Im lặng một lúc lâu.
Nhậm Tuyết Lan đã khôi phục lại sắc mặt bình thường, cô cầm chén trà uống một ngụm trà lớn, lúc này mới phát hiện ra trà đã nguội lạnh từ bao giờ. Cô cười, nhìn Mã Tu Hòa: “Thì ra để Cố Thất Hải có thể thoát tội anh tìm một người vô tội là tôi đây đến để thế thân sao? Thật sự khiến cho người ta phải mở mang tầm mắt.”
Mã Tu Hòa không để ý đến vẻ trào phúng của Nhậm Tuyết Lan, “Sau khi an bài cuộc gặp gỡ ‘ngẫu nhiên’ giữa Cố Thất Hải và Dịch Triệu Huy, trước khi sát hại Dịch Triệu Huy cô còn chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như đến buồng điện thoại công cộng gần nhà Cố Thất Hải nhiều lần để liên lạc với Dịch Triệu Huy, tạo ra ‘bằng chứng’ hai người này có rất nhiều lần tiếp xúc với nhau. Thêm nữa để cho Cố Thất Hải không có bằng chứng ngoại phạm trong thời gian xảy ra án mạng, cô còn lấy cớ gần đây Cố Thất Hải có chứng mất ngủ để tặng cho cô ấy một số thứ.”
Mã Tu Hòa đặt một lọ tinh dầu huân hương nhỏ trên bàn trà.
Nhậm Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng: “Thất Hải nói cô ấy gần đây cô ấy hay mất ngủ, tôi có ý tốt tặng cô ấy một lọ tinh dầu nhỏ thì liền biến thành ‘hung thủ’ trong mắt anh, vậy là quá oan uổng tôi rồi.”
“Nếu đây là lọ huân hương bình thường như cô nói thì tôi cũng không nhắc đến. Nhưng tôi đã đi kiểm tra, trong lọ tinh dầu này có chứa phần lớn thành phần thôi miên, đây là một thành phần rất hiếm thấy ở các lọ tinh dầu bình thường. Nhưng mà cô cũng rất rõ ràng lọ tinh dầu này một khi bị phát hiện và đem đi kiểm tra nhất định mọi hoài nghi sẽ rơi lên người cô, nên ngày hôm qua cô mới cô ý đến nơi này để lấy về. Nhưng không may chính là hôm qua tôi đã đến đây trước cô một bước, tìm ra vật chứng này để cho cô phải tay không quay về.”
Sắc mặt Nhậm Tuyết Lan dần trở nên có chút khó coi: “Anh suy nghĩ quá nhiều rồi, lọ tinh dầu này là tôi tình cờ đi dạo phố rồi mua được, căn bản không hề biết là thành phần nó có vấn đề gì. Trước khi chưa có bằng chứng xác thực nào, anh đừng có vu khống cho tôi.”
Mã Tu Hòa khẽ thở dài một hơi, lại lấy từ trong túi ra một túi bóng, bên trong còn chứa một chiếc bút bi.
“Còn nhớ rõ chiếc bút này không?”
Nhậm Tuyết Lan nhìn chằm chằm chiếc bút một lúc lâu, đột nhiên mở to mắt như vừa mới tỉnh mộng.
“Tôi nghĩ cô cũng nhớ ra rồi. Đúng vậy, đây là bút mà bảo vệ kí túc xá dùng để đăng kí ra vào kí túc xá, mặc dù khi sát hại Dịch Triệu Huy, cô rất cẩn thận khổng để lại một dấu vân tay nào ở hiện trường, nhưng khi vào kí túc xá, cô lại gặp phải một chuyện ngoài ý muốn. Vì mấy ngày nay nạn trộm cắp đột nhiên tăng vọt lên, nhà trường để đề phòng chuyện này nên mới có thủ tục đăng kí ra vào ở phòng bảo vệ. Đêm ngày 28 tháng 8, cô tới kí túc xá giáo viên, đột nhiên bị bảo vệ gọi lại để viết thủ tục đăng kí ra vào, tình huống ngoài ý muốn này khiến cho cô bất ngờ không kịp đề phòng, mà vào buổi tối mùa hè nóng nực cô cũng không thể khác người mà đeo găng tay, chỉ có thể dùng tay không cầm lấy bút, ghi tên ‘Cố Thất Hải’ vào danh sách đăng kí.
