Chương 18: Chương 18 - Một Cái Phất Tay!

Giáp Bát Nhất trong lòng căng thẳng, đối với Vũ Thái Lãng không tin tưởng có thể nắm bao nhiêu phần thắng từ đám người này.

Lục đại đệ tử môn phái ném ra từng chiêu thức, lao vào Vũ Thái Lãng, bọn họ chính là muốn đánh phủ đầu.

Hoàng Hải Hà đánh ra Thiên Kích mạnh nhất của mình, bởi vì hắn biết rõ, người trước mặt này rất khó đánh bại, cho nên liền sử dụng tuyệt chiêu.

Một mũi kiếm to lớn hư ảo từ hư không hình thành, bắt đầu lao xuống đỉnh đầu Vũ Thái Lãng.

Ngưu Tầm hóa thân thành Kim Cang Bất Bại Thân, thân cao hơn hai mét, toàn thân trên dưới hắn được bao phủ lớp giáp màu vàng kim, muốn dùng thân thể to lớn đụng nát người này.

Kiếm Sinh khởi động thanh kiếm đánh ra Vạn Khống Kiếm Hồn, bất chợt tự động phân ra hàng trăm thanh kiếm, run rẩy giữa hư không không ngừng kêu ong ong.

"Giết!"

Kiếm Sinh hét lớn một tiếng, hơn trăm thanh kiếm phân thân dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, tựa như một mũi tên vừa bắn ra vậy.

Bên này Hồ Diên Hồng cũng không chịu thua kém, hai tay liên tục đánh ra chưởng ấn, trên đường đi tạo thành hư ảnh bàn tay.

"Thập Nhị Quyền Chưởng!"

Ngũ đại đệ tử tông môn ai cũng tung ra tuyệt chiêu, Chu Tầm đương nhiên sẽ không đứng nhìn xem kịch, hắn cũng muốn tham gia trận chiến này, không là vì cái gì, chính là muốn nâng cao thanh danh của mình, nếu giết được người này, thanh danh của hắn sẽ tăng lên.

Hắn liền nhanh chóng đánh ra Tinh Hà Phong Bạo, sức gió mạnh mẽ ập đến, bên trong chứa đầy sát khí.

Bốn phía Vũ Thái Lãng đều bị các chiêu thức bao vây tấn công, ai nấy không khỏi hít một hơi khí lạnh, sáu đại đệ tử tấn công, dưới Thành Anh cảnh cơ hồ không có ai có thể chống đỡ.

Cảm giác bốn phía sáu đạo chiêu thức mạnh mẽ lao đến, Vũ Thái Lãng trong lòng không hề sợ hãi, trên mặt vẫn nhàn nhạt treo nụ cười.

"Chỉ là tiểu kỹ xảo nhỏ!"

Sáu chiêu thức tiến đến càng ngày càng gần, chỉ thấy Vũ Thái Lãng vung cánh tay lên, một luồn khí tức trầm trọng phát tán ra, liền nhanh chóng đánh tan tất cả.

Ầm!!!

Phụt!!! Oa!!!

Sáu người bị dư chấn đánh bay ngược ra ngoài, ai nấy đều nhộn nhạo lồng ngực, cổ họng ngòn ngọt liền phun ra một ngụm huyết. Sắc mặt mỗi người đều trở nên tái nhợt.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người đang đứng xem càng ngày càng kinh hãi, chỉ một cái phất tay liền đem sáu vị cao thủ Phá Đan đánh cho trọng thương. Người này tu vi chắc chắn đạt tới Thành Anh!

Lý gia cao thủ Thành Anh cũng đứng ngây ra như phỗng, kinh ngạc nhìn xem thực tại, trong lòng bọn họ rõ ràng, cho dù Thành Anh cảnh giới, cũng không có khả năng nhẹ nhõm đánh bại mấy người này, mà lại chỉ bằng một cái phất tay. Điều này nói rõ, tu vi hắn đã vượt qua khả năng suy đoán, rất có thể là Thành Anh viên mãn hoặc… Chân Nguyên cao thủ!

