Chương 128: Kết cục cuối cùng [3] …

Ở sau khi Trương Minh Thụy rời đi, Mặc Tam còn đứng ở nơi đó , nhíu mày suy tư về lời khuyên bốn năm trước, Trương Minh Thụy nói câu này là có ý gì ? Ở thời điểm Mặc Tam suy tư, cái bóng màu đen dưới chân Mặc Tam bắt đầu kéo dài , ngay sau đó Mặc Thất liền nháy mắt thoáng hiện, quỳ rạp trên đất, cung kính thấp giọng nói “Mặc Thất bái kiến chủ tử!”

“Tìm được Hứa công tử chưa ?” Mặc Tam trầm giọng hỏi, trong lòng nôn nóng, ngữ khí cũng có chút áp lực vội vàng.

“Thỉnh chủ nhân trách phạt!” thanh âm Mặc Thất có chút chột dạ cùng bất an “Mặc Qủy đạo đã lục soát khắp toàn bộ kinh thành, vẫn không tìm được Hứa công tử.”

Đôi mắt Mặc Tam trầm xuống, trong lòng khẩn trương, không tìm được?! Ngay cả Mặc Qủy đạo đã thậm nhập vào kinh thành cũng không tìm được Vị Vị?! Sở Hiền đem Vị Vị của hắn giấu ở đâu đây ?!


Hôm sau, ngày đầu tiên của đại điển sắc phong hoàng tử!

Phương Hạo Nhiên ngồi trên xe ngựa, người ngồi bên đương nhiên là Trương Minh Thụy.

“Minh Thụy, Mặc Tam đâu?” Phương Hạo Nhiên sáng sớm đã thức dậy nhưng không thấy Mặc Tam , lúc này phải đi tới đế cung kinh thành , nhưng Mặc Tam cũng không thấy bóng dáng , hay là hắn đã sớm đi đế cung?

Trương Minh Thụy đưa tay cầm một mâm hoa quả để qua , nhẹ nhàng cười “Chắc hắn đã xuất phát trước rồi .”

Phương Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, xuất phát trước? Hay là…… Đi tìm Vị Vị? Nếu là vế trước, thì thật không có gì, nếu là vế sau, vậy hắn thật sự hy vọng Mặc Tam đem Vị Vị cùng Viễn Viễn đều cứu ra, nhưng chỉ sợ vạn nhất cứu không được, Mặc Tam lại tự mình mắc vào , vậy thật sự phiền toái !! Cả một đám người đi theo Mặc Tam cũng liền xong đời !

“Yên tâm, hắn không ngốc thế đâu .” Nhìn ra Phương Hạo Nhiên lo lắng, Trương Minh Thụy mỉm cười nói , cầm lấy một miếng trái cây đưa tới bên miệng Phương Hạo Nhiên “Ăn đi. Cháo sáng ngươi cũng ăn không được bao nhiêu. Trái cây này ta lấy từ Ngọc Thạch cung , là thứ ngươi thích nhất .”

Phương Hạo Nhiên lúc này một chút thèm ăn cũng không có, nhưng cái tay ở trước mặt hắn cố chấp như vậy, không chịu rời đi , giằng co sau một lúc lâu, Phương Hạo Nhiên đành phải hé miệng, nuốt vào trái cây. Mà Trương Minh Thụy nhìn thấy thế , khóe miệng cong lên nét cười ôn nhu.

Bên này , Hứa Vị cùng Phương Viễn đang ngẩn ngơ nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện ở trước nhà tù của bọn họ. Khuôn mặt nữ nhân này tuy rằng so với trước kia thiếu một vết sẹo, xinh đẹp thanh uyển không ít, nhìn qua cũng thực xa lạ , nhưng Hứa Vị cùng Phương Viễn lại chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra……

“Nương!” Người cất tiếng đầu tiên là Hứa Vị, Hứa Vị ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn nữ nhân trước mắt kích động nhìn bọn họ, nước mắt nàng lả tả rơi, đôi mắt Hứa Vị nhịn không được đỏ lên, tiến lên từng bước, thanh âm run rẩy mà gọi “Nương!……”

“Vị Vị!” Tống Chân từng bước tiến lên, gắt gao cầm lấy hai tay vươn ra của Hứa Vị, thanh âm nghẹn ngào nói “Vị Vị…… Ngươi, ngươi không sao chứ?”

