Chương 29: Bằng Mọi Giá

Chưa đến sáu giờ sáng, Hà Diễn vẫn còn đang trong mộng đẹp thì đã bị cha Hà đang chuẩn bị ra ngoài tập dưỡng sinh gọi dậy.

“A Diễn, ngoài cửa có một người đàn ông tìm con, họ Mã, con có quen không?”

Hà Diễn nhíu mắt, trở mình. “Ai?”

“Hình như tên là… Mã Tu Hòa.”

Hà Diễn ngẩn người nhìn cha Hà, sau đó bật mạnh dậy. “Cha, cha nói thât sao?”

“Lừa con làm gì? Cha còn đang bận đi tập dưỡng sinh nữa. Người đàn ông họ Mã kia hình như đến tìm con có việc gấp lắm, cha thấy giờ mới là sáng mùa đông mà khi anh ta chạy đến, đầu còn đầy mồ hôi…”

Hai phút sau, Hà Diễn nhanh chóng thay lại bộ quần áo tử tế đi ra, thấy Mã Tu Hòa đang đứng ở ngoài cửa, sắc mắt có vẻ tệ.

Mã Tu Hòa vừa mở miệng liền hỏi: “Cậu có biết Cố Thất Hải đang ở đâu không?”

Hà Diễn nghe xong, liền có cảm giác không đúng: “Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cả đêm qua cô ấy không về nhà, điện thoại cũng không liên lạc được.”

“Sao có thể?” Hà Diễn dường như nghe thấy trong lòng mình có tiếng lộp bộp.

“Cô ấy không giống loại người tùy hứng, hay là cô ấy đến thăm họ hàng hay bạn bè thân thiết nào đấy?”

“Cô ấy ở thành phố Hương không có bạn bè nào thân thiết, người ở khu trọ nói lúc chạng vạng hôm qua có thấy cô ấy vội vã rời nhà đi. Tôi cũng đã thử đến phòng tranh hỏi qua, đồng nghiệp ở phòng vẽ của cô ấy nói hôm qua cô ấy nghỉ làm, nên cũng không rõ tình hình của cô ấy ra sao, người quen của cô ấy, người có thể tìm được tôi cũng đều tìm rồi, sớm như vậy mà đã đến tìm cậu, cũng là muốn xem cậu có manh mối gì về chỗ ở của cô ấy hay không?”

“Xin lỗi, tôi cũng không biết gì.”

Mã Tu Hòa nghe vậy có chút chán nản, lúc này điện thoại của anh vang lên, là Phó Cảnh Diệu gọi đến, sau khi phỏng đoán Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm cùng nhau mất tích, anh đã gọi ngay cho Phó Cảnh Diệu, bảo Phó Cảnh Diệu điều tra việc Cố Thất Hải mất tích từ các phương diện khác.

“Tu Hòa, tôi đã điều tra thông tin ghi chép các cuộc gọi điện thoại của Cố Thất Hải, chạng vạng hôm qua, Cố Thất Hải đã gọi cho Tiêm Tiêm nhiều lần nhưng không có ai nghe máy, mà cuộc gọi có người nghe cuối cùng của cô ấy là vào đêm, gọi đến đồn cảnh sát.” Phó Cảnh Diệu nói nhanh. “Tôi hỏi qua đồng nghiệp trực điện thoại, đại khái tầm lúc bảy giờ tối qua, bọn họ đúng là đã nghe điện thoại báo nguy của Cố Thất Hải, nhưng sau khi nghe máy, thì đầu bên kia lại không nói gì, cho nên lúc ấy bọn họ chỉ coi đó là cuộc gọi quấy rầy mà thôi. Tu Hòa, chuyện đến nước này, tôi cũng không có cách nào khác mà đưa ra phỏng đoán xấu nhất, Cố Thất Hải đêm qua có lẽ đã gặp chuyện gì đó, đang muốn báo công án để được giúp đỡ thì ngoài ý muốn bị ngăn lại…”

Hà Diễn đứng trước mặt Mã Tu Hòa, tuy anh không nghe được nội dung cuộc gọi của Phó Cảnh Diệu, nhưng anh vẫn luôn để ý đến sắc mặt càng lúc càng xấu đi của Mã Tu Hòa.

Hà Diễn hỏi: “Sao rồi? Là tin về nơi Cố Thất Hải đã ở lại sao?”

Mã Tu Hòa lắc đầu nói: “Bạn ở cục cảnh sát nói cho tôi biết, đêm qua Cố Thất Hải từng gọi đến cục cảnh sát, nhưng sau khi bắt máy, đầu bên kia lại im lặng.”

“Báo nguy?Chẳng đó lúc ấy cô ấy gặp nguy hiểm?”

