Ngày tiếp theo, Mã Tu Hòa tạm thời vẫn chưa có vụ án mới nào, mà Cố Thất Hải cũng được nghỉ tết âm lịch ở phòng tranh, cả ngày hai người chỉ đơn giản là ở cùng nhau, ở nhà Mã Tu Hòa nấu cơm, xem TV, thỉnh thoảng đi dạo phố mua mấy thứ linh tinh liên quan đến ngày tết âm lịch, ngay cả Phó Cảnh Diệu và Hạ Quỳ cũng trêu bọn họ, rõ ràng là một đôi mới bắt đầu yêu nhau, mà lại sống như một đôi vợ chồng già bên nhau đã nhiều năm rồi vậy.
Tết âm lịch nhanh chóng trôi qua, có người nào đó ở khu trọ dán lên cửa nhà mình một câu đối xuân đỏ rực, Cố Thất Hải nhìn cái liền thấy thích, kéo Mã Tu Hòa đến cửa hàng tạp hóa, chọn một câu đối cực kì có ý nghĩa “Cát tường như ý”, không nói hai lời liền dán lên trước của nhà Mã Tu Hòa. Trước giờ nhà của Mã Tu Hòa vẫn luôn nghiêng về phong cách gọn gàng, đơn giản, chưa bao giờ treo câu đối lên tường như thế bao giờ, nhưng gặp dáng vẻ hào hứng của Cố Thất Hải, anh nhìn những thứ sặc sỡ kia, dần dần lại cảm thấy chúng có chút vừa mắt.
Cha mẹ và chị họ của Cố Thất Hải năm đó qua đời cũng đúng vào khoảng thời gian tết âm lịch, cho nên hai năm qua, cô sống một mình bất giác đã gần 3 năm. Đối với cô mà nói, tết âm lịch chẳng phải là ngày đặc biệt đáng giá để chúc mừng làm gì, nhưng bây giờ có Mã Tu Hòa, cô đã tìm lại được niềm vui ngày trước.
Đối với Mã Tu Hòa mà nói, tết âm lịch năm nay cũng là năm rất lâu rồi anh mới lại đón tết âm lịch cùng người khác.
Cố Thất Hải quen biết anh hơn nửa năm, đây cũng là lần đầu tiên cô được nghe anh kể về chuyện gia đình mình.
Cha của Mã Tu Hòa mất ngay từ khi anh mới đi học Trung học, không lâu sau, mẹ anh ở chỗ làm việc quen một người đàn ông đến từ Đức, khoảng năm mấy tuổi, vài năm trước mới ly hôn với vợ xong, đang một mình nuôi hai đứa con, một trai một gái. Mẹ Mã và người đàn ông Đức kia ở chung với nhau hai năm, cảm thấy rất hợp ý nhau. Nhưng đúng lúc Mã Tu Hòa bước vào ngành cảnh sát, người đàn ông kia lại muốn hồi hương, không bỏ mối tình này được, mẹ Mã cũng nhất định đi theo ông ta tới Đức, không còn phải làm việc bận rộn, mỗi ngày cùng chồng trồng cây anh đào, lái chiếc xe lỗi thời đi chơi, so với những người trẻ tuổi còn sống cuộc sống thoải mái hơn.
Mã Tu Hòa nói rõ những chuyện này với Cố Thất Hải được mấy hôm, anh đột nhiên lại nhận được cuộc điện thoại của mẹ từ nước ngoài. Mẹ Mã qua điện thoại oán trách anh mấy năm qua vẫn chỉ luôn bận làm việc, ngày lễ ngày tết cũng không có chút tin tức nào, hơn nữa mấy ngày nay cậu em trai ở Đức của anh đang dẫn cả bạn gái về nhà, mẹ anh nhắc anh nhân dịp vẫn còn rảnh rỗi thì qua Đức đoàn tụ với gia đình vài hôm.
