Chương 4: Băng Ngôn cùng Tình Tuyết

Hôm nay là một trong những ngày rất quan trọng của học viện Thiên Tọa, không phải, đúng hơn là một ngày rất khổ cực với các học sinh của học viện. Làm một thế lực đứng đầu thành Bình Sinh, hơn nữa còn gánh vác trách nhiệm bảo vệ trị an, ở ngày thường chỉ cần những người trong Thiên Bộ đã rất đủ.

Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, khi số lượng cao thủ tiến vào thành trì tăng lên thì số lượng của các vụ xung đột cũng tăng lên với tốc độ chóng mặt, những chuyện đó mặc dù thể hiện ra một dạng rất ngẫu nhiên, nhưng những người đứng đầu học viện đã đánh hơi được có gì đó bất ổn. Có lẽ là có một âm mưu nào đó đang nhắm đến học viện. Tình hình đó làm cho áp lực của học viện Thiên Tọa tăng lên rất nhiều.

Cuối cùng hiệu trưởng của học viện, Đại Hiền Giả Võ Trọng Thành sau một đêm suy nghĩ đến bạc trắng đầu, ông cuối cùng đành phải nhẫn tâm để cho các học sinh yêu quý của mình cũng tham gia vào hoạt động bảo vệ trị an, thậm chí đến những việc lặt vặt khác, nói chung chỉ cần là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi thì ông vị viện trưởng đáng kính này đều để hết cho các học sinh của học viện. Quyết định của ông quả thật làm cho ban lãnh đạo của học viện thở phào nhẹ nhõm, nhưng có một đám người rất khó chịu...

"Chị Tình Tuyết, em mệt quá." Băng Ngôn uể oải nằm trên vai của Tình Tuyết. Hai người bọn họ vừa phải giải quyết một vụ ẩu đả của hai cường giả của tộc Wolf Man và tộc Người Lùn. Cả hai bộ tộc này đều nổi tiếng cứng đầu nên hai người họ phải tốn rất nhiều công sức mới hoàn thành được nhiệm vụ lần này.

"Chẳng phải chúng ta đã được cộng điểm học phần rồi hay sao, đừng ở đó mà than vãn nữa." Tình Tuyết nhìn Băng Ngôn đang uể oải nằm trên lưng mình, cô bất đắc dĩ nói.

Học phí của học viện được tính bằng điểm học phần. Mỗi một học sinh khi nhập học đều được tặng một nghìn điểm, số điểm đó dùng để trả cho những khóa tu luyện, tri thức, thư viện, phòng rèn luyện.... Nói chung là tất cả những kiến trúc trong học viện đều phải trả bằng điểm học phần. Ngoài ra học sinh có thể làm nhiệm vụ để kiếm thêm điểm học phần cho bản thân, công việc mà hai người bọn họ vừa làm chính là loại như vậy.

"Nhưng nhiệm vụ này thật sự nhiều quá, em cảm thấy toàn thân mình tê dại rồi, không còn sức nữa, mệt quá." Băng Ngôn ở trên lưng của Tình Tuyết khó chịu hô to.

Nhìn bề ngoài thì giống như Băng Ngôn đang làm nũng, tất nhiên nếu như tay của con bé không mò tới trước ngực của mình thì điều đó đã suýt tí nữa thuyết phục được Tình Tuyết. Tuy nhiên, trước khi bàn tay tội ác của Băng Ngôn chạm đến thì bàn tay trắng nõn của cô đã bị nắm lấy.

Khuôn mặt mới còn tươi cười của Tình Tuyết đột ngột tắt dần, ánh mắt Tình Tuyết trêu tức nhìn khuôn mặt chột dạ của đàn em mình, một nụ cười lạnh lẽo lại hiện lên trên mặt cô.

"Vèo!"

Tình Tuyết rất thành thục bắt lấy hai tay của Băng Ngôn sau đó ném thân hình của người đàn em thân thiết đi ra xa.

Một học sinh gần đấy vội vàng né vật thể lạ vừa bay đến chỗ mình, thần sắc của hắn có phần cổ quái sau đó hơi lắc đầu. Khẽ thì thầm, "Đáng thương Băng Ngôn" cuối cùng hắn bình tĩnh tiếp tục đi về phía trước. Thậm chí những người đang đi lại xung quanh đây cũng chỉ liếc mắt nhìn hai người trong bất đắc dĩ, sau đó ai làm việc nấy.

