Chương 43: Cái này nắm không tệ
Lúc này, Tiêu Thanh Tuyền cũng có chút khó xử.
- Tiểu tử, muốn nháo sự phải không? Thức thời thì nhanh chóng cút ra ngoài cho lão tử, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Lúc này, một đệ tử nội môn lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Lăng Phong mắng.
Cùng lúc đó, trong lòng của hắn cũng là âm thầm vui mừng, nếu như không phải bởi vì Lăng Phong, hắn cũng tuyệt đối sẽ không có cơ hội tốt như vậy biểu hiện ở trước mặt Tiêu Thanh Tuyền.
Nếu như bình thường, những đệ tử nội môn này tuyệt đối sẽ không để ý tới Lăng Phong, nhưng bây giờ không giống, có Thánh Nữ Tiêu Thanh Tuyền ở đây, bọn hắn khẳng định sẽ bắt lấy cơ hội này, biểu hiện tốt một chút.
Lúc này Phương Hằng cũng không vội biểu hiện ra, hắn nhìn những đệ tử nội môn này, căn bản không đủ gây sợ.
- Ôi ôi ôi, không tệ lắm, lập tức liền bắt lấy cơ hội đi ra biểu hiện! Xem ra ngươi đối với Thanh Tuyền sư tỷ rất là để bụng a, bất quá ngươi cái này ngu xuẩn đừng tưởng rằng ngươi đứng ra quát mắng ta, Thanh Tuyền sư tỷ liền sẽ có hảo cảm đối với ngươi!
- Thao, tiểu tử, ngươi nói ai ngu xuẩn?
Tên đệ tử nội môn bị Lăng Phong mắng, lập tức nổi giận, một cỗ cường đại khí tức lập tức áp bách về phía Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn đệ tử ngoại môn kia một chút, một mặt khinh thường nói ra:
- Liền nói ngươi đó, làm sao ?
- Thao, ngươi muốn chết!
Đệ tử nội môn kia không thể nhịn được nữa, hắn không nghĩ tới một cái cấp thấp đệ tử ngoại môn cũng dám trước mặt nhiều người như vậy mắng hắn, đang chuẩn bị ra tay với Lăng Phong.
Lúc này, Phương Hằng cuối cùng cũng mở miệng, nói với vị đệ tử nội môn kia:
- Vị sư đệ này, chớ có tức giận, nơi đây chính là Bách Bảo lâu, cho Thanh Tuyền sư tỷ chút mặt mũi đi!
Linh Vụ cốc Bách Bảo các, có rất nhiều người đôi khi cũng sẽ xưng là Bách Bảo lâu, mặc dù thuyết pháp khác biệt, nhưng bất cứ ai cũng đều biết là một.
- Thế nhưng là, hỗn đản này lại dám mắng ta!
Nhìn thấy Phương Hằng mở miệng, nộ khí trên người đệ tử nội môn kia cũng là bớt đi một chút, nhưng trong lòng của hắn vẫn rất khó chịu, bất quá ngại Phương Hằng, hắn cũng không dám làm càn.
Mặc dù hắn cùng Phương Hằng đều là đệ tử nội môn, nhưng địa vị cùng thực lực của hắn, căn bản không có cách so sánh với Phương Hằng.
Nhìn thấy Phương Hằng đứng ra, Lăng Phong cười cười, mở miệng nói với Tiêu Thanh Tuyền:
- Thanh Tuyền sư tỷ, tâm tình của ta tốt hơn nhiều, làm phiền ngươi để cho người đem công cụ đưa tới, hôm nay ta liền lộ hai tay để cho các ngươi kiến thức một chút, miễn cho bị những người này xem thường!
- Ta đi, tiểu tử ngươi lộ cái điêu cái lông a, chỉ một mình ngươi, cũng nghĩ chữa trị bức tranh này!
Vị đệ tử nội môn trước đó bị Lăng Phong mắng, liền nhìn Lăng Phong, khắp khuôn mặt là vẻ khinh miệt.
- Đúng, vừa nhìn liền biết là khoác lác!
- Đúng rồi!
- Tiểu tử, thức thời xéo đi nhanh lên, đừng ở chỗ này làm xấu mặt!
- Chỉ bằng ngươi tạp dịch này, sẽ còn chữa trị? Đừng ở chỗ này khoác lác có được không?
