Chương 121: Diễn Kỹ Sâu Xa

"Trang gia, bây giờ nên làm gì?" Hết tất cả trong hiện trường đều kết thúc, 2 người nói hết lời, eo Hoàng Vĩ đè xuống 1 tên tội phạm, từ trên mặt bàn nhảy xuống hỏi.

Thông qua đối thoại vừa rồi của hai người, đại khái hắn hiểu đám người Lý Hướng Đông là tai trong của thám trưởng.

Cho nên, trận hành động này dính đến nằm vùng, nên xử lý như thế nào, chỉ có một mình Trang thám trưởng đủ tư cách lên tiếng.

Trang Thế Giai liếc Hoàng Vĩ Diệu một cái, phát hiện áo jacket màu nâu nhạt của Hoàng Vĩ Diệu trong trận song phi cước đứt hai cái cúc áo.

Bất quá, hắn không lên tiếng, mà là rút ra súng lục, pằng pằng pằng, ở đây 4 tên tội phạm một người bị thương, tinh chuẩn toàn bộ bắn lên đùi phải.

"A!"

"Đệch cm của ngươi!"

"Mấy thằng cờ hó bán mạng cho đám người Anh! Chết không yên lành!" bốn tên tội phạm Hắc Quỷ đường quỷ khó sói gào a a, con mắt nhìn qua đùi chảy xuống máu tươi ào ào, nguyên một đám biểu lộ thê thảm, không ngừng chửi mắng.

Thật ra, sau khi bốn người từ bị chế phục, tiếng chửi rủa trong miệng cũng không có dừng qua, bất quá ngay cả kinh nghiệm nhiệm vụ cũng không có, chỉ là diễn viên quần chúng, thực sự không đáng Trang thám trưởng quá mức để ý.

Trang thám trưởng nghe thấy tiếng chửi rủa của đám người, nhướng mày, lần thứ hai giơ súng lục lên: "Pằng pằng pằng!"

Chỉ thấy hắn vung tay lại bắn bốn phát, ở trên chân trái mỗi người lại thêm một viên đạn, hai bên trái phải vừa vặn đối xứng.

Ngươi xem, chân trái một cái lỗ máu, đùi phải một cái lỗ máu, xinh đẹp bao nhiêu a.

Sắc mặt của bốn gã Hắc Quỷ đường trắng bệch, đầu đầy mồ hôi kêu thảm lên, trong nháy mắt thành thành thật thật, cắn chặt răng, một câu không dám lại nói.

"Ai nói lão tử cho bán mạng đám Tây? Lão tử chính là một mũi tên nhọn, đồng chí chiến tuyến tiềm phục trong lòng đất, mấy người các ngươi biết cái đ**ch gì." Trang Thế Giai nói thầm trong lòng vài câu, gài chốt bảo hiểm súng lục, cắm khẩu súng vào hông, mở miệng chỉ điểm đám người "Lý Hướng Đông" làm việc.

"Xế chiều hôm nay, các ngươi chắp đầu cùng Hắc Quỷ đường ở tửu lầu, thế nhưng mà Hắc Quỷ đường sớm bị cảnh sát để mắt tới, cảnh sát đến đây bắt Hắc Quỷ đường, sau khi ở tửu lầu có xảy ra bắn nhau, bắt toàn bộ 4 người Hắc Quỷ đường."

"Mà các ngươi cầm súng bắn lén cảnh sát, đả thương hai người cảnh sát sau chạy trốn, hiểu không?"

Ánh mắt Trang Thế Giai đảo qua bốn người Hắc Quỷ đường, dùng ngữ khí trêu đùa kể rõ kế hoạch trong lòng, cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên lý trên người Hướng Dương.

"Hiểu hiểu hiểu!" Lý Hướng Đông, Vạn Đại Đại không ngừng gật đầu liên tục, trong lòng khen đại thám trưởng đủ âm, dưới tình huống bất ngờ gạt người cũng có thể hạ bút thành văn, hơn nữa nghe không có lỗ thủng chút nào, có thể tiếp tục trợ giúp bọn họ đánh vào trong nội bộ tội phạm.

