Chương 10: Chương 10

James đến cổng trước lúc bốn giờ mười lăm, biết rằng anh đến sớm một cách đáng buồn cười, nhưng không hiểu tại sao lại không thể ngăn chân anh đưa anh đến nơi hẹn. Anh cảm thấy bồn chồn cả buổi chiều, gõ tay liên miên trên bàn và bước đi quanh phòng. Anh cố ngồi xuống và viết kế hoạch hướng dẫn anh đã khoe khoang nhưng từ ngữ không xuất hiện.

Anh không có kinh nghiệm hướng dẫn một cô gái trẻ về lối sống xã hội. Cô gái trẻ duy nhất anh thực sự biết là vợ của người bạn thân nhất, Blake Ravenscroft. Và Caroline đã không hoàn toàn tự mình rèn luyện về xã hội. Với tất cả những người phụ nữ khác anh biết, họ chỉ là dạng người mà bà Seeton đang cố nặn Elizabeth theo. Chỉ là dạng người tạo ra sự nhẹ nhõm tràn ngập khi rời Luân Đôn.

Anh muốn gì ở một người phụ nữ? Yêu cầu được giúp Elizabeth có vẻ chẳng cần bàn cãi. Anh muốn điều gì ở một người vợ? Anh phải kết hôn; không có điều gì đáng tranh luận trong mối quan hệ. Nhưng chết tiệt thật khó khăn để tưởng tượng trải qua cuộc đời còn lại của anh với một bông hoa e lệ sợ hãi phải diễn đạt một ý kiến.

Hoặc tệ hơn, một bông hoa e lệ thậm chí không có một ý kiến.

Và khuynh hướng không bao giờ thay đổi là những cô gái trẻ không có chủ kiến lại luôn luôn đi cùng những bà mẹ cực kì ngoan cố.

Anh không công bằng, anh ép bản thân phải thừa nhận. Anh đã gặp vài cô gái trẻ rất thú vị. Không nhiều, nhưng một vài. Một hoặc hai người trong đó anh thậm chí có thể kết hôn mà không lo sợ rằng anh đang làm tiêu tan cuộc đời mình. Đó sẽ không phải một sự kết hợp bởi tình yêu, và đó sẽ không là sự say mê cuồng nhiệt, nhưng anh có thể vừa ý.

Vậy những cô gái này – những người đã nhanh chóng gây được sự chú ý với anh – có gì? Đó là một niềm vui sống nào đó, yêu cuộc sống, nụ cười có vẻ chân thật, ánh sáng trong đôi mắt. James khá chắc chắn anh không là người duy nhất thấy những thứ đó – tất cả nhưng cô gái trẻ được nhắm đến đã nhanh chóng nắm bắt được hôn nhân, thường bởi người đàn ông anh thích và tôn trọng.

Tình yêu cuộc sống. Có lẽ đó là tất cả những điều đáng nói. Anh dành cả buổi sáng đọc LÀM THẾ NÀO ĐỂ CƯỚI MỘT NGÀI HẦU TƯỚC, và với mỗi chỉ dẫn, anh hình dung thêm một chút ánh sáng màu xanh có một không hai tan biến đi khỏi đôi mắt Elizabeth.

Anh không muốn cô bị uốn nắn theo vài ý tưởng được định trước của người phụ nữ trẻ Anh quốc. Anh không muốn cô bước đi với đôi mắt nhìn xuống, cố thật bí ẩn và e lệ. Anh chỉ muốn cô là chính mình.

Elizabeth đóng cánh cửa nhà Danbury sau cô và bước xuống con đường chính. Tim cô đang chạy đua, tay cô lạnh, và trong khi cô không cảm thấy hoàn toàn xấu hổ bởi James khám phá ra bí mật kinh khủng của cô, cô đang bồn chồn.

Cô đã dành cả buổi chiều nhiếc móc bản thân vì đã chấp nhận lời đề nghị của anh. Cô đã dành cả buổi tối hôm trước thổn thức trong giấc ngủ, tất cả cũng bởi vì cô nghĩ cô có thể yêu anh – một người đàn ông cô có thể không bao giờ cưới? Và bây giờ cô chủ động để mình bầu bạn với anh, cho phép anh chọc ghẹo cô, tán tỉnh cô, và…

Lạy Chúa, điều gì sẽ xảy ra nếu anh muốn hôn cô lần nữa? Anh nói anh sẽ hướng dẫn cô quyến rũ một người đàn ông khác. Điều đó có đòi hỏi phải hôn không? Và nếu có, cô sẽ để anh làm chứ?