Với bọn họ, việc chứng kiến việc Băng Ngôn bay qua bay lại đã quá quen thuộc. Làm một tiếng tăm lừng lẫy "yêu nữ" trong học viện, tính tình kỳ lạ của Băng Ngôn là nguyên nhân mà hầu hết học sinh ở đây đều đã thấy qua phi thiên thức mà Tình Tuyết thực hiện trên người của cô.

Nhưng với Trần Bình Sinh lại khác, hắn thật sự rất ngạc nhiên khi nhìn một cô gái tóc nâu dài đẹp đẽ bay qua trước mặt mình sau đó rơi ầm xuống sông, trong khi những người xung quanh đều làm như không thấy. Chuyện đó làm một người với tâm trí kiên cường như hắn cũng mộng bức trong chốc lát.

Tâm trạng của Trần Bình Sinh lúc này là mê mang và xoắn xuýt. Hắn đang tự hỏi làm như thế nào mà bản thân vừa mới đến cái học viện này đã thấy cái cảnh quỷ dị như thế.

Nhìn nhìn rơi xuống sông, hai tay hai chân vùng vẫy loạn xạ Băng Ngôn, Trần Bình Sinh cuối cùng cũng không nén nổi sự tò mò, hắn đối với một tên nam sinh gần đó hỏi: "Này cậu trai trẻ, giống như người vừa rời xuống sông kia không biết bơi thì phải, chúng ta không cứu giúp cô ta một chút sao?"

Người thanh niên được Trần Bình Sinh gọi lại quay đầu nghi ngờ nhìn về phía hắn, sau đó ánh mắt thuận theo ngón tay đang chỉ của Trần Bình Sinh nhìn thấy đang vùng vẫy ở dưới sông Băng Ngôn.

Người thanh niên sắc mặt có phần hiếu kì quay đầu lại, hắn trên dưới đánh giá Trần Bình Sinh một lúc sau đó mới đột ngột hỏi:

"Cậu là tân sinh mới tới sao?"

"Hả, sao tên này biết mình mới tới?" Trần Bình Sinh có phần nghi ngờ nhìn người nam sinh trước mặt.

Tóc đen, mắt đen, thân hình khá mập mạp cùng với bộ đồng phục tràn đầy khí tức của nhà giàu mới nổi. Tên mập này hầu như chẳng có chút nào đặc điểm của một cường giả cả. Nhưng hắn lại biết mình mới tới, dù cho bản thân đã được Huyễn Thiên Đại Pháp bao phủ vận số, mệnh cơ, diện mạo, không lẽ tên trước mắt này lại là một đại năng mà đến cả mình cũng không nhìn ra thân phận của hắn hay sao.

Ngay lập tức, tinh thần của Trần Bình Sinh trở nên cảnh giác, thanh kiếm trên tay của hắn sáng lên ánh sáng đen tuyền lưu chuyển trên thân kiếm.

"Đàn em ha, chú mày hỏi ai chứ hỏi đàn anh đây là đúng rồi." Kim Hoàng hớn hở nhìn Trần Bình Sinh.

Nhìn tên người qua đường đột nhiên trở nên tràn đầy sự nhiệt tình này, Trần Bình Sinh nhíu mày. Ngay khi hắn định dùng thần niệm cưỡng ép xem trí nhớ của người thanh niên này, thì tên trước mặt đã tràn đầy hứng thú choàng qua vai của hắn sau đó bắt đầu lôi kéo.

Nhìn cánh tay đang khoác qua vai của mình, Trần Bình Sinh bắt đầu đắn đo có nên xóa sổ tên này hay không. Mặc dù hắn cũng không đảm bảo rằng những tên cao tầng trong học viện sẽ không nhận ra sự tồn tại của bản thân, nhưng mục tiêu mà hắn đến đây là tìm kiếm Nguyên Hạch để vững chắc ngoại đạo hóa thân chứ không phải giết người, cho nên tâm trạng của Trần Bình Sinh trở nên rất xoắn xuýt.

"Nhưng cứ để tên này nói ra trước đã." Trần Bình Sinh quyết định tạm thời gác qua suy nghĩ nguy hiểm này của mình, dù sao hắn cũng đang rất tò mò về tình huống lạ lùng lúc nãy.

Kim Hoàng không biết mình hiện giờ đang ở trên đường chết điên cuồng chạy như bay, hắn lúc này ngược lại đang cảm thấy rất hưng phấn.

Làm một người chuyên buôn bán tình báo trong học viện, khách hàng của hắn nhiều nhất chính là những tên tân sinh non nớt vẫn không rõ mọi chuyện như thế này. Với một gia đình xuất thân thương nhân đã khắc sâu đạo lý "khách hàng là thượng đế" như Kim Hoàng, thái độ của hắn đối với tân sinh đều luôn rất nhiệt tình.

