Cảnh giới:
Nhập Đạo, Thông Linh, Linh Tuyền, Xuất Khiếu, Phá Đan, Thành Anh, Chân Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên, Siêu Phàm, Thoát Tục, Dũng Tuyển, Đại Hải….
Một đám người không khỏi ồn ào bàn tán, bọn họ nghĩ không ra, đường đường thất tông vị trí đệ tử lại bị con em gia tộc nhị lưu đánh bại, cái này không ai có thể tin tưởng.
Nhưng rất nhanh có người liền nhận ra, liền nói.
"Ta biết bọn họ a, tên vừa bị đánh bại chính là Giáp Bát Nhất, thiên tài xếp thứ năm trong Xuân Quỳnh Tông, tu vi Phá Đan cảnh nhất trọng. Người thắng chính là đệ nhất thiên tài Mục gia, Mục Thiên Hành, mới hơn hai mươi tuổi đã là Phá Đan cảnh tam trọng, một thân chiến lực không thể khinh thường, nghe nói từ nhỏ hắn đã ra ngoài lịch luyện không biết bao nhiêu lần, trong tay hắn đã dính rất nhiều máu tươi."
Nghe đến đây nhiều người không khỏi kinh ngạc, tiếp theo có người lại nói tiếp.
"Giáp Bát Nhất tuy là thiên tài ở tông môn, nhưng một mực chỉ tu luyện trong tông, chưa từng đi ra ngoài lịch luyện, so sánh tới, Giáp Bát Nhất vẫn thua kém Mục Thiên Hành về kinh nghiệm thực chiến. Mục Thiên Hành mấy năm trước tu vi chỉ ở Phá Đan nhất trọng liền có thể giết chết Phá Đan tam trọng cao thủ, hiện tại đã đột phá tam trọng thiên, chiến lực e rằng đã phát triển mạnh mẽ."
Đa số người nghe được không khỏi hít một ngụm khí lạnh, xem ra Giáp Bát Nhất thua cũng không oan ức. Điều này Vũ Thái Lãng cũng không thể không công nhận, kinh nghiệm chính là mấu chốt trong trận chiến. Nếu Giáp Bát Nhất có đầy đủ kinh nghiệm, Mục Thiên Hành sợ là không thắng được dễ dàng.
Giáp Bát Nhất sau khi rơi xuống lôi đài, khuôn mặt tràn đầy thất lạc, nhưng cũng không có buồn bã nhiều, dù sao thì tông môn đem hắn ra ngoài, cũng không có ôm bao nhiêu hi vọng hắn sẽ trở thành quán quân, chỉ là cho hắn biết, bên ngoài không như hắn tưởng tượng, chỉ coi như là một lần ra ngoài lịch luyện.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Giáp Bát Nhất trở nên khoan khoái hơn nhiều, hắn không có rời khỏi, chỉ đứng một bên quan sát trên khán đài. Thật hiếm khi chứng kiến các vị đệ tử của sáu đại tông môn chiến đấu, cho nên muốn tại dịp này học hỏi thêm.
Cảm nhận được tâm cảnh Giáp Bát Nhất hồi phục, Vũ Thái Lãng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, người có tâm cảnh như vậy, đại lục sau này tất sẽ có thanh danh của hắn.
Vũ Thái Lãng thu hồi tư thái, đứng dậy tiến tới bên cạnh Giáp Bát Nhất.
Lúc này Giáp Bát Nhất cũng cảm nhận được có người lại gần, hắn nghiêng đầu nhìn xem, phát hiện là một người thanh niên, bên trong hơn hắn vài tuổi, nhưng bề ngoài lại trẻ hơn, hắn cảm giác người này không có ý xấu, liền không có chú ý tới nữa.
"Huynh đệ, ngươi là Giáp Bát Nhất sao?"
Vũ Thái Lãng đột nhiên nở nụ cười, hỏi.
Giáp Bát Nhất kinh ngạc, sau đó từ tốn gật đầu đáp.