Lý Nhã Hân trong lòng một trận chập chờn, nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng dùng một đòn đơn giản đã giải quyết hết thảy đám người này. Người như vậy không thể không nói là yêu nghiệt tồn tại, điều đáng sợ hơn là tuổi của hắn dường như còn rất trẻ.

Muốn đạt tới Thành Anh cảnh giới chí ít cũng đã ngoài năm mươi, mà người này lại không có. Khả năng cao chỉ ba mươi trở xuống!

Không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Lý Nhã Hân rất chuẩn xác.

Sau khi đánh bại đám người lục đại đệ tử, Vũ Thái Lãng không có bao nhiêu vui sướng, ngược lại rất lãnh đạm, đối với Thiên Nguyên cảnh giới mà nói, mấy con tôm nhãi nhép chẳng làm được tổn thương gì. Thậm chí, ngay cả vạt áo hắn còn chưa đụng tới được.

Phá Đan cảnh, năm vừa tròn mười bốn tuổi đã đạt tới, những tiểu tông môn này, chẳng có ai có thể làm hại một sợi lông của hắn.

Thiên tài nơi đây so với Tây Vực, vẫn khác một trời một vực, tùy tiện một thiếu niên choai choai mười tuổi, cũng đạt tới Phá Đan cảnh. Ở Tây vực tuy hắn cũng coi là thiên tài, nhưng cùng các yêu nghiệt khác vẫn còn thấp bé.

"Các hạ tu vi lớn mạnh như vậy, đáng lẽ những thứ này đã không còn tác dụng với ngươi, hà cớ gì phải cướp đồ vật nhỏ như vậy?"

Lý gia chủ Lý Kiên Định ánh mắt tinh tường, vừa nhìn liền đoán ra, thanh niên trước mặt này không phải dạng tầm thường nhân vật, tu vi cũng cực kỳ khủng bố. Lấy Thành Anh cảnh bát trọng như hắn, khó mà làm đến được nước này. Chí ít phải đạt tới Chân Nguyên cảnh, thậm chí… Cơ hồ muốn ngang ngửa với tông chủ Thiên Môn.

Với tu vi như vậy, tại sao lại để ý những báu vật phàm phẩm? Chưa kể, những thứ này dường như không có chút nào tác dụng, cái này khiến hắn không khỏi trở nên tò mò.

Nghe được phụ thân hỏi, cũng như trong lòng Lý Nhã Hân và mọi người thắc mắc, nàng cùng tất cả cao thủ lặng nhìn Vũ Thái Lãng, rốt cuộc có nguyên do gì mà phải bỏ cả mặt mũi cao thủ, chỉ để cướp một món đồ tầm thường?

Vũ Thái Lãng cầm trên tay năm trăm năm thảo dược ngắm nghía một hồi, sau đó nhẹ nhàng trả lời.

"Đúng thật là nó không có tác dụng với ta, nhưng nó có tác dụng với nhi tử ta a."

Nhi tử?

Đoàn người không khỏi ngơ ngác, nhưng cũng hồi thần lại, rốt cuộc cũng hiểu nguyên do hắn làm vậy, nguyên lai là bởi vì nhi tử!

Lý Nhã Hân không biết từ đâu trong lòng nàng xuất hiện một tia mất mát, nàng cũng không rõ ràng là vì sao, bên trong ánh mắt hiện rõ buồn bã, nhưng cũng may không có ai chú ý đến biểu hiện của nàng.

"Đúng vậy! Nhi tử ta cần nó, nên ta mới đoạt từ các ngươi, yên tâm ta chỉ lấy lần này, lần sau sẽ không tới quấy phá."

Vũ Thái Lãng chắc như đinh đóng cột nói.