Quanh đi quẩn lại, đám người Lý Hướng Đông vẫn trở thành người cõng nồi, tin được xã đoàn. Mà mặc kệ lăn lộn ở nơi nào, tóm lại cần một chút diễn kỹ. Bọn họ từ lúc trước đến giờ diễn xong một đợt cũng không có vấn đề.

"Hiểu còn không đi?" Trang Thế Giai trông thấy bốn người đứng đấy bất động, hai tay chụp lấy dây lưng bên hông chất vấn.

Bốn người Lý Hướng Đông, Vạn Đại Đại như ở trong mộng mới tỉnh, đứng dậy lập tức chuẩn bị rời đi, có thể Trang thám trưởng kêu một tiếng, làm cho đám người Lý Hướng Đông đầu sững sờ.

"Không phải đi nơi này!"

"Đó là đi đâu vậy?" Lý Hướng Đông lùi về một bước, lúc quay đầu gương mặt hiện ra vẻ mờ mịt.

"Là chỗ ấy . . ." Trang Thế Giai chỉ chỉ cửa sổ, Lý Hướng Đông đi đến trước cửa sổ, có hơi bất đắc dĩ nói: "Không phải đâu?"

"Đúng vậy a!" Trang Thế Giai gật gật đầu, đột nhiên xông lên bước nhanh hướng về phía trước, ầm, đá lên một cước, cửa sổ nổ tung, hắn trực tiếp đá Lý Hướng Đông ra ngoài cửa sổ.

Diễn kịch phải đủ nguyên bộ, tất cả mọi người hiểu không. Hơn nữa trong phòng riêng ở tầng hai quán rượu, phía dưới còn có sạp trái cây, ngã thế nào cũng không có chuyện gì rồi. Nếu như từ cửa chính rời đi lừa gạt quỷ còn không gạt được.

". . ." 3 người Vạn Đại Đại, Thích Kinh Sinh, Quách Học Quân liếc nhau, Vạn Đại Đại trước hết nhất nhấc tay hô: "Ta tự làm, ta tự làm, để cho ta tự mình nhảy!"

"Rầm rầm rầm!" Vạn Đại Đại chống tay lên khung cửa gỗ, thả người nhảy xuống cửa sổ.

Sau đó Thích Kinh Sinh, Quách Học Quân 2 người cũng lần lượt nhảy xuống quán rượu, hơn nữa lúc sau khi hạ xuống đỡ dậy Lý Hướng Đông, bộ dáng làm bộ chạy trối chết.

Trang Thế Giai một cái bước xa vọt tới trước cửa sổ, nhìn xem bộ dáng bọn hắn trốn chạy, cảm giác còn diễn còn hơn kém một chút.

"Ầm ầm ầm!" Mấy phát đạn bắn vào đằng sau cái mông đám người Vạn Đại Đại, đám người trên đường phố bạo loạn trong nháy mắt, đám người Lý Hướng Đông lập tức nhắm mắt nhắm mũi cắm đầu chạy về phía trước.

Hừm, đã hiện ra cảm giác triệt để rồi.

Sau đó Trang Thế Giai để hai tên tiểu nhị bôi một chút máu tươi của đám người “Hắc Quỷ đường” ở áo bên trên jacket, sau khi giải quyết tất cả, mới đẩy ra cửa bao sương, gọi điện thoại kêu gọi tổ quân trang đến thanh tràng.

Thực khách trong quán rượu, thời điểm các ông chủ sớm ở trong bao sương nghe tiếng súng vang lên, lập tức vội vàng trốn đi tị nạn. Mãi cho đến khi quân trang cảnh khu quản hạt đến, sau khi Trang Thế Giai ra mặt giải thích, hiện trường mới lần nữa khôi phục trật tự.