Cô rên rỉ. Cứ như thể cô có thể dừng anh lại. Mỗi lần họ ở cùng nhau trong một căn phòng, mắt cô lại lang thang đến môi anh, và cô nhớ cảm giác khi có chúng trên môi cô. Và Chúa giúp cô, cô muốn điều đó lần nữa.

Một điều thoáng qua cuối cùng của hạnh phúc. Có lẽ đó là tất cả những gì nõ có ý nghĩa. Cô sẽ phải cưới ai đó cô không yêu, có lẽ thậm chí một người cô không thích lắm. Có quá sai trái không khi muốn những ngày cuối cùng với tiếng cười, với những cái liếc bí mật, với sự háo hức của cảm giác thèm muốn nguyên sơ?

Khi cô bước tới cánh cổng trước, cô ngờ rằng cô đang chuốc lấy một nỗi đau xé ruột khi đồng ý gặp James, nhưng tim cô không để cô làm điều gì khác. Cô đọc quá đủ Shakespeare để tin thi sĩ, và nếu anh nói tốt hơn là yêu và mất hơn là không bao giờ yêu – cô tin anh.

Anh đang đợi cô, chỉ khuất khỏi tầm nhìn của nhà Danbury, và mắt anh sáng lên khi thấy cô.

“Elizabeth.” Anh gọi to, bước dài tới phía cô.

Cô ngừng lại, mãn nguyện khi anh bước tới, ánh nhìn rạng ngời đối lập với mái tóc sậm của anh. Cô chưa từng gặp ai trông thoải mái như James Siddons. Anh có bước đi dài ung dung, dáng đi uyển chuyển. Cô nghĩ về vô số lần cô vấp chân vào thảm hay vung tay vào tường và thở dài ghen tị.

Anh tới bên cạnh cô và chỉ nói. “Cô đến rồi.”

“Chẳng phải anh nghĩ tôi sẽ tới sao?”

“Tôi đã nghĩ cô có thể có ý định thứ hai.”

“Tất nhiên tôi có ý định thứ hai. Đây quả là điều bất quy tắc nhất tôi từng làm.”

“Cô thật đáng khâm phục.” Anh lầm bầm.

“Nhưng nó không có tác dụng gì nếu tôi có ý định thứ hai, thứ ba và thậm chí thứ tư.” Cô mỉm cười bất lực. “Tôi phải đi bộ từ đây đến nhà, vì vậy tôi không thể tránh anh nếu tôi cố.”

“Tôi thật may mắn.”

“Tôi có cảm giác rằng sự may mắn luôn mỉm cười với anh.”

Anh ngẩng đầu lên. “Nào, tại sao cô nói thế?”

Cô nhún vai. “Tôi không biết. Anh chỉ giống dạng người luôn đứng trên đôi chân của mình.”

“Tôi ngờ rằng cô cũng là người đang tồn tại đấy thôi.”

“Theo cảm giác nào đó, tôi tin như vậy. Tôi đã có thể từ bỏ gia đình mình nhiều năm trước, anh biết đấy. Họ hàng đã đề nghị đưa Lucas đi.”

“Nhưng những người còn lại thì không?”

Cô mỉm cười yếu ớt. “Những người còn lại không sở hữu tước vị.”

“Tôi hiểu.” anh nắm lấy cánh tay cô và đi theo hướng nam. “Đường này phải không?”

Cô gật. “Vâng, khoảng một dặm xuôi theo đường này, rồi khoảng một phần tư dặm theo con đường nhỏ.”

Họ bước đi vài bước, và rồi anh quay sang cô và nói. “Cô nói cô là một người tồn tại “theo cảm giác nào đó”. Cô có ý gì vậy?”

“Thật dễ dàng cho một người đàn ông sống sót hơn là một người phụ nữ.”

“Vô lí.”

