Chương 2: Du lịch hồng trần

Lúc này, tại đâu đó trong vũ trụ bao la...

Bỗng nhiên không gian tại đây đột nhiên bị vỡ vụn , xoắn nát , sụp đổ thành từng mảnh. Từ trong không gian sụp đổ ấy , đi ra một thanh niên , trên người mặc trường bào bạch y , phong thần tuấn lãng, khí thế vô song , gương mặt như đao khắc, tự nhiên mà đẹp đẽ, thân hình thon dài mà săn chắc .

Khi hắn bước ra khỏi không gian sụp đổ đó . Bổng nhiên thiên địa xoay chuyển , nhật nguyệt tinh thần đều hiện , linh khí cuồng vong phong bạo , không gian lần lượt sụp đổ , như ngày tận thế , tất cả các sinh linh trong vũ trụ đều hoảng sợ run cầm cập. Các sinh linh tồn tại cổ xưa cổ lão nhất đều đồng thời mở mắt tỉnh dậy sau thời gian dài phong ấn , trên gương mặt đều tràn đầy khiếp sợ.

" Chết tiệt, chả nhẽ diệt thế rồi"

" Không đúng , đây là khí tức , sinh linh nào lại có khí tức như này , ta chưa từng nghe nói có một sinh linh đáng sợ như thế này"

" Chả nhẽ vị ở Tử Tiêu Cung kia xuất thế , vị ấy lâu lắm rồi chưa từng xuất thế mà. Mà không đúng , kể cả có là vị kia xuất thế đi chăng nữa, cũng không có được khí tức kinh khủng như thế này . Thiên uy đều hiện , không gian sụp đổ , chết tiệt, không gian không chống đỡ được sự hiện diện của sinh linh này, cứ thế này vũ trụ sẽ sụp đổ mất ."

Thanh niên đứng đó chứng kiến sự hỗn loạt mà trên người hắn mang lại , nhất thời cười khổ " Ngủ một giấc mà đầu óc bã đậu quá! Vũ trụ đã sớm không còn chịu đựng được sự tồn tại của ta, ài"

Hắn vỗ vỗ ót của mình , rồi phong ấn lại tất cả khí tức của mình . Bây giờ , hắn trông không khác gì một người bình thường , kể cả Hồng Quân có ở đây đi chăng nữa cũng chỉ nhìn ra hắn là một tên phàm nhân , đích thị giống một tên tiểu bạch kiểm không khác gì .

Một lát sau , không gian lần lượt vặn vẹo, lần lượt từng bóng người xuất hiện tại đây , có tám bóng người tất cả . Lúc này, có một lão giả dẫn đầu,

đừng về phía trước, nhìn thấy thanh niên trước mặt , nhất thời trên gương mặt hồng hào tràn đầy kinh hỉ và khiếp sợ quỳ xuống : " Đệ tử Hồng Quân bái kiến lão sư, rốt cuộc lão sư cũng đã tỉnh dậy!"

Bảy người còn lại đều lần lượt quỳ theo, trên mặt đều trần đầy cung kính : " Nguyên Thủy, Thông Thiên, Lão Quân bái kiến Thánh Tôn"

" Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn bái kiến Thánh Tôn"

"Hậu Thổ, Nữ Oa bái kiến Thánh Tôn"

" Cung nghênh Thánh Tôn trở về"

Người thanh niên mỉm cười , trên mặt đều là tiếu ý nói :" Hồng Quân, 1 triệu năm không gặp , ngươi vẫn không có một chút đột phá, vẫn Thiên Đạo sơ kỳ cỏn con , Trung kỳ cũng không tới, khiến ta thất vọng. Giao kèo giữa ta và ngươi người còn nhớ . Với tư chất này của ngươi , vẫn chưa xứng làm đồ đệ ký danh của ta ".

Hồng Quân già mặt đỏ lên , nhưng hắn vẫn không dám phản bác , trên mặt chỉ tràn đầy cung kính : " Lão sư, ta khiến ngài thất vọng"

Người thanh niên mỉm cười: "Mà thôi, với cảnh giới của ngươi , ở cái vũ trụ này cũng không ai làm gì được ngươi . Bản tọa lần này thức tỉnh, sẽ nhập hồng trần du lịch , ngủ mãi cũng chán . Các ngươi đi thôi". Tám người cung kính khom người vái lạy , rồi lần nữa biến mất.

Thanh niên đứng đó một hồi lâu ngẫm nghĩ : " Nên đi đâu đây, thôi trước đi những đê cấp vị diện , nơi đó linh khí lụi tàn yếu ớt, sinh linh nhiều nhất tu luyện đến Luyện Khí Cảnh, bớt phiền phức, mấy vị diện cấp cao suốt ngày chém chém giết giết ta thật chán ngấy".

Hắn lần nữa đánh vỡ không gian rời đi