“Nương , ta tốt lắm.” Hứa Vị cố gắng mỉm cười bài trừ, trấn an .

Tống Chân tầm mắt chuyển hướng về Phương Viễn đứng một bên ngẩn ngơ, hắn như đang suy nghĩ rồi lại gắt gao mân môi, nàng do dự một chút, bất an mà gọi “Hạo Tử?”

“Nương, ta hiện tại kêu là Phương Viễn.” Phương Viễn thấp giọng nói, trên mặt cố gắng làm bộ bình tĩnh.

Tống Chân ngẩn ngơ “Ngươi đã thượng gia phả Phương gia sao?”

Phương Viễn trầm mặc gật đầu.

Tống Chân thấp giọng thì thào “Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt……”

Hứa Vị nhìn vẻ mặt Tống Chân hoảng hốt, nhịn không được lo lắng nói “Nương, ngài không sao chứ?”

Tống Chân lấy lại tinh thần, vội khẽ lắc đầu “Nương không có việc gì, Vị Vị đừng lo lắng.”

Hứa Vị gắt gao nhìn chằm chằm Tống Chân, không có việc gì sao? Nhưng vì sao sắc mặt nương tái nhợt như vậy ? Còn có…… Sao nương lại đến được nơi đây ? Nương vào bằng cách nào? Nhưng mấy vấn đề này, Hứa Vị lại không biết vì sao không nghĩ hỏi ra miệng .

Nhưng dù hắn không hỏi , Phương Viễn cũng đã hỏi trước “Nương, ngươi vào bằng cách nào?”

Tống Chân ngẩn ra, lập tức rũ mi mắt, thấp giọng nói “Nương đương nhiên có cách của nương .”

“Nương?” Phương Viễn nhíu mày, vừa định mở miệng, Tuệ Khả đứng một bên lại kéo kéo tay Phương Viễn , nhỏ giọng nói “Đại ca ca, đừng hỏi .”

Tống Chân nghe thấy Tuệ Khả nói, quay đầu nhìn về phía Tuệ Khả, mỉm cười “Tuệ Khả đã trưởng thành rồi nha .”

Sắc mặt Tuệ Khả ửng đỏ, vội buông đôi tay vẫn đang kéo lấy tay Phương Viễn , nhỏ giọng hô “Bá mẫu hảo.”

Tống Chân tỉ mỉ đánh giá Tuệ Khả, cười cười, tươi cười thực vừa lòng, lại quay đầu nhìn về phía Hứa Vị cùng Phương Viễn, nhìn qua lại , hồi lâu, mới nói “Yên tâm, có nương ở đây, các ngươi sẽ không có việc gì .”

Hứa Vị vừa nghe thấy lời này, tim đều run lên, không biết vì sao, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt lắm. Vừa định vội vàng mở miệng, nhưng Tống Chân cũng ôn nhu cười, lập tức chợt lóe liền không thấy .

Phương Viễn nhíu mày nhìn, sau một lúc lâu, nói khẽ nói với Hứa Vị “Vị Vị, ngươi xem, nương có phải lại đi làm mấy truyện ngu ngốc nữa hay không ?”

Hứa Vị cười khổ lắc đầu “Ca, ta không biết.”

Tuệ Khả lại đột nhiên mở miệng “Đừng lo lắng, đại ca ca, bá mẫu , nàng không có việc gì đâu .”