Cô dành cho anh một cái nhìn thương xót uể oải. Anh sẽ không bao giờ hiểu được điều cô phải nói, nhưng cô cho rằng dù sao cô cũng nợ anh điều đó khi cố giải thích. “Khi một người đàn ông gặp thời điểm khó khăn” cô nói “Có rất nhiều điều anh ta có thể làm, nhiều sự chọn lựa để theo đuổi, để đảo ngược tình thế. Anh ta có thể tham gia quân đội, hoặc đăng kí một chuyến tàu biển. Anh ta có thể tìm việc làm, như anh đã làm. Anh ta có thể dùng sự quyến rũ và dáng vẻ của mình” cô lắc đầu và mỉm cười miễn cưỡng, “như tôi hình dung là anh cũng đã làm.”

“Và một người phụ nữ không thể làm những điều này sao?”

“Một người phụ nữ tìm việc làm không có nhiều sự chọn lựa nếu cô ta không muốn rời khỏi nhà. Một công việc làm giáo viên có lẽ trả lương hậu hơn một người bầu bạn của quý bà, nhưng tôi nghi ngờ nhiều người chủ sẽ tử tế để tôi nuôi Susan, Jane và Lucas sống dưới sự bảo trợ của người hầu.”

“Tôi hiểu…”, anh nói với một cái gật đầu hiểu biết.

“Và về quyến rũ và dáng vẻ, well, một người phụ nữ có thể sử dụng chúng cho ba điều. Cô ta có thể làm ở nhà hát, cô ta có thể trở thành tình nhân của một người đàn ông, hoặc cô ta có thể kết hôn. Với tôi, tôi không có ý thích hoặc tài năng diễn xuất và không mong muốn làm gia đình nhục nhã bằng cách bước vào mối quan hệ bất hợp pháp.” Cô nhìn lên anh và nhún vai. “Lựa chọn duy nhất của tôi là kết hôn. Tôi cho rằng đó là ý nghĩa cho một người phụ nữ là một người sống sót.”

Cô dừng lại, và khóe môi cô nhếch lên như thể chúng biết cố gắng hoặc cười hoặc nhăn nhó. “Khá khó chịu, anh không nghĩ vậy sao?”

James không trả lời cô một lúc. Anh thích nghĩ về bản thân mình như một người có tư tưởng thoáng đạt nhưng anh chưa từng một lần dành thời gian để hình dung sẽ như thế nào trong tình trạng khó khăn, túng quẫn của một người phụ nữ. Anh đã nắm lấy cả cuộc đời mình, với vô số những lựa chọn, bởi trợ cấp.

Cô nghiêng đầu. “Tại sao anh nhìn tôi quá chăm chú như vậy?”

“Kính trọng.”

Cô lùi lại ngạc nhiên. “Gì cơ?”

“Trước đây tôi khâm phục cô. Cô trông là một cô gái trẻ đặc biệt thông minh và thú vị. Nhưng giờ tôi nhận ra cô xứng đáng được sự kính trọng của tôi cũng giống như sự khâm phục của tôi.”

“Oh. Tôi… tôi…” cô đỏ mặt, rõ ràng lúng túng để nói.

Anh lắc đầu. “Tôi không có ý khiến cô không thoải mái.”

“Anh không có.” cô lặp lại, sự rít lên trong giọng nói chứng tỏ cô là một người nói dối.

“Vâng, tôi đã, và tôi chắc chắn không có ý khiến đây là một buổi chiều nặng nề. Chúng ta có việc phải làm, nhưng không có lí do gì để không giải trí.”

Cô hắng giọng. “Anh đang nghĩ gì?”

“Chúng ta không có nhiều thời gian, vì vậy chúng ta buộc phải ưu tiên.” Anh nói. “Chúng ta phải chỉ tập trung vào những kĩ năng quan trọng nhất thôi.”

“Đó là gì?”

“Hôn và đánh.”

Elizabeth đánh rớt chiếc túi.

“Cô trông ngạc nhiên.”

“Tôi không thể hình dung điều nào làm tôi ngạc nhiên hơn.”

