Chương 12: Đẹp Trai Hợp Nhau (1)

Chậc chậc.

Lúc này chỉ là vãn bối mà thôi!

Hiện giờ còn không phải sân khấu của bọn họ, nhưng Trang Thế Giai đã đến lúc lên đài.

Như vậy trực tiếp cao hơn một cái bối phận so với bọn hắn, trong lòng không biết sảng cỡ nào.

Ưu điểm trọng sinh đến thập niên 1970 ra tới!

Bất quá, đối mặt với Tưởng Thiên Sinh, Lâm Hoài Nhạc và Đại tân sinh khác, nhân vật thế hệ trước ở hiện trường trong điện ảnh rất ít ra màn, thậm chí không có quay tới.

Trang Thế Giai quen biết đại lão cùng thế hệ chỉ có hai người.

Một người thì béo tốt mập mạp, chống quải trượng Đặng thiên bá, một người khác còn lại thì uy vũ đôn hậu, bộ dạng tương tự với thuộc hạ Vương Bảo.

Tân nghĩa An và Hồng Hưng giống nhau, hẳn là đều là quy củ cha truyền con nối. Liên Hạo Long hẳn là con trai của Vương Bảo, chỉ là không biết vì cái gì một người họ Vương, một người họ Liên, đại khái chắc là theo họ mẹ.

Nhân vật đời tiếp theo, Trang Thế Giai không quen biết chỉ có một, chính là mã tử phía sau Triều Châu Chúc.

Trang Thế Giai vừa thấy diện mạo tên mã tử kia, khí chất lập tức cảm giác là một mặt hàng đi mua nước tương(*).

Mặt hàng mã tử đi mua nước tương sao?

So sánh với Triều Châu Chúc cùng các đại lão khác quá không lên được mặt bài.

Phỏng chừng thật dễ dàng liền sẽ nằm liệt giữa đường.

Lúc này Lôi Lạc đang từ ban công đi trở về tới, sau khi Trang Thế Giai trịnh trong tiếp đón, bàn tay Lôi Lạc vung lên nói: “Đưa Trang Tử cái ghế dựa, mọi người cùng nhau ngồi xuống uống trà.”

Người ở đây nghe thấy những lời này, ánh mắt nhìn về phía Trang Thế Giai đều không hết sức khác biệt. Không biết một người trẻ tuổi như vậy, dựa vào cái gì được Lạc ca coi trọng.

Bất quá, sau đó Lạc ca chủ động ấn bờ vai của hắn xuống nói: “Hôm nay chuyện thọt Hào chính là Trang Tử làm.”

“Người thanh niên này thật sự rất uy phong a.”

“Ha ha.”

Lôi Lạc cất tiếng cười to, trở lại ngồi xuống vị trí cao nhất của hắn.

Trang Thế Giai mặt vô biểu tình, chỉ là tươi cười tính lễ phép với mọi người 1 cái.

Các đại lão ở đây sắc mặt lại khó coi, không biết Lôi Lạc đang ý muốn gì.

Đơn thuần xem trọng một người tuổi trẻ.

Hay vẫn là mượn chuyện này thị uy với bọn họ?

Ý tưởng của các đại nhân vật luôn là làm người ta đoán không ra, chỉ có Trư Du Tử biết là hai người đâu có ý nghĩ moẹ giề, xác thực Lạc ca nhìn trúng Trang Thế Giai chỉ thế thôi.

Mà lúc này đã có người thêm chỗ ngồi xong, hơn nữa pha một tách trà nóng, đặt ở bên cạnh bàn trà gỗ đỏ.

Sau khi trang Thế Giai ngồi xuống, Lôi Lạc bưng lên chén trà nhấp nhẹ một ngụm, Triều Châu Chúc, Lâm mũi to và các đại lão cũng đều bưng lên chén trà uống trà.

Trang Thế Giai đi theo mọi người cùng nhau nâng chén uống trà, toàn bộ quá trình phất tay áo che mặt, sẽ không mất mặt ở trên lễ nghĩa.

Bất quá thời điểm khi buông chung trà xuống, ánh mắt của Trang Thế Giai cùng Trần Tế Cửu đối diện từng có liếc qua một lần. Trang Thế Giai cười cười với hắn một cái, hắn cũng hướng Trang Thế Giai cười cười.

Ánh mắt hai người vừa chạm lập tức thu lại, đều là vừa đến là dừng. Nhưng rõ ràng Trang Thế Giai chỉ là một tên thường phục, nhưng mà Trần Tế Cửu thân là tham trưởng khu Đồng La Loan....... Ánh mắt nhìn về phía hắn giữa thế nhưng mang một chút cảm giác túng túng?

“Vậy thì hơi quá mức a!”

“Ta chính là người tốt! Vì cái gì dùng loại ánh mắt này nhìn ta!” Trang Thế Giai có hơi không muốn tiếp thu loại ánh mắt này.

Bởi vì hắn mới là một người tốt nhất thiện lương nhất ở hiện trường này.

Trần Tế Cửu dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt này nhìn hắn a!

Trang thế giai ở lầu hai ngồi xuống chính là nửa chung trà.

Lôi Lạc vừa uống trà, vừa nói chuyện phiếm, chính thức giới thiệu hắn cho các đại lão tứ đại gia tộc, tứ đại xã đoàn.

Tuy rằng, chỉ là một câu giới thiệu thuận miệng, không cách nào để cho trang thế giai mang đến ích lợi thực tế, nhưng mà đại lão tứ đại gia tộc và tứ đại xã đoàn đều sẽ hiểu rõ.

Hắn là người được Lạc ca nhìn trúng.

Chỉ cần Lạc ca không bị cưa ghế, tương lai mọi người ở bên ngoài gặp được hắn, ai cũng phải phải suy xét cho hắn một chút thể diện.

Đây xem như Lạc ca hậu ái.

Trang thế giai biểu hiện lại rất bình thường, chưa từng có phần lấy lòng hoặc con buôn.

Hắn biết quan trọng nhất trên thế giới chính là thực lực.

Lạc ca thưởng thức cùng duy trì chỉ là một lần cơ hội.

Không có thực lực thì không năm chắc được.

Hắn ở lầu hai ngồi lâu như vậy cũng coi như nhìn thấy hiểu ra một ít môn đạo, Lạc ca sở dĩ muốn hủy đi địa bàn “Nghĩa đàn” thành tứ đại gia tộc, tứ đại xã đoàn, chính là muốn tránh cho “Nghĩa đàn” và “Thọt Hào” thứ hai xuất hiện.

Đây là cố ý tự chế tạo cho mỗi cái xã đoàn cạnh tranh lẫn nhau, hạn chế thực lực mỗi cái xã đoàn, bảo đảm cân bằng hắc bạch lưỡng đạo.