“Mặc dù xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô cũng bình tĩnh lại rất nhanh. Sau khi giết chết Dịch Triệu Huy, rời khỏi kí túc xa, lúc điền thời gian rời đi ở bản đăng kí, cô thừa dịp bảo vệ không để ý liền giấu bút bi vào túi xách mang đi. Đáng tiếc là ông trời trêu người, thật ra đêm đó, sau khi cô vào kí túc xá giáo viên xong, bảo vệ liền ngồi kiểm tra danh sách đăng kí, phát hiện ra bút viết không ra mực, vì thế ông ta mới đi thay một chiếc bút bi mới tinh khác.” Mã Tu Hòa cố ý nhìn vào chiếc bút đựng trong túi bóng. Nhậm Tuyết Lan nhìn thấy cử chỉ của Mã Tu Hòa, trong lòng chỉ cảm thấy run rẩy vì sợ hãi. “Đúng vậy, chiếc bút mà cô mang đi lúc ấy chính là bút mới, mà bút có dấu vân tay của cô lại đang ở trên tay tôi. Nếu bây giờ cô còn biện minh mình không phải hung thủ, vậy giải thích cho tôi xem vì sao trên bút lại có dấu vân tay của cô?”
Nhậm Tuyết Lan trầm mặc một lát rồi đột nhiên nở nụ cười.
“Thì ra trên thế giới này vẫn có những chuyện trùng hợp như thế này, anh gặp tôi mới có một ngày, vậy đến tột cùng là từ khi nào mà đã nghi ngờ tôi?”
“Từ cái nhìn đầu tiên.” Mã Tu Hòa thản nhiên nói: “Mặc dù cô cùng Cố Thất Hải có phong cách ăn mặc rất khác nhau, nhưng xét về dáng người thì hai người rất giống nhau. Hung thủ nếu muốn giả làm Cố Thất Hải thì chắc chắn phải có hiểu biết nhất định về Cố Thất Hải, vì thế người quen của Cố Thất Hải là những người có hiềm nghi lớn nhất. Tiếp theo là khi cô vào nhà. Đối diện với một người xa lạ mới gặp lần đầu, câu đầu tiên của cô lại là muốn tôi pha cho cô chén trà, mà khi tôi cố ý rót một ly nước sôi thì ánh mắt của cô lộ ra vài phần kích động. Vì thế tôi nghĩ đến chuyện đại khái cô muốn nhân lúc tôi pha trà cho cô thì tranh thủ làm gì đó trong nhà Cố Thất Hải. Việc này rất rõ ràng là muốn tìm lọ tinh dầu kia.”
“Khó trách khi ấy tôi nghĩ cách rời khỏi tầm mắt của anh nhưng anh lại không để cho tôi cơ hội nào. Thì ra ngay từ lúc ấy trong mắt anh tôi đã trở thành thủ phạm.”
“Không, lúc ấy tôi cũng chỉ mới nghi ngờ mà thôi, một lúc sau tôi mới xác định chắc chắn cô là hung thủ. Còn nhớ rõ lúc chúng ta nói chuyện không? Tôi hi vọng cô có thể kể lại về quá khứ của Cố Thất Hải, nhưng những chuyện mà cô nói về cô ấy với sự thật thì lại hoàn toàn ngược lại, giống như cô đang cố ý tạo cho tôi ấn tượng Cố Thất Hải là một cô gái giảo hoạt, hơn nữa lại rất oán hận Dịch Triệu Huy.”
“Vì sao anh cho rằng người nói dối là tôi mà không phải là Cố Thất Hải?”
“Vì cô có sơ hở.”
“Sơ hở?”
“Từ khẩu cung của Tô Diễm Phân, cảnh sát biết được cách khống chế nữ nhân của Dịch Triệu Huy, sau đó liền phái người đi điều tra máy tính của hắn. Trong đó có một lượng lớn clip quay lại quá trình Dịch Triệu Huy có quan hệ bất chính với những nữ sinh dưới tay hắn. Nhưng trong đó không hề thấy một clip nào có liên quan đến Cố Thất Hải, sau đó nhân viên kí thuật kiểm tra kĩ lại thì phát hiện có một clip mới bị xóa bỏ. Sau khi khôi phục lại chúng tôi mới phát hiện ra, clip ấy là của…..” Mã Tu Hòa nói đến đây liền dừng lại, không nói thêm gì nữa.
“Clip ấy là của tôi đúng không?” Nhậm Tuyết Lan cười khổ: “Tôi biết chứng cớ này sẽ không đơn giản như vậy mà biến mất, nhưng tôi cũng không thể cứ như vậy mà để lại nói. A, tên Dịch Triệu Huy thối tha này, dù chết rồi cũng không tha cho tôi.”
Mã Tu Hòa hỏi: “Cô cũng là một người bị hại năm ấy?”
“Người bị hại…. Tôi nghĩ tôi không xứng với ba chứ này. Dịch Triệu Huy dù đi quá giới hạn, nhưng hắn không ép buộc bất kì nữ sinh nào lên giường cùng mình, ít nhất là khi tôi nằm trên giường hắn là vì cam tâm tình nguyện. Những nữ sinh năm ấy dường như tất cả mọi người đều bị vẻ ngoài, những lời mật ngọt của hắn mê hoặc, nhưng chỉ có Cố Thất Hải là ngoại lệ duy nhất.”
