Chương 20: Chương 20 - Tiếng Chuông Kỳ Dị.

Lý Nhã Hân muốn mở miệng từ chối, đột nhiên phụ thân Lý Kiên Định bên cạnh vội vàng đáp lời.

"Mặc kệ là các hạ hay là nhi tử, ta tất nhiên sẽ đồng ý, chỉ mong ngài có thể thay ta chăm sóc nàng, từ nhỏ đến lớn nàng không làm bất cứ việc gì nặng nhọc."

"Phụ thân!"

Lý Nhã Hân triệt để kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn phụ thân mình, đây là phụ thân nàng sao? Đồng ý đem nàng gả cho một thiếu niên chỉ mới chín tuổi?

Lý Kiên Định dường như hiểu được tâm tư nàng, chỉ nhẹ nhàng gật đầu sau đó nói.

"Có người này bên cạnh, tương lai Lý gia nhờ vào ngươi."

"Phụ thân người nỡ như vậy sao?"

Lý Nhã Hân buồn bã hỏi, trong lòng không hiểu cay đắng.

" n! Nếu Lý gia đã đáp ứng, thì sau năm ngày ta sẽ trở lại, mang nàng đi với ta, về phần an toàn của nàng, Lý gia chủ cứ yên tâm, ta lấy mạng mình đảm bảo."

Vũ Thái Lãng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống một tảng đá lớn, liền tự tin vỗ ngực nói. Như vậy, sau này con hắn sẽ không còn cô đơn nữa.

Không đợi Lý gia người nói thêm, trước mặt toàn thể tu sĩ hư không tiêu thất, điều này càng làm cho bọn hắn tin tưởng thực lực siêu việt của Vũ Thái Lãng.

Trong lòng mọi người có hâm mộ có ghen ghét Lý gia, vì đã vô tình với lên một thế lực mạnh mẽ thần bí.

Lý Nhã Hân cũng nhanh chóng buồn bã rời khỏi khán đài, chớp mắt đã không thấy thân ảnh đâu, thất đại tông môn đệ tử cũng bất lực rút lui. Duy chỉ có Giáp Bát Nhất vẫn còn nghĩ đến trận vừa rồi, quả thực là rung động.

Nghe người kia nói, chỉ cần hắn đi theo, thì tương lai sau này sẽ càng thêm mạnh mẽ, liệu có thật sự là như vậy sao? Trong đầu hắn có chút lung lay.

Không lâu sau, người xung quanh khán đài đều rời đi, thất đại đệ tử tông môn không nhận được cái gì đành trở về tay không.

Trong lòng bọn họ đều mang ấm ức, bảo bối không tới tay, mỹ nhân lại không đạt tới, đúng là nỗi đau không cách nào hiểu thấu.

Dù thế nào bọn hắn vẫn không có mang tư thù, bởi vì đối phương thực lực đã mạnh mẽ khó đoán, muốn trả thù là chuyện không thể nào.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ khán đài bao phủ dày đặc nhân vật, liền trở thành mảnh khán đài trống trải.

Tại Hỏa Thần Quốc, Vũ Thuần Tử tiến vào rừng sâu đã hơn mười ngày, tiêu diệt không ít yêu thú, có nhiều lần bị trọng thương, những không có dẫn đến vết thương chí mạng.

Tu vi hiện tại vẫn vẻn vẹn nằm tại trung cấp Thông Linh Cảnh, nó vẫn một mực dừng chân cũng đã hơn một năm, điều này khiến cho tâm trạng Vũ Thuần Tử cực kỳ khó chịu, đi tới đâu hễ gặp yêu thú liền trực tiếp ra tay để xả cơn giận.

Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có tiến triển, chí ít nó vẫn đang từng chút một tiến bộ.

"Phụ thân nói, Thông Linh cảnh cửa ngưỡng này rất khó khăn, đây bây giờ ta vẫn không hiểu Thông Linh cảnh rốt cuộc là gì."

Vũ Thuần Tử nhức óc vắt hết suy nghĩ, vẫn không thể hiểu ý nghĩa Thông Linh cảnh như thế nào.

Dù Thông Linh là cảnh giới thấp nhất, nhưng lại là cảnh giới rất khó để vượt qua, bước sang Linh Tuyền cảnh. Thông Linh cảnh chính là cảm ngộ được linh khí ngũ hành tứ linh, nếu thành công liền có thể xuất hiện một đến hai tia linh khí.

Tu sĩ từ Nhập Đạo bước vào Thông Linh, ban đầu chỉ mượn nhờ lực lượng, không có khả năng tái tạo Linh Khí. Khi bước qua cảnh giới Thông Linh, tức là đạt tới viên mãn cảnh, đan điền bên trong mới có thể sinh sôi, tạo thành một viên đan nhỏ, nằm ẩn bên trong nó. Viên này được gọi là Tiểu Linh Châu, mỗi một viên Tiểu Linh Châu bên trong, sẽ có màu sắc tương tự ngũ hành tứ linh. Ví dụ thổ có màu nâu, liền cũng mang màu nâu đặc trưng.

Chạm mốc giới hạn cảnh giới Thông Linh, đột phá về sau chính là cảnh giới Linh Tuyền!

Vũ Thuần Tử trong đan điền tích tụ đủ nhiều lực lượng, nhưng còn chưa đến mức đột phá Thông Linh Cảnh viên mãn, hình thành Tiểu Linh Châu. Nguyên do đương nhiên vẫn nằm tại công pháp tu luyện, cùng lối tu hành khác biệt với thường nhân.

Muốn nhanh chóng đột phá mà nói, hắn phải thấu hiểu được Phục Thiên Quyết, Phục Thiên Quyết tuy chỉ là tàn quyển, ghi chép bên trong lại thiếu sót rất nhiều, nhưng vẫn có thể giúp Vũ Thuần Tử đột phá đến Linh Tuyền. Chỉ là… Đợi khi đột phá rốt cuộc phải tốn bao nhiêu thời gian?

Suy ngẫm một hồi, Vũ Thuần Tử cũng không muốn chú ý tới nữa, đột phá cảnh giới không phải một sớm một chiều là có thể đạt được.

Trong lúc tâm trạng đang buồn bã, đột nhiên bên trong đại não của hắn bất chợt ong ong kêu "Ting!" bên tai, Vũ Thuần Tử ngơ ngác kinh ngạc.

"Ta dường như nghe thấy cái gì, tiếng chuông sao?"

Vũ Thuần Tử tò mò quan sát bốn phía, tiếp tục dỏng tai lên lắng nghe thêm, hắn muốn xác định có phải mình nghe lầm hay không, bởi vì nơi này toàn bộ đều là rừng rậm bao phủ, chẳng có lấy ngôi chùa nào.

"Ting!"

"Ting! Ting! Ting!"

Đúng lúc này, âm thanh càng rõ hơn, dần dần cũng xuất hiện liên tục.