Mũi kiếm to lớn từ trên cao bổ xuống, rất nhiều người đứng xem không khỏi kinh hãi, một kiếm này, cho dù không chết cũng phải trọng thương.
Lý gia cao thủ trên khán đài trong lòng tràn ngập chấn kinh, chiêu thức này rất mạnh, chí ít bên trong Phá Đan cảnh cao thủ rất khó có người đỡ được nó.
Ầm… ầm!!!
Thiên Kích vừa bổ xuống, Tinh Hà Phong Bạo cũng ngay lập tức đem Hoàng Hải Hà bao phủ bên trong, từng luồn phong bạo xì xèo vang lên, đem thân thể Hoàng Hải Hà cắt thành nhiều nhát.
Bốn đạo kiếm khí lúc này quay về, xoay chuyển liên tục tạo thành lá chắn bảo vệ thân thể hắn.
Hai chiêu thức mạnh mẽ làm khán đài rung lên từng hồi, Chu Mẫn ở chính diện tiếp nhận trực tiếp, sắc mặt trở nên tái nhợt, lục phủ ngũ tạng bị chấn động xém chút vỡ toái. Cũng may có Hộ Thân Phù do tông môn ban tặng, mới bảo hộ được một mạng, cả người lảo đảo một lúc, sau đó ngã xuống đất ngất xỉu.
Bên này, Hoàng Hải Hà cũng không tốt hơn bao nhiêu, Tinh Hà Phong Bạo bên trong chứa đầy khí tức cắn xé, dù là có bốn đạo kiếm khí bảo hộ, nhưng vẫn bị đánh trúng.
Cả thân hắn tràn đầy huyết, đầu tóc rối bời, hình tượng anh tuấn bất phàm bây giờ đã triệt để thay đổi, biến thành một tên ăn mày rách rưới. Hai chân bị phong bạo cắt xén làm cho từng đoạn gân cốt bên trong đứt gãy, cố gắng lắm mới trụ được không để cho nó khụy xuống.
So với Chu Mẫn, tình trạng của hắn coi như vẫn còn tốt.
Hoàng Hải Hà cầm thanh kiếm đâm xuống đất, lấy nó để làm một cái giá đỡ, nhìn về phía Chu Mẫn thân ảnh, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hai gã thị vệ Lý gia đi lên khán đài, đem Chu Mẫn đang bất tỉnh đi xuống, lão giả chủ trì hồi tỉnh lại rung động, lớn tiến hô.
"Trận chiến đầu tiên, Hoàng Hải Hà đệ tử Thiên Môn giành chiến thắng! Mời các cặp tiếp theo lên sàn!"
Hoàng Hải Hà được huynh đệ Thiên Môn dìu đi xuống, sau đó một cặp khác bước lên khán đài.
Vũ Thái Lãng ở tại đây hết một ngày trời, ngoại trừ hai người Hoàng Hải Hà cùng Ngưu Tầm làm hắn chú ý, còn lại không có ai lọt vào mắt.
Rất nhanh trận đấu thứ ba cũng trôi qua, hiện tại tiến đến trận đấu cuối cùng, không ngoài dự đoán của hắn Hoàng Hải Hà và Ngưu Tầm gặp nhau, thực lực hai người này rất mạnh, một người lấy kiếm pháp, người còn lại lấy thân thể làm môn tu luyện chính.
Hai người này ai cũng có kỹ năng mạnh mẽ còn chưa có bộc phát, không biết khi gặp nhau sẽ như thế nào.
Vũ Thái Lãng trong lòng cũng muốn xem thử.
Dù cho ai thắng hay thua, Vũ Thái Lãng cũng không quan tâm lắm, lúc đầu đi đến đây, chỉ là muốn nhìn xem các đại đệ tử tông môn cùng Lý Nhã Hân như thế nào, hiện tại hắn thay đổi ý nghĩ của mình, chính là muốn nhắm vào các bảo vật ban thưởng của Lý gia.
Có thể hắn không cần, nhưng con của hắn rất cần!
