Văn phòng cảnh sát hình sự, mọi người đều làm việc một cách rất cẩn thận, ai cũng không dám làm chậm trễ chứng cứ trên tay, chỉ sợ vì một phút lơ là của bản thân mà sẽ ảnh hưởng đến cả vụ án.
Đột nhiên, có một đợt tiếng bước chân lanh lảnh đến gần, người tới ăn mặc tinh xảo, mang giày cao gót, mỗi bước đi đều thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Tu Hòa”
Mã Tu Hòa quay đầu, nhìn Viên Từ Lâm đang nở nụ cười quyến rũ với anh.
“Sao cô lại tới đây? Không phải cô rất ghét cảnh sát sao?” Lúc này ở văn phòng, ngoại trừ Mã Tu Hòa, tất cả các cảnh sát đều bao quanh cô.
Viên Từ Lâm cười tươi như hoa: “Em biết rõ anh bây giờ đang trong thời khắc rất quan trọng, dù sao thì em cũng là người duy nhất tận mắt nhìn thấy người hâm mộ, nói không chừng em có thể giúp anh. Hơn nữa, em cũng muốn động viên anh”.
Mã Tu Hòa nhìn dáng vẻ tươi cười của Viên Từ Lâm, một lát sau cũng mỉm cười đáp lại: “Cô muốn ở đây, cũng tốt thôi”.
Mã Tu Hòa đột nhiên dịu dàng khiến cho Viên Từ Lâm bất ngờ, anh thu xếp cho Viên Từ Lâm ở lại văn phòng ổn thỏa xong, quay lại nói với Phó Cảnh Diệu đang theo dõi màn hình giám sát: “Có một số chuyện tôi muốn nói với cậu”.
Lúc đó Phó Cảnh Diệu thực ra đã nghe được Mã Tu Hòa cùng Viên Từ Lâm nói chuyện, Mã Tu Hòa mở miện gọi một mình anh, anh cũng biết điều, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi. Trước khi vào văn phòng, Mã Tu Hòa còn cố ý quay đầu lại dặn dò Viên Từ Lâm: “Cô có thể đợi cho đến khi tôi trở lại được không?”
Viên Từ Lâm mỉm cười gật đầu.
Đến nay Cố Thất Hải vẫn còn đang gặp nguy hiểm, Phó Cảnh Diệu không tài nào hiểu nổi vì sao Mã Tu Hòa đột nhiên thay đổi thái độ với Viên Từ Lâm, nhưng anh ta rất nhanh đã hiểu rằng bây giờ không phải là thời điểm để truy hỏi vấn đề này. Anh ta cùng Mã Tu Hòa vào phòng họp ở bên cạnh, sau khi đóng cửa lại, anh ta liền hỏi: “Cậu mới có manh mối nào mới sao?”
“Không phải là ít”. Mã Tu Hòa nói “Khi tôi lật ngược mọi thứ lên để kiểm tra lại thật kĩ, thì phát hiện ra một loạt vụ án này, thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ”
“Nói thử xem?”
“Hai vụ án mạng đầu tiên kia, người chết lần lượt là một cô gái trẻ và một ông già đang ở tuổi về hưu, hai người này đều thuộc nhóm người có khả năng chống cự kém, hơn nữa trước khi bị hại thì đều bị tập kích bằng cách giật điện, muốn giết hai người này là chuyện rất dễ dàng, hung thủ không nhất định phải giới hạn ở phạm vi là đàn ông. Mà nạn nhân thứ ba, Cổ Vĩ Dân, Cổ Vĩ Dân là một người đàn ông chín chắn, khỏe mạnh, nhưng chỉ có duy nhất bản báo cáo khám nghiệm tử thi của hắn ta là không có dấu vết của điện giật, như vậy, Cổ Vĩ Dân được đưa đến khu đất hoang trong trạng thái tỉnh táo rồi mới bị sát hại.
Tôi từng tiếp xúc qua với Cổ Vĩ Dân, Cổ Vĩ Dân có lòng đề phòng rất cao, nhược điểm duy nhất của hắn là háo sắc, có thể làm cho anh ta tự nguyện không đề phòng mà một mình đến nơi hẹn, hung thủ nhất định là người anh ta rất tin tưởng, hoặc là người khiến cho anh ta cảm thấy không thể làm hại anh ta. Suy luận đến đây, tôi cho rằng, hung thủ là một cô gái độc thân tầm khoảng 18 – 30 tuổi, có việc làm, thu nhập ổn định, thậm chí là giàu có, nếu không, theo tính cách của Cổ Vĩ Dân, hắn ta nhất định sẽ không qua lại với người có địa vị chênh lệch lớn với anh ta.”