Anh cúi xuống và nhặt túi xách lên cho cô. “Sẽ có lý khi cô nghĩ về nó. Một quý ông sẽ muốn hôn một người phụ nữ trước khi anh ta đưa ra lời đề nghị cầu hôn.”

“Không nếu anh ta tôn trọng cô ấy.” cô chỉ ra. “Tôi có căn cứ đáng tin cậy là đàn ông không hôn phụ nữ chưa chồng mà họ tôn trọng.”

“Tôi đã hôn cô.”

“Well… điều đó… khác.”

“Và tôi tin chúng ta đã rõ là tôi tôn trọng cô. Nhưng chừng đó đủ rồi.” Anh xua đi sự phản kháng của cô. “Cô phải tin tôi khi tôi nói rằng không quý ông nào có một ounce suy nghĩ trong đầu sẽ cưới một người phụ nữ mà không kiểm tra điều kiện trước.”

“Theo hướng đó,” cô lầm bầm, “rõ ràng là thi vị.”

“Tuy nhiên, điều đó có thể đặt cô vào một tình huống khó khăn,”

“Oh, anh nhận ra điều đó à?” cô hỏi châm biếm.

Anh bắn cho cô một tia nhìn, rõ ràng cáu bởi sự cắt ngang vừa rồi. “Vài quý ông thiếu ý thức và lương tâm thông thường, và có thể không dừng nụ hôn vào thời điểm thích hợp. Đó là tại sao chúng ta phải dạy cô đánh.”

"Và anh sẽ làm tất cả những điều đó trong một buổi chiều sao?”

Anh lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra và bật mở, mặt anh là một bức tranh hoàn hảo của sự hờ hững. “Không, tôi nghĩ chỉ hôn vào buổi chiều nay. Chúng ta có thể xem xét về đánh đấm vào ngày mai.”

“Anh đã được huấn luyện quyền anh à?”

“Tất nhiên.”

Cô nhìn anh nghi ngờ. “Chẳng phải những bài học đó rất đắt tiền sao? Tôi nghe nói chỉ có một ít người ở Luân Đôn được coi là có tài năng ưu tú.”

“Luôn có cách đạt được điều một người muốn.” anh nói. Anh nhìn cô với một cái nhướn mày. “Tôi tin cô nói tôi là dạng người luôn đứng trên đôi chân của mình.”

“Tôi cho là bây giờ anh đang nói với tôi anh là dạng người đứng trên đôi chân của mình với đôi tay xuất sắc và sẵn sàng để đánh?”

Anh cười và đánh vài đường vào không khí. “Không có gì giống thế này để làm cho máu luôn chảy.”

Cô cau mày nghi ngờ. “Đó không có vẻ là mục đích của phụ nữ.”

“Tôi nghĩ chúng ta đã quyết định không tán thành quan điểm của bà Seeton về phụ nữ.”

“Chúng ta không tán thành,” cô vặn vẹo “nhưng chúng ta đang cố tìm cho tôi một người chồng.”

“Ah, vâng, một người chồng.” anh nói một cách ủ ê.

“Tôi không thể hình dung có người đàn ông nào ở Anh muốn cưới một người nữ võ sĩ quyền anh.”

“Cô không cần là một võ sĩ. Cô chỉ cần có thể đấm đủ mạnh để chứng tỏ rằng cô không thể bị lợi dụng.”

Cô nhún vai và nắm tay lại. “Như thế này sao?”

“Lạy Chúa, không. Đừng thu ngón cái vào. Cô chắc chắn sẽ làm nó gãy.”

Elizabeth đưa ngón tay cái ra ngoài nắm đấm. “Thế này à?”

Anh gật đồng tình. “Chính xác. Nhưng chúng ta sẽ học cách hôn hôm nay.”

“Không, cứ để nó lại.” Cô đẩy cánh tay ra trước vài lần. “Tôi khá thích điều này hơn.”

James rên rỉ, không chắc điều gì làm anh buồn bực hơn – rằng anh phải để việc hôn cô vào ngày khác hoặc rằng cô có cú đấm yếu ớt nhất anh từng thấy. “Không, không, không phải như thế.” Anh nói, đứng đằng sau cô. Anh để chiếc túi của cô rơi xuống đất khi anh đặt tay lên khuỷu tay cô và điều chỉnh lại góc vai cô. “Cô đấm như một cô gái.”