Người xung quanh cũng ồn ào, bọn hắn đều cho rằng Lăng Phong đây là khoác lác.
- Đều câm miệng cho lão tử?
Lăng Phong đối với những người xung quanh hét lớn một tiếng, ánh mắt đảo qua từng người một:
- Các ngươi rất lợi hại đúng không? Nếu có gan, có dám hay không cùng lão tử cược một ván? Xem kỹ thuật chữa trị của ai cao hơn?
- Thao, so liền so, nhưng trước đó phải nói, nếu ngươi thua thì mất gì? Ta nhìn ngươi cũng là loại nghèo rớt mồng tơi!
Một chút người lập tức đứng dậy.
Lăng Phong quay đầu nhìn người kia, sau đó lại nhìn những người xung quanh, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nhìn các ngươi bộ dạng này, cả đám đều rất hận ta a, các ngươi khẳng định rất muốn ta chết đi a! Vị nhân huynh này nói đúng, ta đích xác là không có tiền, đêm qua mới cùng huynh đệ của ta đi dạo trong kỹ viện, tiền cũng đã hết sạch, nếu không hôm nay cũng sẽ không tới đây kiếm thêm thu nhập, coi như địa vị của các ngươi cao hơn ta, muốn trong trường hợp này mà giết ta, chính các ngươi cũng khoái hoạt không đến đến nơi đâu, như vậy đi, ngón tay của ta, 100 khối linh thạch một cây, cánh tay 1000 khối linh thạch, chân 2000 khối linh thạch. . . Nếu ta thua, các ngươi tùy tiện chặt! Nếu ta thắng, các ngươi liền đưa tiền! Có dám hay không cùng ta đánh cược?
- Giết chết hắn, lão tử ra 100 khối linh thạch! Mua hắn một ngón tay!"
- Ta ra 30 khối!
- Ta ra 20 khối!
- Lão tử ra 40 khối!
. . .
Tất cả mọi người đều phi thường tức giận, nhao nhao lấy tiền ta, rất nhanh, số lượng linh thạch trên mặt đất đã vượt qua 1000 khôi
- Ngọa tào, sớm biết những người này có tiền như vậy, nên đem giá cả đề cao lên!
Nhìn đống linh thạch phát sáng nằm trên mặt đất, Lăng Phong trong lòng có chút rung động.
Phương Hằng đứng bên cạnh Lăng Phong, nhìn thấy Lăng Phong thời khắc này biểu hiện, cũng là hài lòng gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới Lăng Phong kẻ lừa gạt này lá gan lại lớn như vậy.
- Vị sư đệ này, chớ có hành động theo cảm tính!
Lúc này, Tiêu Thanh Tuyền cũng không còn cách nào giữ yên lặng, nàng biết mình nếu không ngăn cản, đại sảnh này liền muốn phát sinh sự kiện đẫm máu.
- Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta tự có phân tấc, mà lại, liền bọn hắn những rác rưởi này, cũng không thắng được ta, ngươi cứ việc yên tâm!
Lăng Phong đối với Tiêu Thanh Tuyền khoát khoát tay, dáng vẻ như đã tính trước hết cả, phảng phất hắn chính là một đỉnh cấp đại sư chữa trị.
- Rác rưởi?
Nghe được Lăng Phong nói mình như vậy, người trong đại sảnh đều lập tức cảm giác khí huyết dâng lên.
- Thao, lão tử chịu không được, một cái cấp thấp đệ tử ngoại môn, cũng dám nói lão tử là rác rưởi?
- Ta cũng chịu không được hắn, nếu không phải cho Thanh Tuyền sư tỷ mặt mũi, lão tử đã sớm xuất thủ giết chết hắn!
- Tiểu tử này là đầu óc có vấn đề, hay là ăn gan hùm gan báo? Cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy?
Đám người trong đại sảnh, đều lập tức mắng to lên, không ít người đằng đằng sát khí nhìn Lăng Phong.
Nhìn thấy tình huống này, Phương Hằng lập tức nắm đúng thời cơ đứng dậy, đối với Lăng Phong quát mắng nói:
- Tiểu tử, thức thời lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu không đừng trách Phương Hằng ta không khách khí!
Nhìn thấy Phương Hằng cũng đứng dậy, Tôn Khả đưa tay kéo ống tay áo Lăng Phong một chút, nhỏ giọng nói ra:
- Huynh đệ, nên rời đi a!