Tất nhiên là Trần Bình Sinh ngay lập tức được đưa vào trong danh sách khách hàng của hắn. Vì vậy Kim Hoàng lôi kéo khách hàng tương lai của mình, sau đó thần sắc của hắn tràn đầy bí ẩn chỉ một cô gái đang lạnh nhạt đứng trên cầu nhìn xuống dưới sông. Hắn đối với Trần Bình Sinh lén lút thì thầm:

"Đàn em, cậu có thấy cô gái xinh đẹp tóc đen đứng ở chỗ đó không?"

Trần Bình Sinh gật đầu. Tuy cô gái đó là một mỹ nhân đẹp đẽ, nhưng hắn thật không hiểu chuyện đó liên quan gì đến việc người rơi xuống nước không cứu.

"Cô ấy tên là Dương Tình Tuyết, là mỹ nhân xếp hạng mười của Bách Hoa bảng. Còn người vừa rơi xuống cũng là một mỹ nhân của học viện nhưng lại không được lên bảng, gọi là Băng Ngôn." Trần Ngôn nói tiếp.

Trần Bình Sinh nghi ngờ hỏi lại: "Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì không?"

Hắn thật sự không hiểu rõ lắm chuyện đang xảy ra, ít nhất là hắn lúc này thật sự không hiểu lắm.

Trần Ngôn cười hắc hắc, sau đó nói nhỏ:

"Băng Ngữ là một "yêu nữ", còn mục tiêu của cô ấy chính là cô gái tên Tình Tuyết đó, nhưng Tình Tuyết lại là một người có giới tính rất bình thường, hơn nữa tính tình còn rất là lạnh lùng cho nên ...."

Trần Ngôn nói đến đây cười hắc hắc, sau đó hắn tràn đầy ẩn ý kéo dài âm lượng của mình, "Đàn em đã hiểu rồi chứ?"

Nhìn khuôn mặt tràn đầy xấu xa của người trước mặt, trong đầu Trần Bình Sinh nhớ đến một thể loại, sau đó khuôn mặt cổ quái nói:

"Không phải chứ? Cái này cũng quá ...."

Trần Bình Sinh nói đến đây mới chợt nhớ tới giống như ở một nghìn năm trước thì chuyện này cũng đã rất bình thường, vậy thì hắn việc gì phải xoắn xuýt như vậy cơ chứ. Nghĩ đến chuyện đó, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân đúng là nhiều chuyện. Do đó sự hứng thú của Trần Bình Sinh nhanh chóng nhạt dần.

Dù đã không còn hứng thú về cô gái rơi sông, nhưng Trần Bình Sinh đột nhiên cảm thấy tên trước mắt này có vẻ rất có ích. Vì vậy hắn quyết định xem qua trí nhớ của tên này xem có thông tin nào hữu ích không.

Ý niệm của Trần Bình Sinh không hề gặp một tí cản trở trong việc xâm nhập ký ức của Kim Hoàng.

Sau một phen kiểm tra, Trần Bình Sinh thu hồi thần niệm của mình, cuối cùng hắn không nén nổi dùng ánh mắt quái dị trên dưới đánh giá Kim Hoàng.

"Quỷ tài a!"

Mặc dù chỉ xem qua vài đoạn kí ức nhưng thú thật hắn cũng bị tuy duy buôn bán của tên trước mặt làm kinh sợ.

"Thì ra là thế, cảm ơn cậu đã giải đáp sự nghi ngờ." Trần Bình Sinh rất thành khẩn nói cảm ơn với Trần Ngôn.

Với hắn, cái gì ngạo khí của kẻ mạn hơn. Mặc dù hắn cực kì căm ghét thiên địa giới luật, nhưng Trần Bình Sinh không thể không thừa nhận nhờ vào chuyện bị trấn áp này mà bản thân tâm thái của hắn mới viên mãn. Nhất là trong việc "Vạn vật thuận theo tự nhiên, có ân báo ân, có oán trả oán." thì Trần Bình Sinh càng nghiêm khắc với bản thân.

Nhìn khuôn mặt rất chăm chú nói cảm ơn bản thân của tên học đệ, Trần Ngôn hơi sửng sờ. Sau đó hắn vội vàng xua tay, lắc đầu nói:

"Chuyện này người mới nào rồi cũng sẽ biết thôi, đàn em cũng không cần trang trọng như vậy đâu."