“Chờ một chút” Phó Cảnh Diệu khó hiểu nói: “Người hâm mộ không phải là đàn ông sao? Sao lại khác hoàn toàn với suy luận của cậu lúc trước thể….
Chẳng lẽ tên hâm mộ kia còn có đồng phạm.”
“Không, dựa vào tác phong gây án của người hâm mộ, có thể thấy ở đây không hề tồn tại đồng phạm. Cậu nghĩ lại xem, vì sao từ trước đến nay chúng ta vẫn luôn cho rằng người hâm mộ là đàn ông?”
“Bởi vì Viên Từ Lâm bị người hâm mộ tập kích, đứng ra làm chứng chính cô ta …” Phó Cảnh Diệu nhanh chóng hiểu ý, sửa lại: “Viên Từ Lâm đang nói dối?”
Mã Tu Hòa chỉ cười mà không nói.
“Tại sao cô ta lại bao che cho tên hâm mộ đó?”
“Chúng ta nhau thảo luận nghiên cứu thêm chút nữa, rất nhanh sẽ có đáp án.” Mã Tu Hòa đang lấy thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, nghĩ một lát rồi lại cất vào “Trước hết, cho tới bây giờ, điểm chung của ban nạn nhân là đã ‘đắc tội’ với Viên Từ Lâm. Triệu Kỳ khi học chung đại học đã từng trở mặt với Viên Từ Lâm, nhiều lần xảy ra tranh chấp, còn hãm hại Viên Từ Lâm trên mạng ; Đặng Hải Long lúc dọn về sinh làm bẩn váy mới mua của Viên Từ Lâm; Giả Vĩ Dân Ngoài mặt là theo đuổi Viên Từ Lâm, nhưng thực tế lại lợi dụng Từ Lâm để leo lên tầng lớp thượng lưu. Người hâm mộ đã nắm được từ những tin tức lớn cho tới rất nhỏ của các nạn nhân, rồi mới tiến hành bạo hành và sát hại bọn họ, thể hiện rằng hắn hiểu rất rõ Viên Từ Lâm, dường như đến trạng thái lợi dụng mọi lúc, mọi nơi để theo dõi cô ta. Vấn đề là trên thế giới này, có tồn tại người như vậy sao?”
Phó Cảnh Diệu ngẩn ra.
“Cuối cùng, tôi đã kiểm tra lại thời điểm diễn ra của ba vụ án, tôi phát hiện ra có một người, rõ ràng ở ngay trước mắt chúng ta, và không có bằng chứng ngoại phạm chính xác, nhưng lần nào cũng có thể thành công tránh được nghi ngờ.”
Phó Cảnh Diệu tỉnh táo lại, dưới sự dẫn dắt của Mã Tu Hòa, mạch suy nghĩ của anh đã dần dần rõ ràng hơn.
Sự thật, cuối cùng cũng hiện ra.
Phó Cảnh Diệu vẫn còn chút kinh ngạc, hỏi: “Cậu bắt đầu nghi ngờ người kia là người hâm mộ từ khi nào?”
Mã Tu Hòa lấy ra bức tranh mà Cố Thất Hải vẽ: “Bức tranh này đã được gửi đến văn phòng hình sự, nhưng người nhận là tôi, người hâm mộ biết rằng tôi bây giờ ở đồn cảnh sát, không nhiều người biết về nó, phạm vi nghi phạm lập tức được thu hẹp lại. Hơn nữa, trong bức tranh này, Cố Thất Hải có để lại cho tôi manh mối về thân phận thực sự của người hâm mộ.”
Phó Cảnh Diệu cúi đầu xem kỹ bức tranh, mặc dù bức tranh này dùng máu làm màu để vẽ lên, nhưng ngoài ra, anh không nhìn thấy manh mối có giá trị nào khác.