Kinh nghiệm cho Mã Tu Hòa biết, Hà Diễn đã đoán đúng, nhưng câu trả lời ấy, lúc này lại trở nên cực kì khó khăn.

Hà Diễn mất bình tĩnh đi qua đi lại vài bước, đột nhiên nhớ đến tiêu đề của một trang tin tức liên quan đến Viên Từ Lâm….

“Không phải là tên sát nhân ‘người hâm mộ’ kia ra tay với cô ấy chứ?”

“Tạm thời lúc này vẫn chưa thể xác định được.” Mã Tu Hòa thấp giọng nói thêm

“Nhưng tôi hi vọng là không phải.”

Hà Diễn dùng sức túm lấy cổ áo Mã Tu Hòa, mà anh cũng không hề né tránh.

“Nếu không phải do anh, có lẽ cả đời cô ấy cũng sẽ không phải đối mặt với một tên sát nhân biến thái như vậy, là chính tay anh mang phiền toái này đến phiền phức khác đến cho cô ấy! Dù cho anh ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, chúng tôi cũng chỉ cần đứng cạnh anh, nhìn anh, nhưng vì sao mà anh không thể bảo vệ tốt cô ấy?”

Tính cách Hà Diễn luôn ôn hòa, có lẽ cả đời này, anh chưa từng tức giận lớn như vậy, anh hận Mã Tu Hòa, hận không thể đánh đổi tất cả mọi thứ của mình để đổi lại cho Cố Thất Hải có thể bình yên trở về,

“Nếu tôi là anh, tôi sẽ tình nguyện đi tìm cái chết, chứ không muốn cô ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm.”

Mã Tu Hòa nhìn Hà Diễn, nói từng từ một, “So với cậu, tôi càng không muốn.”

Anh gạt đôi tay Hà Diễn trên cổ mình xuống, “Dù bằng giá nào đi chăng nữa, tôi cũng nhất định sẽ đưa cô ấy trở về.”


Dù Phó Cảnh Diệu đã cho người đi điều tra manh mối về chuyện của Tiêm Tiêm, nhưng Mã Tu Hòa vẫn quyết định tự mình đến nhà Tiêm Tiêm một chuyến.

Nhà của Tiêm Tiêm nằm ở vị trí rất hẻo lánh, Mã Tu Hòa phải mất một thời gian kha khá mới có thể tìm được ví trí cụ thể.

Anh vỗ vỗ cánh cửa sắt cũ rỉ, gọi vào trong mấy tiếng, thì thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ, một cái đầu nhỏ rụt rè nhìn ra.

“Mã tiên sinh?”

Dù Mã Tu Hòa và gia đình Tiêm Tiêm gặp mặt rất ít, nhưng Mã Tu Hòa vẫn nhận ra, đây là em trai đang học tiểu học của Tiêm Tiêm.

May mà em trai Tiêm Tiêm rất tin tưởng Mã Tu Hòa, sau khi biết được Mã Tu Hòa sẽ giúp tìm chị gái về, dù Mã Tu Hòa hỏi chuyện gì, cậu bé cũng thành thật trả lời hết.

“Chị nói, chị ấy nhất đinh sẽ đi tìm cái người không chịu trả di vật của mẹ để tính sổ.”

Mã Tu Hòa biết người trong lời nói của em trai Tiêm Tiêm chính là Viên Từ Lâm.

Thì ra Tiêm Tiêm sớm đã biết cảnh sát phái người âm thầm bảo vệ cô, nhưng vì để tránh việc cảnh sát ngăn không cho cô tìm Viên Từ Lâm tính sổ, chạng vạng hôm qua, Tiêm Tiêm đi làm về xong, vẫn giả bộ như đang ở nhà, nhưng thực ra, nhân lúc cảnh sát không để ý, cô đã giả làm nhân viên vệ sinh lén đi ra ngoài. Sau đó liền mất tích.

Cho dù có tức đến mức nào đi chăng nữa, Mã Tu Hòa cũng cho rằng Tiêm Tiêm sẽ không tự nhiên mà bỏ lại em trai của mình mà mất tích một buổi tối, chỉ sợ tình trạng hiện tại đúng như Mã Tu Hòa lo lắng, người hâm mộ đã chứng kiến quá trình tranh chấp, cũng như làm bị thương Viên Từ Lâm của Tiêm Tiêm, cô bé mất tích chắc chắn người hâm mộ kia không tránh khỏi có liên quan.

Mà xét theo quan hệ của Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm, có lẽ khi Tiêm Tiêm bắt đầu đi tìm Viên Từ Lâm để tính sổ, cô bé đã gọi cho Cố Thất Hải, thẳng thắn nói hết những chuyện mình đang muốn làm ra.

