Chương 104: Ám sát [4] …

Mặc Tam nhìn Mộc Dĩ sau một lúc lâu, lúc này hắn không thích hợp để xuất hiện, hơn nữa Mộc Dĩ này nói cái gì mà mình không thể đem Mộc Dĩ Chân mang đi, hừ, bất quá là không muốn thôi.

Mặc Tam nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Vị đang ngủ say bên đống lửa, trong tim như có cảm giác trướng lên.

Lúc này, cái bóng dưới chân Mặc Tam đột nhiên vặn vẹo, trong hư không, Mặc Thất đột ngột dần hiện ra, cung kính quỳ rạp trên đất hành lễ “Chủ tử!”

“Nói.” Mặc Tam trầm thấp mở miệng.

Mặc Thất nhìn về phía Mộc Dĩ đứng một bên, có chút chần chờ, mà Mộc Dĩ lại vẫn bình tĩnh chắp tay, cũng không có ý tứ rời đi. Mặc Tam lúc này hờ hững mở miệng “Mộc gia chủ cũng là đồng minh.”

Mặc Thất vì thế cung kính thấp giọng nói “Tống gia bách hoa nữ Cảnh Phong vương phi Tống Chân đã rời khỏi kinh thành, phương hướng muốn đi trước mắt tựa hồ là vùng Lưu Sa Huyền.”

Mặc Tam nghe vậy, thoáng suy tư một hồi mới nhíu mày thấp giọng nói “Chú ý hướng đi của Tống Chân ! Kêu Mặc Nhất cho người lập tức tới chỗ Phương Hạo Nhiên, lưu tâm bảo hộ!”

“Rõ!” Mặc Thất bật người cung kính đáp ứng, ngay sau đó, lại thấp giọng nói “Nhị hoàng tử Sở Hiền đã đi vào kinh thành trước , nhưng đội thân vệ chủ lực của nhị hoàng tử Sở Hiền có hơn phân nửa đột nhiên không ở.”

Hơn phân nửa đột nhiên không ở? Mặc Tam hí mắt, nghĩ tới dọc đường đi lần này chưa hề phát hiện “Cái đuôi” nào …… Mặc Tam lạnh lùng phân phó “Không ngại, phân phó đi xuống, Mặc Qủy Đạo di chuyển tới kinh thành !”

“Rõ!”


Không trung một mảnh xanh thẳm, mây trắng thản nhiên, ánh mặt trời rọi trên mặt đất, xe ngựa chầm chậm chầm chậm nghiền lăn trên đất cát vàng , quét lên đất từng mảng bóng dáng mờ nhạt rung rinh .

Tống Chân xốc lên một bên màn che, ngẩn ngơ nhìn không trung ngoài cửa sổ.

Thanh âm thở dài nhẹ nhàng vang lên “Tam tỷ người xem, thời tiết bên ngoài thật không tồi nha.”

Đúng nha, thật không tồi . Chính là lòng của nàng lúc này cũng thực sự đầy nặng trĩu.

“Tam tỷ, ngài suy nghĩ cái gì?” Trong thanh âm cười khẽ áp lực trào phúng cùng tức giận “Đang suy nghĩ như thế nào giết chết Phương Hạo Nhiên?”

Ngón tay Tống Chân còn đang nắm lấy màn che, lúc này nghe vậy, càng thêm dùng sức xiết chặt , mi mắt rũ xuống , im lặng không nói.

“Tam tỷ! Ngài ngoan tâm như vậy sao?!” Lần này không còn tiếng cười khẽ, ngược lại mang theo nồng đậm tức giận.

“Ngũ muội……” Tống Chân im lặng sau một lúc lâu, rốt cục nhẹ giọng cất tiéng “Chờ đi, ngươi ở trên xe ngựa này chờ đi, đừng xuống dưới mới tốt.”

“Vì cái gì không cho ta xuống dưới? Sợ ta mật báo?” Tống Thần Nguyệt giận dữ phản cười “Tam tỷ, muội muội lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai tâm của tam tỷ cũng có thể cứng rắn như vậy a.”

Tống Chân thần tình có điểm đờ đẫn, thấp giọng lẩm bẩm “Ngũ muội, ngươi không rõ, ngươi không rõ……”

Tống Thần Nguyệt chỉ cười lạnh “Ta đương nhiên không rõ, ta không rõ, ngươi vì cái gì ngươi không thể không làm như vậy !”