“Tôi là một cô gái.”

“Well, rõ ràng là thế, nhưng cô không phải đấm như thế.”

“Vậy” cô hỏi, bắt chước một giọng nam trầm “một người đàn ông đấm thế nào?”

“Tôi thấy phụ nữ đấm thế này.” Anh tạo một nắm đấm và di chuyển cánh tay về phía trước rồi lùi lại, khuỷu tay anh không hề cách xa khỏi người. “Đàn ông, mặt khác, tạo ra một chút đung đưa.”

“Làm ơn giải thích rõ.”

“Tốt thôi. Lùi lại đi. Tôi không muốn làm cô bị thương.”

Elizabeth tặng cho anh một nụ cười mỉm lạnh lùng và lùi lại vài bước. “Đủ chỗ cho một người đàn ông rồi chứ?”

“Đừng làm theo. Chỉ xem thôi.” Anh đưa tay ra sau. “Tôi sẽ phải cho cô xem với nửa tốc độ vì tôi không thực sự đấm thứ gì ngoài không khí. Lấy đà sẽ giúp cho cú đấm của tôi.”

“Tất nhiên.” Cô nói với một cái vẩy tay cao thượng. “Nửa tốc độ.”

“Chú ý đấy. Cô đang nhìn một bậc thầy.”

“Về điều đó” cô nói lạnh lùng “Tôi không nghi ngờ.”

Anh di chuyển cả cánh tay về phía trước, sự chuyển động bắt đầu từ sống lưng anh và dội lên qua vai tới nắm đấm. Nếu anh di chuyển với toàn bộ vận tốc, và nếu có ai đứng trước anh, James nghĩ anh có thể đánh gục người đó. “Cô nghĩ sao?” anh hỏi, hoàn toàn hài lòng với bản thân.

“Làm lại lần nữa đi.”

Anh nhướn mày lên nhưng vẫn làm theo, thậm chí thêm lúc lắc vào lần này. Anh nhìn lên mặt cô; cô nheo mắt lại và đang nghiên cứu anh như thể anh là một bộ phận quan trọng của thú nuôi.

Thoảng nhìn lên, cô yêu cầu. “Lần nữa chứ?”

“Cô đang chú ý hay chỉ cố làm tôi trông như một thằng ngốc?”

“Oh, tôi hoàn toàn chú ý. Nếu anh trông như một thằng ngốc thì chẳng còn gì vừa lòng tôi nữa.”

James kéo cánh tay ra phía sau một lần cuối. “Tóm lại,” anh nói “một phụ nữ đấm ra phía trước từ vai, không sử dụng cơ bắp ở sống lưng.”

Elizabeth mô phỏng cú đánh phụ nữ của anh. “Như thế này.”

“Chính xác. Một người đàn ông, mặt khác, sử dụng sức mạnh của lưng cũng tốt như cánh tay anh ta.”

“Những cơ bắp ở đây à?” Cô nhấc tay phải lên và dùng tay trái lên để chỉ vào khối cơ bao quanh khung xương sườn bên phải của cô.

Miệng anh trở nên khô khốc. Chiếc váy bó chặt quanh cô ở những chỗ không bình thường nhất.

“Ở đây à, James?” cô hỏi, ấn vào lưng. “Hay đây?” Lần này cô ấn vào lưng anh, trừ những chỗ không với tới và chạm dần đến bên sườn anh, hơi gần chỗ thắt lưng.

“Ngay chỗ đầu tiên ấy.” anh nói, tránh khỏi ngón tay cô. Nếu cô trượt trên lưng anh thêm một hay hai inch nữa xuống phía dưới, anh sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình.

“Vậy sẽ hơi giống thế này.” Cô vung một cú đấm với nửa vận tốc, chỉ di chuyển hơi nhanh hơn anh.

“Đúng. Nhưng cô cần di chuyển lên trên thêm một chút. Nhìn tôi lần nữa này.” Anh đấm một lần nữa. “Hiểu chứ?”

“Tôi nghĩ vậy. Anh muốn tôi thử chứ?”

“Vâng.” Anh bắt chéo tay lại. “Đấm tôi đi.”