Phương Viễn cùng Hứa Vị đều nhất tề xoát xoát quay đầu nhìn về phía Tuệ Khả, Tuệ Khả hoảng sợ, sợ hãi nói “Ta, ta chỉ là cảm giác……”

Cảm giác? Phương Viễn cùng Hứa Vị vốn tưởng rằng Tuệ Khả vịn vào thứ gì đó nắm chắc , hiện tại vừa nghe lời này, ánh mắt cũng không từ ảm đạm xuống, bọn họ không sợ cái khác, chỉ sợ nương vì cứu bọn họ, có thể lại đi mạo hiểm và vân vân…

Mà Tống Chân vừa chợt lóe rời đi nhà tù , rất nhanh lại hiện ra ở trước một cung điện hoang phế , thản nhiên lau đi nước mắt trên mặt, khuôn mặt Tống Chân lạnh như băng, nhìn chằm chằm nam nhân vẻ mặt chua xót đứng ở trước mặt nàng, lạnh lùng nói “Ngươi tránh ra, ta muốn phá kết giới!”

Nam nhân nhìn Tống Chân, vẻ mặt thống khổ, thanh âm khàn khàn mang theo áp lực “Chân nhi , ngươi thật sự muốn phản bội chúng ta sao? Ngươi đã quên con của chúng ta sao?”

Trên mặt Tống Chân hiện lên một tia do dự, nhưng lập tức lại kiên định “Ta là bách hoa nữ Tống gia ! Ta chưa từng quên, nhưng mà Cảnh Phong, ngươi nên biết, người bị nhốt tại địa cung chính là hai nhi tử của ta ! Ta không thể mặc kệ bọn họ !”

Nam nhân, cũng chính là Cảnh Phong vẻ mặt từng chút dữ tợn lên “Nói cho cùng , ngươi vẫn không quên Phương Hạo Nhiên! Đó là nhi tử Phương Hạo Nhiên !”

Tống Chân bình tĩnh dừng ở Cảnh Phong “Cái đó và Hạo Nhiên không quan hệ, ta là một mẫu thân. Cảnh Phong, tránh ra.”

Cảnh Phong nhìn chằm chằm Tống Chân, cũng cả giận nói “Ngươi nếu còn nhớ rõ ngươi là một mẫu thân , hiện tại lập tức theo ta đi đi !”

Tống Chân rũ mi mắt, chậm rãi lắc đầu “Cảnh Phong, ta sẽ không đi . Nếu Vị Vị cùng Viễn Viễn không thể bình an, ta tuyệt đối sẽ không rời đi!”

Cảnh Phong hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên khó lường, nhìn chằm chằm Tống Chân “Chân nhi, cuối cùng ta hỏi ngươi một lần, ngươi có đi hay không?”

Tống Chân nâng mắt lên, nhìn thẳng Cảnh Phong, chậm rãi nói từng chữ “Ta – không – đi.”

“Được, được…… Ngươi đừng hối hận!” Cảnh Phong giận dữ phản cười, vừa dứt lời, nâng tay lên liền hiện lên một đạo quang quyển, thẳng hướng Tống Chân đánh tới, Tống Chân ngẩn ra, nàng như thế nào cũng không có nghĩ đến, Cảnh Phong thế nhưng sẽ ra tay nhanh như vậy, trong lòng thầm nghĩ một tiếng nguy rồi! Mà đúng lúc này, đột nhiên ngang trời xuất hiện một thanh kiếm ngăn cách vòng đạo quang kia, sau khi Tống Chân định thần liền đột nhiên quay đầu, chỉ thấy trong tay Tống Thần Nguyệt cầm bảo kiếm, cười lạnh nhìn Cảnh Phong “Hừ! Muốn thương tổn tam tỷ của ta?! Nằm mơ!”

Tống Chân kinh hỉ không thôi “Ngũ muội! Sao ngươi lại tới đây?”

Tống Thần Nguyệt quay đầu, nhìn Tống Chân, cười, tươi cười sáng lạn động lòng người “Tam tỷ! Ta phải mất một phen công phu mới tìm được đó , địa phương này thật khó tìm!”