Tống Chân không nói, chỉ chậm rãi quay đầu, ngẩn ngơ nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng lui về phía sau.


Phương Hạo Nhiên miễn cưỡng ngáp dài, nhìn bên ngoài đánh nhau, vừa ló đầu ra ngoài, mười mấy hắc y nhân cùng năm bạch y nhân đột nhiên từ đâu nhảy ra đang không ngừng triền đấu , tuy rằng rất kịch liệt, nhưng, bạch y nhân này rõ ràng chiếm thượng phong a.

Từ lúc bắt đầu khi hắn tiếp ý chỉ rời đi Lưu Sa Huyền, việc ám sát vẫn chưa từng gián đoạn, cũng may hắn đã sớm dự đoán được việc này, hắn tách ra khỏi lão cha cùng đại ca, Viễn Viễn cũng bị hắn đuổi tới biên cảnh Nam Cương tòng quân, Đại Qua cũng tiếp ý chỉ đi tới kinh thành để chuẩn bị trước.

Dọc được đi, ám sát không ngừng, nhưng cũng như hắn đã đoán trước, ngân mao lục nhãn duệ lang kia , còn có bạch y nhân không ngừng nhảy ra giúp hắn giải quyết đám người ám sát … Thêm cả ám vệ Phương gia, còn có Mặc Qủy Đạo của Mặc Tam, sách, nguyên lai, ngày thường bên người hắn có nhiều người mai phục vậy nha .

Bất quá, ám vệ Phương gia, Mặc Qủy Đạo của Mặc Tam, hắn đều nhận ra được, duy độc đám bạch y nhân này, nhìn rất quen thuộc a. Chỉ là rốt cuộc là thuộc hạ của ai ?

Phương Hạo Nhiên hai tay khoanh trước ngực, hí mắt nhìn, bạch y nhân này…… Rất quen thuộc a. Phương Hạo Nhiên nhíu mày tìm kiếm trí nhớ trong đầu, sách, hắn khẳng định đã gặp qua đám bạch y nhân này ở đâu ! Cúi đầu nhìn về phía con duệ lang đáng ghét đang ghé vào chân mình vù vù ngủ say, Phương Hạo Nhiên nhấc chân đá đá “Ê! Những người kia là thủ hạ của hồ ly sao?”

Ngân mao lang vốn đang ngủ thư thư phục phục lại bị đá tỉnh, rất là khó chịu giương mắt trừng Phương Hạo Nhiên một cái, thấp giọng hung ác kêu, Phương Hạo Nhiên chọn mi, cười cười “Cái gì ? Khó chịu a? Khó chịu thì ngươi đá ta a!” Hừ! Ai kêu ngươi cả ngày ngạo kiều!

Ngân mao lang hừ một tiếng, nghiêng đầu, tiếp tục chôn đầu dưới móng vuốt tiếp tục vù vù ngủ say.

Phương Hạo Nhiên nghiến răng nhấc chân, vừa định đá, nhưng nghĩ lại, quên đi, xem tại mặt mũi hồ ly, không cùng nó so đo!

Tiếp tục quay đầu nhìn về phía đám bạch y nhân, ngưng thần suy nghĩ, trừ bỏ hồ ly kia, hắn thật đúng là nghĩ không ra, còn có ai sẽ phái người đến bảo hộ hắn……

Đột ngột , đám bạch y nhân đem một hắc y nhân cuối cùng giết chết liền xoay người hướng Phương Hạo Nhiên chắp tay, quỳ xuống “Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ bái kiến Phương công tử!”

Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ?! Phương Hạo Nhiên đột ngột trừng lớn mắt, trong đầu chợt lóe qua một đoạn hồi ức ngắn :

“Hạo Nhiên, ngươi mua đám yêu vật mặc quỷ hạ đẳng đó làm cái gì?”

“Cái gì yêu vật mặc quỷ hạ đẳng?! Minh Thụy, nếu bọn họ đã ở trên thế giới này sinh ra, vậy bọn họ chính là một phần tử của thế giới này! Sao có thể nói bọn họ hạ đẳng?!”

“…… Vậy Hạo Nhiên, ngươi mua bọn họ làm gì? Nghĩ muốn cứu bọn họ sao? Hạo Nhiên, ngươi hiện tại trước mắt có thể cứu được năm người, nhưng ngươi có thể cứu được năm mươi người sao?”