Lăng Phong quay đầu nhìn Tôn Khả một chút, nhàn nhạt cười một tiếng, nói:
- Huynh đệ, đừng sợ, ta đây không phải khoác lác, ta thật là có bản sự, bọn gia hỏa này, tại ca trong mắt, đến rác rưởi cũng không bằng!
Mặc dù Lăng Phong nói với Tôn Khả rất nhỉ, nhưng đám người trong đại sảnh đều có thể nghe thấy.
Những người kia đều giận đến cắn răng, thân phận của bọn hắn, đều cao hơn Lăng Phong, giờ phút này bị Lăng Phong làm nhục như vậy, đều tức giận không thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ phách lối của Lăng Phong, một vị đệ tử nội môn lập tức nổi giận, nói với Lăng Phong:
- Tiểu tử, lá gan không nhỏ a, lại dám ở chỗ này nháo sự? Nếu không phải xem Thanh Tuyền sư tỷ mặt mũi, lão tử đã sớm giết chết ngươi!
- Đúng, giết chết hắn!
- Giết chết hắn!
- Quá mẹ nó khoa trương!
Đám người trong đại sảnh, lập tức một mảnh tiếng mắng vang lên.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn Lăng Phong, nàng biết Lăng Phong lại phách lối như vậy, tràng diện rất có thể sẽ mất khống chế, nàng mở miệng đối với Phương Hằng cùng những đệ tử khác nói ra:
- Mọi người xin bớt giận!
Sau đó, Tiêu Thanh Tuyền lập tức quay đầu nói với Lăng Phong:
- Vị sư đệ này, tranh thủ thời gian xin lỗi mọi người đi, nếu như ngươi nói xin lỗi, ta dám cam đoan bọn hắn tuyệt đối sẽ không làm khó dễ ngươi!
- Xin lỗi? Lão tử không sai, tại sao phải nói xin lỗi?
Lăng Phong lông mày hơi nhíu, nhìn Tiêu Thanh Tuyền, hừ lạnh nói:
- Thanh Tuyền sư tỷ, mệnh là của ta, cho nên ta sống hay chết, ngươi cũng không cần lo lắng, nếu nơi đây là của ngươi, vậy liền để ngươi làm chứng, để ta cược cùng các vị sư huynh một chút!
- Thanh Tuyền sư tỷ, ngươi để chúng ta cược cùng tiểu tử này! Tiểu tử này hôm nay không chết, lửa giận trong lòng ta khó nguôi, hắn không phải đòi tiền sao? Lão tử liền nhìn hắn có hay không mạng này hoa!"
Một vị đệ tử nội môn bên trong mắng to, từ trong ngực lấy là linh phiếu, hung hăng quẳng xuống đất, cao giọng nói ra:
- Tiểu tử, lão tử mua một cánh tay của ngươi!
Những người đó đều kích động hét lên, hận không thể xông tới, nghiền nát xương cốt của Lăng Phong thành tro bụi.
Mà Tôn Khả thì bị tràng diện này dọa sợ, giờ phút này hắn cũng muốn khóc.
Hắn hiện tại đã có chút hối hận đứng chung một chỗ cùng Lăng Phong, hắn thật sợ hãi những người này động thủ, đem hắn một khối nạo.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Lăng Phong, hai mắt nhìn hồi lâu, mới khẽ hé môi son nói ra:
- Ngươi nghiêm túc?
- Đương nhiên là nghiêm túc!
Lăng Phong vỗ vỗ lồng ngực của mình, nói ra:
- Ta Lăng Phong nói thế nào cũng là một nam nhi, răng coi làm vàng mà dùng, nói ra, tuyệt đối so còn thật hơn so với vàng!
Tiêu Thanh Tuyền nhíu nhíu mày, sau đó quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với những người khác:
- Mọi người đều nhặt tiền về đi, nơi đây chính là Bách Bảo lâu, không phải sòng bạc! Ta không cho phép các ngươi ở đây đánh bạc!"
Giờ phút này, Phương Hằng cũng đứng ra, nói với Lăng Phong:
- Vị sư đệ này, cho Phương Hằng ta chút mặt mũi được chứ? Việc này liền đến này là ngừng đi, ngươi xin lỗi Tiêu Thanh Tuyền sư tỷ cùng mọi người, ta cam đoan ngươi không có việc gì!