Kim Hoàng lúc nói chuyện này thì trong lòng hắn cũng không xem là chuyện gì to tát. Hắn cũng chỉ như đầu tư một khách hàng tương lai mà thôi.

Nghe vậy, Trần Bình Sinh hơi gật đầu rồi cũng không nói gì thêm, hắn chắp tay với Trần Ngôn sau đó nhanh chóng đi tiếp đến khuôn viên học viện Thiên Tọa.

Nhìn bóng lưng đi dần khuất của người đàn em vừa nãy, Kim Hoàng gãi đầu tóc rối tung của mình sau đó cảm thán:

"Đàn em bây giờ càng ngày càng lễ phép, tốt thật."

Nói xong, hắn mới nhớ đến đáng lẽ ra mình nên đuổi theo Trần Bình Sinh chứ. Dù sao, loại khách hàng này đâu phải lúc này cũng có đâu.

Vì vậy, Kim Hoàng vội vàng hét lớn sau đó đuổi theo Trần Bình Sinh:

"Ê, chờ đàn anh với, chúng ta còn chưa biết tên của nhau cơ mà."

Trần Bình Sinh liếc mắt nhìn về phía sau, hắn trở nên bất đắc dĩ.

"Quả nhiên!"

Trần Bình Sinh quay đầu lại, mặc dù trong lòng đã đoán ra mục đích của tên trước mặt, nhưng hắn vẫn ra dáng bình thản hỏi:

"Đàn anh này, còn có chuyện gì muốn nói sao."

"Cậu là tân sinh đúng không, chắc vẫn chưa quen thuộc khuôn viên trường. Đây đây, để ta dẫn cậu đi thăm dò, có người dẫn đường sẽ dễ nhớ hơn đấy." Trần Ngôn vừa nói vừa kéo Trần Bình Sinh nhanh chóng đi về phía trước.

Động tác thân mật của Kim Hoàng làm lông mày Trần Bình Sinh nhíu lại sau đó giãn ra.

"Cũng được, cứ để hắn dẫn tham quan cũng tốt, đỡ mắc công bản thân ở bên trong chạy loạn." Trần Bình sinh thầm nghĩ.

Nghĩ như vậy, Trần Bình Sinh cũng mặc kệ. Hắn bỏ mặc Kim Hoàng một bên giải thích một bên kéo mình đi về hướng của khuôn viên trường.

Cùng lúc đó, Tình Tuyết đang lạnh nhạt đứng nhìn rơi ở dưới nước Băng Ngôn, cô đang chờ vớt đàn em của mình lên. Bất chợt khóe mắt của cô vô tình liếc qua chỗ của Kim Hoàng cùng với Trần Bình Sinh. Lông mày của cô ngay tức khắc nhíu lại, trong lòng cảm thấy hơi kì quái.

"Người đi cùng với Kim Hoàng là ai vậy?"

Tình Tuyết không đơn giản chỉ là một học viên năm thứ hai của học viện Thiên Tọa, cô còn là một thành viên dự bị của Thiên Bộ. Vì vậy, so với Thiên Bộ phụ trách trị an ở ngoài thành, những thành viên dự khuyết như cô thường phụ trách nhiều hơn về việc xử lí các vấn đề bên trong học viện. Nếu như nói ai quen thuộc với những người trong học viện nhất thì không có ai khác ngoài cô. Thế nhưng cô không nhớ mình đã gặp người học viên này lần nào a, hơn nữa còn một người có khí chất thật kỳ quái.

"Mà cũng có thể là một người học viên trong học viện mà mình không nhớ tên, chắc nghĩ nhiều rồi." Tình Tuyết lắc đầu.

Có lẽ dạo này phải xử lí quá nhiều vụ án làm cô cẩn thận quá mức rồi. Dù sao Thanh Long Kiều không phải ai muốn qua thì qua, nơi này liên kết với Tứ Thần Trấn Thiên Linh Lung Trận, dù cho Tinh Tọa cảnh muốn xâm nhập nơi này cũng là một kết cục bị đánh cho ba hồn đều tan, bảy phách đều nát.

Nghĩ đến chuyện đó, Tình Tuyết lắc đầu sau đó đi vào trong khuôn viên học viện. Về phần Băng Ngữ...haha... Con bé càng ngày càng quá phận, cũng tới lúc nên để con bé này chịu một ít đau khổ rồi. Dù sao con bé cũng đạt đến Khai Tinh cảnh, không chết được, cứ để cho nó ngâm nước.