Mã Tu Hòa cũng tự biết mình sai, đúng là vài năm qua anh không gặp qua mẹ mình. Cố Thất Hải vừa nghe Mã Tu Hòa nói đến chuyện này, liền cực kì thông cảm với nỗi khó xử của Mã Tu Hòa, dù lúc này cảm thấy không nỡ, cô vẫn rất tình cảm tiễn anh lên máy bay sang Đức.
Cố Thất Hải vốn nghĩ mình đã quen sống một mình, Mã Tu Hòa chỉ là rời đi vài ngày, cô chắc cũng sẽ chẳng làm sao, nhưng nỗi nhớ đến với cô nhanh hơn cô nghĩ rất nhiều.
Mã Tu Hòa đi rồi, cô ở nhà một mình nhìn mấy tiết mục hài ngày tết ở TV lại không thấy vui nữa, vì thế cô đến siêu thị, mua một ít trà nóng và hoa quả, tính đến thăm hỏi ông lão chủ phòng tranh.Trong khoảng thời gian cô gặp chuyện không may kia, ông lão đã rất thông cảm cho tình huống của cô, thậm chí còn giữ lại chức vụ của cô, Cố Thất Hải thật sự rất cảm kích ông ấy.
Nhà của ông lão ngay trên đường đến phòng tranh, Cố Thất Hải đi quá một chút liền thấy phòng tranh đang mở cửa, đi qua xem một chút thì thấy ông lão đang ngồi bên trong uống trà.
Cố Thất Hải đưa cho ông ít đồ biếu, nói chuyện cùng ông một lúc. Ông lão cười nói: “Cố tiểu thư, mấy ngày nay tuy rằng cháu không ở phòng tranh, nhưng các tác phẩm của cháu lại rất được hoan nghênh đấy.
Ông lão nói vậy, Cố Thất Hải mới để ý đến việc mấy bức tranh trên hành lang của cô gần như đã được thay đổi lại toàn bộ rồi.
“Toàn bộ đã bán đi rồi ạ?’
Ông lão gật đầu, “Đều là do một người đàn ông mua, ra giá cũng không hề thấp.”
Ông lão nói một con số, Cố Thất Hải nghe xong cũng có chút ngạc nhiên, đây chính là giá tranh cao nhất từ trước đến nay cô bán được, dường như có thể sáng ngang với những họa sĩ nổi tiếng.
Ông lão cảm thán: “Cố tiểu thư, cháu vốn là một viên ngọc thô, có lẽ sẽ sớm được tỏa sáng thôi.”
Cố Thất Hải khiêm tốn lắc lắc đầu, hỏi: “Người mua mấy bức tranh kia là người như thế nào vậy ạ?”
“Hơn ba mươi tuổi, đeo kính, tự giới thiệu mình là họ Tống… Từ từ, hôm ấy ông có cầm danh thiếp của anh ta, anh ta nói chờ cháu trở lại thì nhất định phải đưa cho cháu, bảo cháu gọi cho anh ta.” Ông lão lục lọi ở quầy thu ngân một lúc mới lấy ra được một tấm danh thiếp. “Ồ, hóa ra là một bác sĩ tư nhân, bảo sao lại nói năng khéo léo nhã nhặn đến thế.”
Cố Thấy Hải ngây ngốc đi từ phòng vẽ tranh trở về nhà, sắc trời đã dần tối lại, cô lấy chìa khóa trong túi ra, đang muốn mở cửa lại ngẩn người, thay đổi chiếc chìa khóa khác, đi về hướng phòng bên cạnh.
Mã Tu Hòa trước khi rời đi có để lại cho cô một chiếc chìa khóa nhà, cũng không nói vì sao.
Mở cửa, cô không hề nghĩ ngợi liền nhanh chóng bật điện lên, lúc đang thay giày, một chiếc danh thiếp rơi ra từ trong túi sách của cô. Ba chữ “Tống Thiên Sinh” đen trắng rõ ràng khiến cho cô cực kì ngứa mắt.
Cô cầm danh thiếp vo viên lại, cảm thấy chưa hả giận lại mở nó ra, xé tan thành từng mảnh nhỏ rồi mới ném vào thùng rác.