Mà Cảnh Phong nhìn chằm chằm Tống Thần Nguyệt, đột nhiên hắc hắc cười lạnh “Ngươi quả nhiên không phải thiệt tình muốn gả cho nhị hoàng tử !”

“Vô nghĩa! Ai muốn gả cho hắn!” Tống Thần Nguyệt cười lạnh “Tiểu nhân âm hiểm như vậy! Nếu ta không phải làm bộ muốn gả, ta sao có thể đi vào đế cung?”

Cảnh Phong bán nheo mắt lại “Ngươi là vì đế cung mà đến?”

Tống Thần Nguyệt xoay một vòng kiếm hoa , kiếm phong chỉ thẳng Cảnh Phong “Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào? Ngươi mau tránh ra cho ta !”

Cảnh Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Thần Nguyệt “Tránh ra? Nằm mơ!” Dứt lời, một cái quang quyển lại đánh ra !

Lần này Tống Chân đã có chuẩn bị, nháy mắt biến mất, chợt lóe tới cửa, nhưng góc tầm mắt Cảnh Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Chân, vừa thấy Tống Chân động , tay áo phải vung lên, một thanh chủy thủ nhỏ liền thẳng tắp hướng Tống Chân bắn đi , Tống Chân biến sắc, cực lực nhảy tới bên trái, nhưng dù có nhảy né đi , chủy thủ kia cũng vẫn đâm vào cánh tay của nàng, Tống Thần Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, vội vàng kêu lên “Tam tỷ!” Vài bước chạy tới bên Tống Chân, ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi “Tam tỷ, ngươi không sao chứ ?”

Mà sắc mặt Cảnh Phong cũng biến đổi, ngơ ngác nhìn Tống Chân nằm trên mặt đất, băng chặt cánh tay, sắc mặt trắng bệch, Cảnh Phong vẻ mặt hoảng loạn, đau lòng, các loại cảm xúc chợt lóe qua, nhưng cuối cùng vẫn là đau lòng “Chân nhi ……”

Tống Chân chỉ bình tĩnh nhìn Cảnh Phong, máu tươi trên cánh tay không ngừng nhỏ giọt , sắc mặt của nàng trắng bệch, nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý đến, chỉ nhìn Cảnh Phong, gằn từng tiếng chậm rãi nói “Cảnh Phong, tránh ra được không?”

Cảnh Phong dừng ở Tống Chân, thanh âm đầy chua xót “Vì cái gì?! Vì cái gì , đã nhiều năm như vậy! Trong lòng ngươi nghĩ tới vẫn là Phương Hạo Nhiên ?! Vì con hắn, ngươi không cần cả nhà chúng ta sao ?! Ngươi sẽ không sợ hôm nay cứu bọn họ ra, ngày mai Tống gia sẽ nghênh đón ngập đầu tai ương sao!? Nhị hoàng tử sẽ không bỏ qua cho ngươi! Sẽ không bỏ qua Tống gia!”

Tống Chân chỉ hơi hơi chua xót cười “Cảnh Phong, ngươi không phải đã quên chứ , người bị nhốt phía dưới kia , không chỉ là nhi tử Phương Hạo Nhiên, cũng là, hài tử Tống Chân ta mười tháng hoài thai, vất vả sinh hạ dưỡng dục lớn lên nha!”

Cảnh Phong chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Chân, sau một lúc lâu, khàn khàn nói “Hảo, ta có thể tránh đi ! Ta có thể giúp ngươi! Nhưng! Chân nhi, ngươi phải đáp ứng ta, sau hôm nay , ngươi không được tái kiến Phương Hạo Nhiên, cũng không thể tái kiến con hắn!”