Thấy cảnh này, Tôn Khả chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Lăng Phong ánh mắt nhàn nhàn lướt qua người Phương Hằng, một mặt khinh thường nói ra:
- Ngươi thì tính là cái gì? Vì sao ta phải nể mặt ngươi? Lão tử không hề sai!
Tôn Khả thân thể hơi chấn động một chút, cảm giác buồng tim của mình không chịu nổi.
Vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Lăng Phong sẽ chấp nhận đường lui, nhưng không ngờ Lăng Phong lại cứng đầu như vậy, đây là muốn chết sớm a.
Tôn Khả nhịn không được mắng thầm trong lòng:
- Lão tử làm sao lại đụng tới một tên như vậy? Xem ra sau này đi ra ngoài nhất định phải nhìn ngày tốt mới được!
Phương Hằng ánh mắt có chút ngưng tụ, hắn lúc đầu cho là nếu mình mở miệng, Lăng Phong sẽ rất phối hợp, dù sao Lăng Phong thế nhưng là do hắn dùng tiền tìm đến.
Thế nhưng là hắn không nghĩ tới Lăng Phong thế mà còn dám chống đối hắn, nếu như hắn không phải trước đó biết Lăng Phong là kẻ lừa gạt, khẳng định sẽ một bàn tay đập Lăng Phong.
Hắn nhìn chằm chằm Lăng Phong, trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nhàn nhạt hỏi:
- Vị sư đệ này, sinh mệnh thành đáng ngưỡng mộ, Thanh Tuyền sư tỷ nếu không cho phép các ngươi đánh bạc, đây là muốn tốt cho ngươi!
- Vị sư đệ này, xin ngươi đừng hồ nháo!
Tiêu Thanh Tuyền có chút tức giận, nàng không để cho Lăng Phong bọn hắn ở chỗ này đánh bạc, trong lòng là muốn tốt cho Lăng Phong.
Dù sao nàng cũng không tin hai cái cấp thấp đệ tử ngoại môn như Lăng Phong cùng Tôn Khả, thật sự có thuật chữa trị cao siêu.
Nhưng bây giờ Lăng Phong lại còn không biết tốt xấu, càng muốn đánh cược cùng Phương Hằng bọn hắn, đây không phải tự tìm đường chết sao?
- Sư tỷ, hảo ý của ngươi ta xin nhận, bất quá ta hiện tại rất thiếu tiền a! Nếu như Thanh Tuyền sư tỷ ngươi thực tình giúp đỡ ta, vậy liền giúp ta làm công chứng viên đi, ta sợ đến lúc ta thắng những người này sẽ chơi xấu!
Lăng Phong nói với Tiêu Thanh Tuyền một tiếng, đi đến một cái bàn trước mặt, rút ra một tấm giấy tuyên, sau đó vung bút ở phía trên viết xuống một tấm đổ ước.
Cuối cùng, Lăng Phong dùng ngón tay của mình nhiễm màu đỏ mực nước, lưu lại chưởng ấn phía trên, ngẩng đầu nói với Phương Hằng bọn hắn:
- Có loại liền đi ra đóng cái chỉ ấn!
Nói xong, Lăng Phong quay người đi về phía bên ngoài Bách Bảo lâu.
Tôn Khả lấy dũng khí, đi lên giữ chặt tay Lăng Phong, sau đó nói ra:
- Huynh đệ, quên đi thôi!
Lăng Phong nhìn Tôn Khả, hắn cùng Tôn Khả chẳng qua là bèo nước gặp nhau, giờ phút này Tôn Khả vậy mà lại đứng ra khuyên hắn, để hắn có chút cảm động nho nhỏ.
Thế nhưng là, hắn không thể dừng lại, nhiều linh thạch như vậy mà không lấy, đây không phải là phong cách của hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy Tôn Khả ra, nhàn nhạt nói:
- Tôn Khả, cám ơn, bất quá, ý ta đã quyết!"
Nói xong, Lăng Phong quay người dứt khoát đi đến phía ngoài cửa.
Phương Hằng nhìn chằm chằm Lăng Phong, sâu trong mắt hiện lên một tia đắc ý, mở miệng nói với Lăng Phong:
- Sư đệ xin dừng bước!
