âm cũng có thể khống chế. Không giống quá khứ, chỉ nghe được những thanh âm không tốt……

Hứa Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, kiên định lắc đầu “Cứ hỏi đại sư rồi nói sau.”

“Ân!” Sở Khả cũng không kháng nghị, chỉ nhìn Hứa Hạo Nhiên nhíu mày, chậm rãi cười, đại ca ca là lo lắng cho mình……


Hứa Vị ngồi xổm ở dược điền , tay đùa nghịch gốc lung linh thảo , cách đó không xa, Mặc Tam đang luyện quyền.

Lúc này, những tia nắng ban mai vừa mới xuất hiện.

Không trung phía đông hiện ra một chút vàng óng ánh nhàn nhat .

Mặc Tam chém ra nhất thức cuối cùng, tầm mắt vô thức thoáng nhìn, liền rơi xuống trên người Hứa Vị.

Trên mặt dính bùn đất, có chút bẩn, nhưng ánh mắt cũng khó được sáng ngời cùng ấm áp, nhìn chằm chằm gốc dược thảo kia , lại – lộ ra thật thỏa mãn …… tươi cười thực ngốc!

Mặc Tam trầm mặc một hồi, lập tức đi qua.

Chỉ là một gốc dược thảo mà thôi…… Đứa ngốc này…… Ngây ngô cười cái gì??

“Vị Vị……” Thấp giọng khẽ gọi một tiếng.

“Ân?” Hứa Vị vô thức ngẩng đầu.

Hai má liền bị nhéo một phen thật mạnh.

Đau!

Hứa Vị nhíu mày, Tiểu Mặc sao lại nhéo ?

Khó hiểu nhìn về phía Mặc Tam.

Mặc Tam diện vô biểu tình nói ra “Dính bùn .”

“Nga……” Hứa Vị gật đầu, lập tức lộ ra tươi cười “Cám ơn Tiểu Mặc.”

Mặc Tam vẫn đạm mạc như cũ, tựa hồ rất không chút để ý lấy mất Linh Lung thảo trong tay Hứa Vị “Không cần cảm tạ.”

Đem Linh Lung thảo hướng dược điền cắm vào , Hứa Vị trừng mắt kinh hô “Tiểu Mặc!”

Hứa Vị vội vàng muốn cướp lấy , nhưng động tác Mặc Tam nhanh hơn! Đem bùn đất lấp vào , tùy tay vun vun , bình tĩnh quay đầu “Vậy được rồi .”

Hứa Vị vẻ mặt uể oải nhìn chằm chằm cái cây Linh Lung thảo đã muốn trồng, uể oải không phấn chấn sau một lúc lâu, quay đầu, cắn răng nói ra “Tiểu Mặc! Về sau ngươi không được động vào dược thảo của ta !”


Luyện võ xong, hòa thượng Ngọc Hoa tự cũng đều dùng bữa xong , lúc này, trù phòng chính là thiên hạ của Hứa Vị.

Một bên cầm bánh bao đã hấp xong để tới trên bàn , nhìn Mặc Tam vươn tay rất nhanh, Hứa Vị vội vàng chụp lấy “Cẩn thận bỏng!”

“Không bỏng.” Mặc Tam tránh tay Hứa Vị, bình tĩnh đem bánh bao quơ vào trong tay, một bên cắn , một bên chậm rãi nói ra “Ta thích.”

Hứa Vị bất đắc dĩ, người này…… Thật đúng là!

Thấy Mặc Tam tựa hồ thật sự không bị bỏng , liền xoay người, xuất ra khăn tay , bỏ vài cái vào rồi cho vào giỏ .

Mặc Tam nhíu mày, đứng dậy bắt lấy giỏ , hỏi “Cho ai ?”

Hứa Vị sửng sốt, lập tức nghi hoặc nói “Cho Sở Khả quận chúa cùng ca ca , Tiểu Mặc , ngươi không phải nói bọn họ cùng sư phó đi đàm biên chữa bệnh sao? Lúc này đại khái cũng đã trở lại đi? Khẳng định còn chưa ăn cơm đâu! Làm sao vậy?”

Mặc Tam không nói, chỉ xoay người lấy bánh bao cùng cháo loãng còn lại ở trù phòng, lại kéo về giỏ bánh bao mới làm , đem bánh bao cùng cháo loãng còn lại ở trù phòng bỏ vào giỏ , mới hướng về phía Hứa Vị vẻ mặt đang囧 , gật đầu nói “Tốt lắm! Cầm đi.”


Tuệ Viễn nhìn Hứa Hạo Nhiên cố hết sức cõng Sở Khả đi vào cửa , liền im lặng xoay người, lách mình vào trong tự .

Khi đang tính quay về thiện phòng , đi ngang qua dược điền, nhìn thấy Hứa Vị đối Mặc Tam cắn răng trừng mắt tức giận, mà Mặc Tam cũng không nhìn Hứa Vị trừng mắt tức giận, nâng nhẹ tay lau đi bùn dính ở hai bên má Hứa Vị, tuy rằng vẫn là diện vô biểu tình , nhưng đôi mắt cũng nhu hòa rất nhiều…… Không khỏi dừng chân lại .

Ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong đầu Tuệ Viễn hiện ra cảnh ở biên hồ , vẻ mặt Mặc Tam lạnh lùng đến cực điểm , rất lạnh lùng nói với Sở Khả :

“Muốn sống tiếp thì đem bản thân biến thành yêu vật chân chính đi.”

“Lý do ta giúp ngươi rất đơn giản, bởi vì ngươi có giá trị lợi dùng .”

…….