" n!"
"Ta thấy ngươi thiên tư không tệ, nếu kinh nghiệm đầy đủ có thể đánh bại Mục Thiên Hành a."
Vũ Thái Lãng không nhanh không chậm miêu tả.
"Vị huynh đài này đừng nổi phồng ta, ta thua chính là thua, dù có thêm kinh nghiệm vẫn không phải đối thủ của hắn. Chưa nói trong thiên hạ này, người đánh bại ta có rất nhiều."
Hắn nhìn người này trước mặt, không khỏi có chút lơ đãng, tự cho là mình đúng, tên này không phải là đang thể hiện trước mặt mình để kéo lên tông môn quan hệ? Hay là có ý gì khác?
Vũ Thái Lãng dường như xem thấu suy nghĩ của hắn, liền cười nói.
"Ta cũng không phải muốn kéo lên ngươi tông môn, ta chỉ nói sự thật mà thôi."
"Vậy ta đa tạ vị huynh đài này chia sẻ quan điểm."
Giáp Bát Nhất lạnh nhạt đáp.
"Ài! Với thiên tư của ngươi, không nên dừng ở một tông môn nhỏ bé như vậy."
Vũ Thái Lãng đột nhiên thở dài nói.
"Tông môn nhỏ bé?"
Đôi mi Giáp Bát Nhất bất chợt nhíu lại, hắn nhìn người trước mặt hỏi.
"Ta biết ta tông môn nhỏ bé, chỉ là ở bên ngoài Đông Hoàng vương triều, ở trong này tuy xếp cuối cùng nhưng cũng coi như một phương thế lực mạnh mẽ. Vị bằng hữu này lấy chứng cứ nào nói chúng ta nhỏ bé?"
Vũ Thái Lãng đột nhiên cười, nghiêm túc trả lời.
"Mạnh sao? Đối với toàn bộ Đông Hoàng mà thôi, như ngươi nói, đích xác là rất yếu, ở bên ngoài so với toàn bộ Đại Lục năm châu, nhưng có những thứ còn vượt qua sự tưởng tượng của ngươi, không cần thế lực mạnh mẽ, chỉ cần một người đơn độc, cũng đủ làm cho toàn bộ Đông Hoàng này hóa thành sa mạc."
Giáp Bát Nhất nghe vậy không có kinh hãi, trong lòng càng nồng đậm coi thường chi ý, cảm giác người này đúng là có chút đáng ghét, bởi vì trước kia tông môn hắn có giảng giải. Toàn bộ Đại Lục Nam Nguyên tu vi cao nhất chỉ là Thiên Nguyên Cảnh, nhưng cái này chỉ nằm trong truyền thuyết, không ai biết được thực hư.
Ở Nam Vực châu hoàn toàn không có Thiên Nguyên Cảnh. Thậm chí ngay cả Địa Nguyên cũng không thấy được, là bởi vì Nam Vực linh khí cực kỳ thấp, tại Đông Hoàng chỉ có bảy người đạt tới Chân Nguyên cao thủ, mười ba người đạt tới Thành Anh cảnh giới. Có thể thấy nơi này linh khí tương đối khô cằn.
Trong năm vực, Nam Vực chính là nơi có mức độ linh khí thấp nhất!
Vũ Thái Lãng cũng nhờ có vận khí, cho nên mới đi ra khỏi Nam Vực tiến về Tây Vực bái sư nhập đạo, ngay cả Nhạc Yên Nhiên cũng thế, nhưng Nhạc Yên Nhiên lại bái nhập môn phái khác làm đệ tử, lúc đó hai người vô tình gặp nhau và nảy sinh tình cảm.
Cả hai cảm thấy Tây Vực cực kỳ phức tạp, cao thủ nhiều như mây, cho nên mới cùng nhau rời khỏi, trở về Nhạc gia xây tổ ấm. Hiện tại toàn bộ Cổ Việt vương triều cũng không ai biết được tu vi thật của hai vợ chồng hắn.