Nghe Nhậm Tuyết Lan nói đến tên mình, Cố Thất Hải vẫn luôn im lặng ngẩng đầu lên, hốc mắt có chút đỏ.
“Thật ra tôi vẫn luôn ghen tị với cô ấy. Cô ấy vẽ tốt hơn tôi, gia cảnh vốn cũng…. Trước khi Dịch Triệu Huy ra tay với tôi, cô ấy cũng từng nhắc nhở, nhưng tôi không cam lòng, vì tôi khờ dại, nghĩ rằng người Dịch Triệu Huy nhìn trúng vốn là tôi mà không phải cô ấy. Khó khăn lắm mới qua được thời gian học trung học, tôi cho rằng bản thân đã thoát khỏi tay hắn thì đột nhiên hai tháng trước hắn lại tìm đến tôi, tôi lại không thể không thuận theo hắn. Lúc ấy tôi thật sự rất tuyệt vọng, vì thế liền nổi lên ý nghĩ muốn giết chết Dịch Triệu Huy, nhưng giết hắn xong chẳng phải cuộc sống của tôi cũng vẫn như trước bị hắn hủy hoại sao? Nhưng vào thời điểm tôi tuyệt vọng nhất, Cố Thất Hải, mình lại gặp cậu.”
Mã Tu Hòa cũng nhìn về phía Cố Thất Hải, sau khi biết được hung thủ thật sự giết Dịch Triệu Huy, tính tình Cố Thất Hải vẫn luôn rất kì quái, anh có chút lo lắng trạng thái trước mắt của cô có thể không thừa nhận nổi lời bộc bạch này của Nhậm Tuyết Lan.
Nhưng Cố Thất Hải không trốn tránh.
Nhậm Tuyết Lan chậm rãi nói: “Mình nghĩ đã qua hai năm, mình có thể trở nên ưu tú hơn so với cậu, nhưng hơn một tháng trước gặp lại cậu, cậu vẫn y hệt như trước kia. Rõ ràng người đỗ đại học, người trở nên xinh đẹp hơn, người được hoan nghênh hơn là mình, nhưng mình phát hiện ra, mìnhvẫn ghen tị với cậu như trước. Câu không chỉ sạch sẽ, mà bên cạnh cậu còn có Hà Diễn. Mình nghĩ cậu cũng không biết, mình thích Hà Diễn, khi nhìn thấy Hà Diễn trong cửa hàng làm thêm của hai người, mình đã thích anh ấy. Nhưng trước sau thì anh ấy chỉ để mắt đến cậu. Cho nên mình mới quyết định biến cậu thành người thế thân cho mình. Dịch Triệu Huy sau khi biết mình có thể giúp hắn thu phục cậu thì rất hưng phấn, mình không ngờ hắn cạn bã như vậ, nhưng đã qua hai năm hắn vẫn luôn nhớ đến cậu, thậm chí dù cho mình có đưa ra yêu cầu vô lý đến mức nào hắn cũng đồng ý. Còn phần những việc làm tiếp theo thì đúng như lời suy đoán của Mã tiên sinh.”
Nhậm Tuyết Lan mất rất nhiều công che giấu việc này như vậy, nhưng sau khi nói xong cô lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô nhìn sang Cố Thất Hải, dù là phẫn nộ, trách móc, thất vọng, dù thế nào cô cũng đã chuẩn bị tinh thần.
Cố Thất Hải vẫn trầm mặc.
“Đi tự thú đi.”
Nhậm Tuyết Lan ngẩn ra, quay đầu nhìn lại thấy người đang nói chuyện là Mã Tu Hòa.
“Trước mắt cảnh sát vẫn chưa biết chân tướng thật sự, vật chứng cũng vẫn còn trên tay tôi, chưa giao cho bọn họ. Những chuyện này đều là ý của Cố Thát Hải.” Mã Tu Hòa liếc mắt nhìn Cố Thất Hải, thay cô nói ý kiến: “Bât giờ cô đi tự thú, sau này còn có cơ hội làm lại cuộc đời.”
Nhậm Tuyết Lan nhếch mép, nhưng thế nào cũng không cười lên nổi, ngược lại còn rơi nước mắt.
Cố Thất Hải hết lần này đến lần khác không oán không hận kéo cô khỏi sự hận thù, không sợ bị những ý đồ đen tối của cô từng chút một nhiễm bẩn lên người.
“Mã tiên sinh vừa rồi nói trong vụ án này, sự việc ngoài kế hoạch lớn nhất chính là thủ tục đăng kí ra vào kí túc xá, thật ra không phải vậy, điều khiến cho tôi khó lòng phòng bị nhất đó chính là Cố Thất Hải có một hàng xóm là một thám tử xuất sắc như anh.” Nhậm Tuyết Lan nhẹ nhàng nói: “Thất Hải, quả nhiên so với mình cậu rất may mắn.”