Dù sao với tu vi của hắn, không có bảo vật nào có thể vừa mắt, một khi đã chọn trúng thì hắn nhất quyết lấy cho bằng được, trong lòng tràn ngập tự tin, dù là toàn bộ Đông Hoàng cao thủ cộng lại, cũng không ai có thể bắt được mình.
Hiện tại chỉ cần thời cơ thích hợp!
Vòng chung kết rốt cuộc cũng bắt đầu, lão giả nhanh chóng mời hai người lên lôi đài, Hoàng Hải Hà cùng Ngưu Tầm nhảy lên trên, động tác rất dứt khoát không có chút nào dư thừa, rất nhiều người dõi mắt nhìn xem, rốt cuộc ai sẽ là người thắng cuộc.
Hai người mắt đối mắt, đối diện nhìn nhau, bọn hắn muốn từ đây xem thấu tâm tư đối phương.
Bên trên Lý Nhã Hân trong lòng không khỏi vừa hồi hộp, lại vừa có lo sợ, là bởi vì trong số những người này, không có ai vừa ý nàng. Hoàng Hải Hà tuy rằng rất anh tuấn, địa vị lẫn danh tiếng cực kỳ cao, xứng đáng là nam nhân mà các thiếu nữ theo đuổi.
Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có khoảng cách, nàng cảm giác được, Hoàng Hải Hà không giống như bề ngoài, tựa như một con rắn độc đang ẩn nấp, tùy thời có thể tung ra một kích chí mạng.
Riêng về Ngưu Tầm, thanh danh cũng không hề thua kém, nhưng tướng mạo lại to cao thô kệch, ngũ quan không có anh tuấn như Hoàng Hải Hà, nàng vừa nhìn liền đoán được, trong mắt người này, không hề chứa đựng sắc tình lục dục, chỉ muốn một lòng chỉ tu luyện.
So ra tới, vẫn không có ai để nàng có thiện cảm, Lý Nhã Hân bên trong đôi mắt đẹp có chút ảm đạm.
Nhưng vẫn là lời cha khó cãi, Lý gia muốn trở nên mạnh, cần phải chọn một trong bảy đại tông môn làm thông gia, như vậy tiền đồ Lý gia sẽ lên như diều gặp gió, khi đó Đông Hoàng vương triều sẽ không còn ngấp nghé Lý gia nữa.
Mà Lý Nhã Hân càng được hưởng thụ vô số ánh mắt hâm mộ lẫn tôn sùng.
Lúc này lão giả Lý gia mới cất giọng.
"Trước khi quyết đấu, Lý gia xin phép mang tất cả đồ vật ban thưởng ra."
Sau đó lại hướng về phía dưới hô.
"Người đâu! Mang đồ ra."
"Vâng!"
Hai gã thị vệ cung kính đáp, sau đó đi vào bên trong Lý gia phía sau, tầm mười phút, hai người bọn họ rốt cuộc cũng bước ra, trên tay còn khiêng một chiếc bàn lớn, bên trên xếp từng loại bảo vật, tiến tới đài cao nhẹ nhàng đặt nó xuống.
"Đây chính là đồ vật mà Lý gia muốn ban thưởng dành cho người chiến thắng hôm nay."
Lão giả chủ trì lớn tiếng nói, vô số ánh mắt ngay lập tức tập trung vào những đống đồ vật ở trên đài. Rất nhiều người không khỏi đỏ mắt, nhưng bọn hắn biết dù thèm muốn cũng không tới lượt bọn họ, cho dù cướp cũng nên nghĩ đến thực lực hiện tại của mình, liệu có an toàn để rời khỏi Lý gia hay không.
Điều này không nói ai cũng biết, tất nhiên là không thể!
Hoàng Hải Hà cùng Ngưu Tầm trong lòng bang bang nhảy loạn, tựa như thấy được mỹ nữ khỏa thân đứng trước mặt, đây chính là mục đích mà bọn họ muốn tới.
Từ lúc hai gã thị vệ mang ra, Vũ Thái Lãng không có rời khỏi con mắt, hắn muốn chính là cái thời cơ này.