Chỉ mỗi việc xé chiếc danh thiếp thôi, nhưng điều đó lại giống như đã tiêu hao hết sức lực của cô. Cô ngồi trên sàn nhà, đối mặt với căn nhà trống vắng, đáy lòng giống như bãi sa mạc hoang vắng.
Cô lấy di động ra, theo bản năng tìm số điện thoại của Mã Tu Hòa, nhưng điện thoại anh vẫn còn tắt máy. Cô nghĩ lại, giờ có lẽ anh còn đang trên máy bay, sau mười mấy giờ mệt nhọc, cô cũng không muốn cho anh nghe thấy giọng nói tiêu cực của mình.
Cô ném di động ra xa, đúng lúc này liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng người ấn chuông cửa, nhưng không phải là căn nhà này, mà là căn nhà bên cạnh.
Cô đến bên cửa, nghe thử giọng của người bên ngoài.
Cố Thất Hải mở cửa ra, nói: “Tiêm Tiêm, chị ở đây,”
Tiêm Tiêm vốn đang ấn chuông cửa liền quay đầu lại, thấy Cố Thất Hải bước ra từ phòng bên cạnh, liền nhìn lại biển số nhà. Đúng là số nhà này rồi…. Nhưng mà… Vì sao…
“Chị Thất Hải, chị và Mã tiên sinh….”
Cố Thất Hải cười cười: “Em nghĩ thế nào thì là thế ấy đó.”
“Hai người ở chung?”
Cố Thất Hải nghẹn họng: “Còn chưa đến mức ấy, mấy ngày nay anh ấy đi vắng, chị tiện thể sang xem xét lại nhà cửa cho anh ấy thôi.”
Tiêm Tiêm mỉm cười tiến lên: “Chúc mừng, chị Thất Hải, em chúc chị năm mới may mắn, hạnh phúc, vui vẻ, chúc chị và Mã tiên sinh sẽ bên nhau thật lâu.” Cô bé ngẩng đầu lên, thấy trên cửa có câu đối xuân lại nói thêm “Cát tường như ý”
Nếu không phải nhờ bốn chữ này thì có lẽ giờ cô đã phải ở quỷ môn quan mà ăn tết âm lịch. (1)
(1) Bốn chữ “Cát tường như ý” là 4 chữ xuất hiện trong bức tranh mà Thất Hải vẽ bằng máu ở chương 31 ấy. Khi ấy để hợp với ngữ cảnh nên Tiểu Ni đã edit thành câu “may mắn, mãi mãi như ý”
Cả đời Tiêm Tiêm chắc chắn sẽ không bao giờ quên ân tình của Cố Thất Hải đối với cô bé. Những ngày bị nhốt dưới tầng hàm kia, nếu không có Cố Thất Hải kiên cường phản kháng Viên Từ Lâm, khiến cho sự chú ý của Viên Từ Lâm chỉ đặt lên người cô, thì cô bé sao có thể được bình yên vô sự mà đợi cứu viện?
Tiêm Tiêm mang đến cho Cố Thất Hải không ít đồ thăm hỏi, có cả ít thuốc mỡ chuyên dùng bên nước ngoài, còn có cả không ít đồ này nọ, Cố Thất Hải cũng không để tâm lắm, nói chuyện một lúc xong, Tiêm Tiêm liền vội vã về nhà trông em trai.
Tiêm Tiêm đi rồi, căn phòng rộng lớn lại chìm trong im lặng, cảm giác trống vắng trong lòng cô, dù thế nào cũng không xua đi được.
Nghe tiếng cười nói vui vẻ ở những gia đình khác, Cố Thất Hải lại đóng tất cả các cửa đã mở ra lại. Cuối cùng là đến phòng ngủ của Mã Tu Hòa, lấy một bộ quần áo của anh trong tủ, trên đó dường như vẫn còn mùi hương của anh. Cô khoác lên người, quấn chặt lấy chính mình rồi cuộn mình ở một góc, gọi tên anh, từng tiếng, từng tiếng một.