“Nhìn qua, điểm gây chú ý của bức tranh chính là hình ảnh đôi nam nữ nắm tay nhau, nhưng phần nền được cố gắng nhuốm đẫm máu này chỉ là nền mà thôi, điểm chú ý nhất là ở đây.” Mã Tu Hòa chỉ góc bên phải bức tranh.
Đó là Cố Thất Hải nhắn tới Mã Tu Hòa cùng với lời chúc phúc: “Em chúc anh may mắn (祥), mãi mãi như ý.”
Mã Tu Hòa nói qua với Phó Cảnh Diệu chuyện anh và Cố Thất Hải nói chuyện với nhau ở cửa hàng tiện lợi, rồi tiếp tục nói: “Cậu để ý kĩ một chút, so với các từ khác, chữ ‘cát tường’ có phải là được tô đậm hơn bình thường hay không?”
Ánh mắt Phó Cảnh Diệu sáng lên: “Đúng vậy! Là chữ ‘Cát’ (吉) và ba dấu gạch ngang trong chữ ‘Tường’(祥) đúng là được tô đậm hơn.”
“Đây chính là thông tin mà Cố Thất Hải đã tỉ mỉ lồng vào.”
“Nhưng ‘Cát ba’ (吉三) đại diện cho điều gì?
“Không phải ‘Cát ba’, mà là …” Mã Tu Hòa dựng thẳng bút, viết riêng tin nhắn trong bức tranh ra ngoài.
Mực đen trên giấy trắng, Phó Cảnh Diệu lần lượt thấy được:
“Mười” (十)
“Một” (一)
“Không” (口) (1)
(1) Thật ra chữ này là chữ “khẩu” – miệng trong tiếng Trung, nhưng để phù hợp với ngữ cảnh, nên editor ghi là “không”
“Ba” (三)
Phó Cảnh Diệu nhanh chóng ghép lại: “1103”
“Bingo” Mã Tu Hòa nhàn nhạt nói: “1103, số nhà của người mà tên hâm mộ kia yêu thương – Viên Từ Lâm” .
——
Sau một lúc im lặng, Phó Cảnh Diệu không thể tin nói: “Thì ra vụ tập kích và ba vụ án mạng lúc trước đều là do Viên Từ Lâm tự diễn trò?”
Mã Tu Hòa nói: “Phải” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Cậu có tin tôi không?”
Phó Cảnh Diệu không hề nghĩ ngợi nói: “ Chúng ta quen biết lâu năm như vậy, cậu nói những lời này chẳng phải là nói nhảm sao?”
“Được, vậy từ bây giờ, hành động của chúng đều phải chia ra làm hai.”
Giọng Mã Tu Hòa luôn bình tĩnh nhưng bây giờ lại có chút nhanh hơn. “Về suy luận Viên Từ Lâm chính là người hâm mộ, đến bây giờ chúng ta không hề có bằng chứng chính xác. Đương nhiên là nếu mang cô ta đi thẩm vấn tôi chắc chắn có thể chỉ ra khe hở trong khẩu cung của cô ta, nhưng làm như vậy quá mất thời gian, trong thời gian ngắn nhất có thể tôi muốn bắt cô ta về quy án, đồng thời cứu Cố Thất Hải ra ngoài. Nghe theo tôi, cậu mang người đến nhà mới của Viên Từ Lâm ở khu trọ của tôi, ở đó chắc chắn sẽ có bằng chứng chứng minh cô ta là người hâm mộ. Về phần cụ thể nó là gì, khi nào thấy chắc chắn cậu sẽ nhận ra ”
Phó Cảnh Diệu gật đầu, ngay lập tức gọi cho các nhân viên liên quan chuẩn bị sẵn sàng để đi. Mã Tu Hòa còn dặn dò thêm: “Để lại một số người ở đây coi chừng Viên Từ Lâm, bây giờ cô ta còn không biết thân phận của mình đã bị bại lộ, hiện tại khi chưa xác định sự an toàn của Cố Thất Hải, tạm thời đừng kinh động đến cô ta.”
“Được rồi.”. Phó Cảnh Diệu nhìn Mã Tu Hòa: “Vậy còn cậu? Cậu đã biết Cố Thất Hải ở đâu sao?”
“Đương nhiên, việc của tôi bây giờ là đến cứu cô ấy.”
Mã Tu Hòa không chút do dự bước nhanh ra ngoài.
Điểm đến là phố Liên Ngọc, biệt thự Viên gia.