Lăng Phong quay người, ngẩng đầu nhìn Phương Hằng, mở miệng hỏi:
- Có chuyện gì không?
Phương Hằng nhìn Lăng Phong, sau đó nhàn nhạt nói ra:
- Nếu sư đệ ngươi có lòng tin như vậy, vậy sư huynh ta liền cược cùng ngươi, bất quá ta không cá cược tay chân của ngươi, ta cược 2000 khối linh thạch, nếu ngươi thắng thì cứ lấy, bất quá nếu ngươi thua, ta cũng không cần tính mạng của ngươi, càng không cần cánh tay của ngươi, ngươi liền quỳ xuống xin lỗi Tiêu Thanh Tuyền sư tỷ cùng mọi ngươi, được không?
- Oa, Phương Hằng sư huynh, đây thật là rộng lượng a!
- Phương Hằng sư huynh, thật không hổ là tấm gương của chúng ta!
Không ít đệ tử ngoại môn, đều nhao nhao mở miệng tán thưởng.
Lăng Phong khẽ giật mình, hắn không nghĩ tới cái này Phương Hằng, thật sự chính là đùa giỡn, hắn mỉm cười, nói:
- Có thể!
Phương Hằng cười cười, sau đó quay người nói với Tiêu Thanh Tuyền:
- Thanh Tuyền sư tỷ, ý của ngươi như nào? Nếu ngươi đồng ý, vậy thì mời ngươi làm một cái công chứng viên!
Tiêu Thanh Tuyền nhìn Phương Hằng một chút, nàng cảm giác Phương Hằng không sai, rất rộng lượng, sau đó khẽ gật đầu, nói ra:
- Tốt!
Phương Hằng nhàn nhạt cười một tiếng, hắn nhịn không được vỗ tay tán dương Lăng Phong, trong lòng đắc ý, sau đó đi tới, đem vân tay của mình úp xuống, sau đó quay người nói với mọi người:
- Tất cả đem linh thạch của mình lấy về đi!
- Phương Hằng sư huynh, ngươi đã cược cùng tiểu tử kia, chúng ta sao có thể lùi bước? Ta thế nhưng là không có rộng lượng như ngươi, nếu hiện tại không cá cược tay chân của hắn, vậy liền cược dập đầu đi!
Tên đệ tử ngoại môn vừa bị Lăng Phong mắng là ngu xuẩn lên tiếng, ngẩng đầu nói với Lăng Phong:
- Tiểu tử, ta có 100 khối linh thạch, nếu như ngươi thua, vậy liền để ta đánh 10 bạt tay, có dám đánh cược hay không?"
Lăng Phong nhìn đệ tử ngoại môn kia, âm thanh lạnh lùng nói:
- Thao, lão tử ngay cả chân tay cũng dám cược, sẽ còn sợ cược cùng ngươi cái này?"
- Tốt!
Đệ tử ngoại môn kia hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng đi tới đem vân tay đắp lên.
- Tiểu tử, ta và ngươi cược ba cái bàn tay! Nếu như ngươi thắng, 30 khối linh thạch là của ngươi, nếu như ngươi thua, liền bị ta đánh 3 bạt tay!
- Ta cược cùng ngươi hai cái!
Không ít người đều nhao nhao đồng ý.
Cái kia trước đó bị Tiêu Thanh Tuyền gọi là Yến Nhi bát nữ, đi đến bên người Tiêu Thanh Tuyền, nhỏ giọng hỏi:
- Sư tỷ, có nên ngăn bọn hắn hay không?
Tiêu Thanh Tuyền nhìn Lăng Phong cùng Phương Hằng bọn người, sau đó lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói ra:
- Được rồi, chỉ cần không mất mạng liền tốt!
Rất nhanh, tấm khế ước kia, đều đóng đầy ấn kí vân tay màu đỏ.
Mà linh thạch cùng linh phiếu, đại khái vượt qua 5000 khối.
- Cạc cạc, lão tử muốn phát tài!
Nhìn những linh thạch kia cùng linh phiếu kia, Lăng Phong hai mắt đột nhiên tỏa sáng.
- Tiểu tử, nhìn ngươi chết như thế nào!
Những người kia hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Phong một chút, sau đó đều nhao nhao về chỗ ngồi của mình.