“Oh, không. Tôi không thể.”

“Không, tôi muốn cô làm.”

“Tôi không thể. Tôi chưa bao giờ cố ý làm đau ai trước đây.”

“Elizabeth, toàn bộ mục đích của bài học này là cô có thể làm đau người khác nếu tình huống xảy ra. Nếu cô không thể đấm một người, thì hoàn toàn phí thời gian.”

Cô nhìn nghi hoặc. “Nếu anh đã khăng khăng vậy.”

“Vâng.”

“Tốt thôi.” Với một chút thời gian để mỗi người chuẩn bị, cô lùi lại và tấn công. Trước khi James có bất kì ý niệm về điều đang xảy ra, anh đã nằm dài trên đất, và mắt phải của anh nhoi nhói.

Elizabeth, không hề biểu lộ chút lo lắng hay quan tâm đến sức khỏe của anh, đang nhảy lên nhảy xuống, hét lên vui sướng. “Tôi đã làm được! Tôi thực sự đã làm được! Anh có thấy không? Anh có thấy không?”

“Không”, anh lầm bầm, “nhưng tôi cảm thấy nó.”

Cô để tay lên hông và tươi cười, trông như thể cô vừa được tôn làm nữ hoàng thế giới. “Oh, thật tài giỏi! Hãy làm lại đi.”

“Đừng.” Anh càu nhàu.

Cô ngừng cười toe toét và cúi xuống. “Tôi không làm anh bị thương phải không?”

“Không hẳn.” Anh nói dối.

“Tôi đã không ư?” Cô nghe có vẻ thất vọng.

“Well, có lẽ chỉ một chút.”

“Oh, tốt, tôi...” cô kìm lại điều cô định nói. “Tôi không có ý như thế. Tôi thề. Tôi không muốn anh bị thương, nhưng tôi đã dồn hết sức lực vào cú đấm đó, và...”

“Tôi sẽ phô ra tác dụng của nó vào ngày mai thôi, không nghi ngờ gì nữa.”

Cô hổn hển với nỗi khiếp sợ. “Tôi đã để cho anh một con mắt màu đen à?”

“Tôi đã nghĩ cô không muốn tôi bị thương.”

“Tôi không muốn thế,” Cô nhanh chóng nói. “nhưng tôi phải thú nhận là tôi chưa hề làm điều gì như thế này trước đây, và khá thỏa mãn vì đã làm đúng.”

James không nghĩ mắt anh sẽ hoàn toàn thâm tím lại như cô rõ ràng đã hi vọng, nhưng tuy nhiên anh hơi cáu với bản thân vì thật sự đánh giá cô quá thấp. Cô là một cô gái nhỏ bé, anh chưa từng mơ cô sẽ làm đúng với cú đấm đầu tiên. Và thậm chí, anh còn tưởng tượng cô không thể có đủ lực để làm nhiều hơn là làm choáng váng đối thủ của cô. Tất cả những gì anh thực sự hi vọng là dạy cô đủ để tước khả năng làm hại tạm thời của một người đàn ông trong khi cô thoát thân.

Nhưng, anh buồn bã nghĩ, trong lúc cẩn thận vỗ vào mắt anh, cú đấm của cô không phải tạm thời. Anh nhìn lên cô, cô trông cực kì tự hào về bản thân đến nỗi anh phải cười và nói. “Tôi đã tạo ra một con quái vật.”

“Anh nghĩ vậy à?” Mặt cô thậm chí còn rạng rỡ hơn, điều James không nghĩ là có thể. Đó như thể chính mặt trời đang đầy tràn trong mắt cô.

Elizabeth bắt đầu đánh quả đấm của cô vào không khí. “Có lẽ anh có thể dạy tôi vài kĩ thuật cao hơn.”

“Cô đã đủ cao rồi, cảm ơn.”

Cô dừng nhảy nhót, mặt cô điềm tĩnh. “Chúng ta có thể đặt cái gì vào mắt không? Nó không thể sưng lên và thâm tím nếu chúng ta đặt thứ gì đó lạnh vào.”