Tống Thần Nguyệt vừa nghe, nổi giận “Cảnh Phong, ngươi đừng quá đáng! Ngươi –”

“Hảo! Ta đáp ứng ngươi!” Tống Chân cũng mở miệng, đánh gãy lời nói phẫn nộ của Tống Thần Nguyệt, thanh âm bình tĩnh cùng ngữ khí bình đạm làm cho Tống Thần Nguyệt kinh ngạc không thôi , nàng nhìn chằm chằm Tống Chân “Tam tỷ, ngươi……”

Tống Chân băng chặt cánh tay, chậm rãi đứng lên, dừng ở Cảnh Phong “Vốn, ta vốn không có tính toán tái kiến bọn họ ……”

Cảnh Phong nhìn chằm chằm Tống Chân sau một lúc lâu, mới chậm rãi gật đầu “Hảo, Chân nhi, ta tin ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng cho ta thất vọng!”

Đứng ở ngoài điện hoang phế , nhìn Cảnh Phong cùng Tống Thần Nguyệt liên thủ bài trừ kết giới, Tống Chân có chút hoảng hốt, trong đầu lại hiện lên đêm khuya tối hôm qua……

“Ngươi tới làm cái gì?! Trương Minh Thụy!”

“Ta đến nói cho ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Vị Vị cùng Viễn Viễn bị Sở Hiền bắt đi .”

“Ngươi nói cái gì?!”

“……Mục đích của Sở Hiền là ngôi vị hoàng đế, hắn sẽ lấy Vị Vị cùng Viễn Viễn đến áp chế Hạo Nhiên cùng Mặc Tam, mà mục đích của tông chủ là thâm cung cấm địa, hắn sẽ lấy huyết của Hứa Vị để mở ra đại môn thâm cung.”

Cho đến khi kết giới bị phá vỡ, Tống Chân mới lấy lại tinh thần, nhìn kết giới đã được phá vỡ, Tống Chân chậm rãi nở nụ cười, trong đầu lại vọng lên lời nói tối hôm qua–

“Không biết đối với ngươi mà nói, rốt cuộc tánh mạng nhi tử của mình trọng yếu hơn , hay là Tống gia trọng yếu hơn ? Ha hả…… Đương nhiên, ngươi yên tâm, dù ngươi lựa chọn Tống gia, Vị Vị cùng Viễn Viễn cũng vẫn sẽ bình an như cũ, bởi vì ta đáp ứng Hạo Nhiên rồi.”


Mà lúc này, trên chính điện đế cung, Mặc Tam đang từ từ mở ra hai tay, năm gia tộc lệnh, lần lượt là Phương gia, Kim gia, Vệ gia, Liên gia, Mộc gia, đang lẳng lặng nằm ở giữa tay hắn .

Măm gia tộc lệnh này vừa ra, đại điện vốn im lặng ngưng trọng nhất thời bùng lên, nhóm văn võ đại thần đều nghị luận sôi nổi .

Sở Hiền nhìn chằm chằm năm gia tộc lệnh trong tay Mặc Tam, thản nhiên cười “Không tồi nha, tam đệ, có thể được nhiều người ủng hộ như vậy, đáng tiếc, chỉ có năm nha.”

Mặc Tam không nói gì, chỉ thản nhiên đứng, ánh mắt lại âm lãnh cực kỳ.

“Cho nên, thực đáng tiếc nha, tam đệ.” Sở Hiền cười, tươi cười thực ôn hòa “Ngôi vị hoàng đế này , xem ra cùng ngươi vô duyên .”

“Vậy còn chưa nhất định.” Thanh âm khinh đạm mang theo ý cười đột ngột vang lên, mọi người chỉ thấy bạch quang chợt lóe, lập tức, nam tử vận nguyệt sắc bào phục liền chắp hai tay sau lưng, lạnh nhạt mà đứng.

Mặc Tam hí mắt nhìn lại, đạm mạc nói “Trương đại nhân đã đến ?”

Nguyệt sắc bào phục nam tử, cũng chính là Trương Minh Thụy, đối Mặc Tam mỉm cười, vươn tay vung lên, một khối lệnh bài màu tím liền rơi xuống trong tay Mặc Tam “Hiện tại, đã là sáu cái .” Trương Minh Thụy khẽ cười một tiếng, cũng không thèm nhìn tới mọi người, quay người lại, bạch quang chợt lóe, liền lại tiêu thất.