“Ta cũng không phải thần, có thể nào cứu được mọi người? Bất quá là trước mắt có thể cứu một người liền cứu một người. Nếu chỉ bởi vì ta không thể cứu được mọi người, mà lại có mắt không tròng có tai như điếc khi thấy có thể cứu được một người trước mắt , ta đây cùng đám đánh chửi yêu vật mặc quỷ thì có gì bất đồng đâu ?”

“…… Ha hả, Hạo Nhiên, ngươi nha , đạo lý thiệt nhiều, bất quá Hạo Nhiên, theo ta được biết, Phương đại nhân sẽ không chuẩn cho đám mặc quỷ yêu vật này xuất hiện trong Phương phủ , không bằng ngươi đem bọn họ giao cho ta đi, ta cam đoan sẽ đem bọn họ an bài thỏa thỏa đáng , được không ?”

“Hảo!”

……

Chấm dứt hồi tưởng trong đầu, Phương Hạo Nhiên trừng mắt nhìn về phía năm người quỳ gối trước mặt mình, nguyên lai, thật sự là hồ ly kia phái tới ! Chính là, năm yêu vật mặc quỷ này lúc trước phấn phấn nộn nộn sao hiện tại liền lợi hại như vậy ?!

“Các ngươi…… Hiện tại là thủ hạ của tên kia?” Phương Hạo Nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi.

“Hồi bẩm Phương công tử, chúng ta cũng không phải thủ hạ của Trương đại nhân.” Một người trong Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ cung kính nói.

Phương Hạo Nhiên sửng sốt.

“Trương đại nhân nói, thời điểm Phương công tử năm đó đem chúng ta mua tới, từng nói qua, yêu vật mặc quỷ chúng ta đã sinh ra ở thế giới này thì phải là một phần tử của thế giới này, sao có thể nói là hạ đẳng ? Cho nên Trương đại nhân phái người dạy chúng ta võ nghệ pháp thuật , dạy chúng ta đọc sách biết chữ, cũng không từng cho chúng ta thành thủ hạ của ngài , cũng không từng bắt buộc chúng ta làm một chuyện gì, chính là lần này Phương công tử gặp nạn, Trương đại nhân đã kính nhờ chúng ta cần phải bảo vệ Phương công tử bình an vô sự!” Một người trong Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ lý tỏ vẻ rõ ràng kích động không thôi.

“Chúng ta chịu ân nặng như thế của Phương công tử cùng Trương đại nhân, Phương công tử gặp nạn chúng ta sao có thể không để ý?” Lại một người nữa biểu hiện thật là cảm kích mở miệng.

“Đúng vậy ! Đúng vậy !”

Phương Hạo Nhiên sau khi nghe xong, trong lòng cũng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi , hồ ly này thật sự là hồ ly đến không thể tái là hồ ly !! Rõ ràng là muốn người ta cam tâm tình nguyện vì chính mình sở dụng……

Nhưng trên mặt, cũng bài trừ tươi cười, chắp tay “Thật sự là phiền toái chư vị .”


Con đường trong sơn lâm cũng không dễ đi, càng đi tới lại càng khó đi, Hứa Vị không có vũ kỹ, đi đường đều có chút va vấp , thỉnh thoảng nâng tay lau mồ hôi, nhưng vẻ mặt cũng thập phần chuyên chú nhìn chằm chằm bụi cỏ bên đường, thường thường dừng lại, lay lay .

Mộc Dĩ Chân hai tay gối lên sau đầu, thật là nhàm chán nhìn đằng trước , nhìn Hứa Vị vừa đi vừa dừng lại lay lay bụi cỏ bên đường, thấy thân mình Hứa Vị lảo đảo một cái lại rất nhanh đứng vững, sườn mặt nhìn lại đều có chút mỏi mệt , Mộc Dĩ Chân nhịn không được cất tiếng hỏi “Vị Vị, ngươi rốt cuộc đang tìm cái gì nha?”

“Ta đang tìm một loại dược thảo.” Hứa Vị đứng lên, xoay người hồi đáp.

“Dược thảo gì thế ? Ngươi miêu tả chút đi, nếu Mộc gia bảo mà có, ta sẽ cho người mang tới là được.” Mộc Dĩ Chân tùy ý nói.