James suýt nữa từ chối. Mắt anh thực sự không tệ đến mức đó – điều đáng ngạc nhiên hơn cả là việc đó đã hạ gục anh xuống đất. Nhưng Elizabeth vừa mời anh về nhà cô, và đây là cơ hội không thể bỏ lỡ. “Thứ gì đó lạnh sẽ chỉ là đồ vật thôi.” Anh lầm bầm.

“Vậy hãy theo tôi. Anh cần giúp chứ?”

James nhìn cánh tay duỗi ra của cô với chút chán nản. Cô nghĩ anh yếu tới mức nào chứ? “Cô đấm tôi vào mắt.”, anh nói với giọng khô khan. “Phần còn lại của tôi hoạt động khá tốt, cảm ơn.”

Cô rút tay về. “Tôi chỉ nghĩ... Dù sao thì anh đã té xuống đất khá mạnh.”

Chết tiệt. Một thời cơ nữa mất. Lòng tự trọng của anh đã quá khó chịu. Anh có thể dựa vào cô cả con đường về nhà. “Sao không để tôi thử và chúng ta sẽ xem như thế nào nhỉ?” anh đề nghị. Có lẽ anh có thể bong gân mắt cá chân sau hai mươi dặm hoặc hơn.

“Nghe hay đấy. Nhưng hãy cẩn thận đừng quá ép bản thân.”

James đi vài bước cẩn thận, cố nhớ bên hông nào té xuống đất. Sẽ không tốt khi khập khiễng ở bên hông không ổn.

“Anh chắc anh không đau chứ?”

Anh hẳn phải là một tên đểu cán nếu lợi dụng sự lo lắng trong mắt cô, nhưng rõ ràng lương tâm anh đã chết vì những mục đích không rõ, vì James thở dài và nói. “Tôi nghĩ là hông tôi.”

Cô liếc xuống hông anh, nơi gây ra những chỗ khác gần đó cảm nhận chút đau đớn. “Có bị thâm tím không?”

“Đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ.” anh đáp lại. “Tôi chắc là không sao nhưng…”

“Nhưng đi thì đau.” Cô gật đầu như một người mẹ. “Anh hầu như sẽ cảm thấy thoải mái hơn vào buổi sáng, nhưng có vẻ ngốc nghếch khi ép bản thân quá sức.” cô nhíu mày vẻ hiểu biết. “Có lẽ tốt nhất anh nên quay lại nhà Danbury. Nếu anh đi bộ về nhà tôi, anh sẽ lại phải đi bộ về, và…”

“Oh, tôi chắc chắn nó không tệ đến thế.” Anh nhanh chóng nói. “Và tôi đã nói tôi sẽ đưa cô về.”

“James, tôi đi bộ về nhà mỗi ngày.”

“Dù sao tôi cũng phải giữ lời hứa.”

“Tôi rất sẵn lòng bỏ qua cho anh lần này. Dù sao, anh khó có thể mong bị hạ xuống đất.”

“Thực ra, không đau như thế. Tôi chỉ không thể đi với tốc độ bình thường.”

Cô trông không chắc chắn.

“Ngoài ra,” anh thêm vào, nghĩ rằng anh cần củng cố vị trí của mình. “chúng ta vẫn còn nhiều thứ cần thảo luận về bữa tiệc trong vườn của Phu nhân Danbury thứ bảy tới.”

“Tốt thôi” cô nói miễn cưỡng. “nhưng anh phải hứa sẽ nói tôi nếu sự đau đớn trở nên không thể chịu được.”

Một lời hứa dễ dàng để giữ, vì anh không đau lắm. Well, không như kiểu cô nghĩ đến.

Họ mới chỉ bước vài bước trước khi Elizabeth quay lại và hỏi. “Anh không sao chứ?”

“Hoàn toàn không” Anh quả quyết. “Nhưng bây giờ cô đã giỏi trong việc tự bảo vệ, tôi nghĩ chúng ta nên chuyển sang những khía cạnh khác trong việc học của cô.”

Cô đỏ mặt. “Ý anh là…”

“Chính xác.”

“Anh không nghĩ sẽ khôn ngoan hơn nếu bắt đầu với cách tán tỉnh à?”

“Elizabeth, tôi không nghĩ cô phải lo lắng bất cứ điều gì trong việc đó.”