Mà Cố Thất Hải tính tình lương thiện, sẽ vì ngăn cản Tiêm Tiêm mà chạy đến chỗ cô bé, nhưng đúng lúc ấy lại bắt gặp người hâm mộ đang ra tay với Tiêm Tiêm, vì thế bàn tay ma quỷ của người hâm mộ lại duỗi về phía Cố Thất Hải….

Mã Tu Hòa mới đầu chỉ là phỏng đoán như vậy, bên Phó Cảnh Diệu lại có tin mới, Phó Cảnh Diệu đích thân đến công ty taxi kiểm tra, vì đường đến phố Liên Ngọc rất xa, lại vắng vẻm nên có hai tài xế đến phố Liên Ngọc lúc chạng vạng tối qua lần lượt có ấn tượng với Tiêm Tiêm và Cố Thất Hải, từ đó giả thiết Cố Thất Hải và Tiêm Tiêm cùng gặp nạn ở phố Liên Ngọc lại càng chắc chắn hơn.

Mã Tu Hòa đã tiếp xúc với nhiều vụ án tàn nhẫn như vậy, nhưng giờ phút này mới thực sự cảm nhận được, cái gì gọi là cảm giác càng tới gần sự thật, lại càng cảm thấy đau khổ.

Mã Tu Hòa nhanh chóng đến biệt thự Viên gia ở phố Liên Ngọc, khác với khi bị thương, sắc mặt Viên Từ Lâm đã tốt hơn nhiều, còn cách ăn mặc của cô ta vẫn xinh đẹp động lòng người như trước.

“Đúng như anh nói, cái cô nữ sinh tên Tiêm Tiêm kia lúc chạng vạng hôm qua đúng là có tìm đến em, em để cho cô ta diễu võ dương oai ở cửa một lúc, ừm, chắc tầm khoảng mười phút đi, sau đó thấy phiền quá nên gọi người đến đuổi cô ta về.” Viên Từ Lâm bình tĩnh nói, “Nhưng mà em không gặp Cố Thất Hải.”

Theo cách nói của Viên Từ Lâm, sau khi rời khỏi biệt thự Tiêm Tiêm mới bị người hâm một bắt đi, mà Cố Thất Hải nghe tin rồi chạy đến cũng đúng lúc lại chứng kiến một màn như vậy…

Viên Từ Lâm để ý thấy khuôn mặt đẹp trai của Mã Tu Hòa có chút tái đi, đoán già đoán non hỏi, “Không phải là….. Cố Thất Hải gặp chuyện chứ?”

Mã Tu Hòa yên lặng coi như đã cho cô ta đáp án: “Là người hâm mộ làm sao?”

“Có thể.” Mã Tu Hòa nhìn bốn phía, quả nhiên như lời Phó Cảnh Diệu nói lúc trước, phố Liên Ngọc rộng lớn như vậy, nhưng dọc đường lại không hề có chiếc camera nào.

Viên Từ Lâm đã tinh ý nhận ra Mã Tu Hòa đang muốn tìm gì, “Không cần tìm, dù phố Liên Ngọc có lắp camera đi chăng nữa, thì cũng chỉ là để trang trí, không có chức năng quay phim, chụp ảnh gì đâu.”

“Vì sao? Nếu có thể ở phố Liên Ngọc, chút tiền để trang bị thiết bị an ninh như vậy chẳng phải không hề đáng bận tâm đối với những người như cô sao?

Vù sao lại để ý đến nó như vậy?”

“Đương nhiên vấn đề không phải ở tiền. Mà là ở thân phận.” Viên Từ Lâm nói, “Càng là người ở đỉnh kim tự tháp, cuộc sống của họ lại càng không cần đến ánh sáng, bí mật là điều quan trọng hơn tất cả.”

Mã Tu Hòa lạnh lùng hỏi: “Cho dù phải trả giá bằng cả tính mạng?”

Viên Từ Lâm nở nụ cười sâu xa, đáp án đã rõ ràng.

Mã Tu Hòa không thể đồng tính với chuyện này.

Có những lúc, vì có loại người ôm quan điểm vô vị này tồn tại, nên khiến cho một vụ án mãi mãi không thể sáng tỏ được, mà một mạng sống cũng cứ như vậy mà mất đi.

Những người ‘vô tội’ đó, còn khiến người khác cảm thấy tức giận hơn cả những tên tội phạm.

Viên Từ Lâm nhìn Mã Tu Hòa đang yên lặng không nói gì, hơi thở của anh có vẻ còn gấp hơn trước, cô vốn luôn không kiêng nể gì, đột nhiên không dám lại gần anh nữa.

Cố Thất Hải, vì sao cô được Mã Tu Hòa chú ý đến hết lần này đến lần khác?