Hứa Vị cũng chậm rãi lắc đầu “Mộc gia bảo đại khái cũng sẽ không có .” Nhưng lại chần chờ một lúc mới thấp giọng hỏi “Long văn thảo, ngươi nghe qua chưa ?”

Mộc Dĩ Chân dừng lại cước bộ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Hứa Vị “Long văn thảo? Vị Vị ngươi sao lại biết long văn thảo này ?” Mộc Dĩ Chân thân hình chợt lóe, vọt đến bên người Hứa Vị, ánh mắt tỏa sáng, vẻ mặt có chút kích động “Vị Vị, ngươi nói mau!”

Hứa Vị nhìn Mộc Dĩ Chân vẻ mặt kích động, có chút hoảng sợ, lập tức nghi hoặc nói “Ta là ở trong [ hành y thủ trát ] nhìn thấy đó , chính là bản của Không Tâm lão nhân……” Dừng một chút, Hứa Vị khó hiểu “Dĩ Chân, ngươi đang tìm dược thảo này sao?”

Mộc Dĩ Chân gật đầu, đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, trừng mắt “Vị Vị, ngươi tìm dược thảo này có phải để cho tam hoàng tử kia dùng hay không?!”

Hứa Vị nghe thấy cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu “Long văn thảo có thể khắc chế độc tính trong thân thể của mặc quỷ yêu vật, có thể khiến bọn họ bảo trì thanh tỉnh. Tiểu Mặc…… Hắn tuy rằng hiện tại không cần, nhưng là, sinh mệnh của mặc quỷ yêu vật thật sự quá dài , Tiểu Mặc lại là mặc quỷ lợi hại như vậy, sinh mệnh hắn có lẽ sẽ rất lâu, sinh mệnh lâu như vậy nếu không có ai làm bạn thì nhất định thực cô độc thực tịch mịch, Tiểu Mặc hắn rất sợ cô độc, cũng thực tịch mịch, ta sợ hắn có một ngày sẽ chịu không nổi, sẽ nổi điên, nếu có dược thảo này, Tiểu Mặc sẽ có thể bảo trì thanh tỉnh .” Hứa Vị nói xong, nhìn về phía Mộc Dĩ Chân trầm mặc, rất là xấu hổ cười, lẩm bẩm nói “Ta biết ta làm như vậy thực ngốc…… Tiểu Mặc hắn có lẽ không cần thứ này đâu…… Nhưng mà, ta chỉ muốn vì hắn làm việc này……”

Gió nhẹ nơi rừng núi khẽ phất thổi qua , vài sợi tóc ở hai bên má Hứa Vị bị gió thổi bay, ánh mặt trời chiếu vào bốn phía của Hứa Vị, cái bóng loang lổ trên sơn đạo tựa như cũng bị gió thổi dạt dựng lên , thoáng cái lay động .

“Vị Vị, ngươi thật sự thực ngốc.” Mộc Dĩ Chân nhìn Hứa Vị, trầm mặc sau một lúc lâu vẫn đành thở dài ra tiếng, nâng tay hung hăng xoa xoa đầu Hứa Vị , lại bất đắc dĩ cười “Long văn thảo kia rất là khó tìm, ngươi xác định ngươi có thể tìm được?”

Hứa Vị ha hả cười ngượng, sờ sờ đầu “Ta thử xem xem a. Không thử sao sẽ biết?” Dừng một chút,cười mị mị nói “Dù sao thời gian của ta còn có rất nhiều a.”

“Vậy đi ! Ta cùng ngươi đi tìm. Dù sao ta cũng phải tìm cái gì phá long văn thảo kia.” Mộc Dĩ Chân cũng vạch bụi cỏ bên đường, lẩm bẩm nói.

“Ngươi tìm long văn thảo làm cái gì?” Hứa Vị tò mò hỏi.

Mộc Dĩ Chân bất đắc dĩ thở dài “Không phải ta muốn tìm, là Mộc Dĩ cần tìm.”

“Hả?”

“Như ngươi nói vậy đó, long văn thảo kia nghe nói có thể khiến người trường mệnh trăm tuổi cùng mặc quỷ yêu vật giống nhau , cũng sống được thật lâu, cho nên muốn tìm cho ta ăn . Sách!”

“Di? Dĩ Chân, hắn cần ngươi sống lâu như vậy để làm chi?”

“Bởi vì Mộc Dĩ hỗn đản kia chính là một yêu vật!”

“A?!”