“Nhưng tôi không có manh mối nhỏ nào về việc làm thế nào!”

“Tôi chỉ có thể nói rằng cô có năng khiếu bẩm sinh.”

“Không!” cô nói mạnh mẽ. “Tôi không có. Tôi không có ý tưởng nào về việc nói gì với đàn ông.”

“Cô có vẻ biết nói gì với tôi. Đó là” anh thêm vào “khi cô không cố bám chặt vào những chỉ dẫn của bà Seeton.”

“Anh không tính.”

Anh ho. “Tại sao không?”

“Tôi không biết” cô lắc đầu nhẹ nhàng. “Anh chỉ là không tính. Anh khác.”

Anh ho lần nữa. “Không quá khác với những người khác trong giới của tôi.”

“Nếu anh phải biết, thì anh rất dễ nói chuyện cùng.”

Anh cân nhắc đến điều đó. Trước khi gặp Elizabeth, bản thân anh tự hào về khả năng làm cho những cô gái yểu điệu mới ra mắt lần đầu và những bà mẹ tham lam của họ hoàn toàn không nói được chỉ với một cái nhìn đánh giá. Đó luôn là một công cụ có tác dụng – một trong những thứ thực sự hữu dụng anh học từ cha mình.

Quyết tâm tìm hiểu, anh hướng ánh nhìn khinh khỉnh nhất Tôi – là – Hầu tước – Riverdale vào cô – thứ làm cho những người đàn ông trưởng thành phải chạy vào góc phòng – và nói “Sẽ thế nào nếu tôi nhìn cô như thế này?”

Cô nổ ra một tràng cười. “Oh, dừng lại! Dừng lại! Anh trông buồn cười quá.”

“Gì cơ?”

“Dừng lại, James. Oh, anh phải dừng lại. Anh trông như một cậu con trai nhỏ giả vờ như một công tước. Tôi biết vậy, vì em trai tôi thường cố làm thế với tôi.”

Lòng tự trọng của anh nhói lên, anh nói. “Em cô bao nhiêu tuổi?”

“Nó tám tuổi, nhưng…” Bất kể cô có ý nói gì thì cũng chìm đi trong tràng cười của cô.

James không thể nhớ lần cuối có ai cười anh, và anh đặc biệt không thích bị so sánh với một cậu bé tám tuổi. “Tôi có thể cam đoan với cô”, anh nói, giọng anh hoàn toàn lạnh băng “điều đó…”

“Đừng nói gì nữa” cô nói, vẫn cười. “Thực ra, James, một người không nên đi như một quý tộc nếu họ không thể có nó.”

Chưa bao giờ, trong cả sự nghiệp làm điệp viên ở văn phòng Chiến tranh, anh thèm được để lộ thân phận của mình như lúc này. Anh đang rất muốn chụp lấy cô và lắc cô và quát lên “Tôi là một hầu tước, cô ngốc bé nhỏ! Tôi có thể là một người không địa vị khi tôi muốn thế.”

Nhưng mặt khác, có vài điều khá hấp dẫn bởi tràng cười không giả tạo của cô. Và khi cô quay sang anh và nói “Oh, làm ơn đừng cảm thấy bị sỉ nhục, James. Đó là lời khen ngợi, thực đấy. Anh là một người quá dễ chịu để làm một quý tộc.” anh quyết định đó có thể thực sự là khoảnh khắc đáng ưa thích nhất của đời anh.

Cái nhìn chằm chằm của anh bất động dưới một vệt thâm khó nhận thấy, vì vậy cô phải cúi xuống để ngang tầm nhìn với anh. “Tha lỗi cho tôi chứ?” cô chọc ghẹo.

“Tôi có thể cảm thấy…”

“Nếu tôi không tha lỗi cho tôi, vậy tôi có thể phải thực hành môn quyền anh của tôi lần nữa.”

Anh rụt lại. “Trong trường hợp đó, tôi hoàn toàn tha thứ cho cô.”

“Tôi nghĩ anh có thể. Về nhà thôi.”

Và anh tự hỏi tại sao, khi cô nói từ “nhà”, anh thực sự nghĩ đó có lẽ hợp với cả anh nữa.