Chương 7
Thật và giả
JK đứng chôn chân tại chỗ, từ từ quay lại hỏi:
- Bà nói gì?
Thanh Hằng ném cái nhìn khinh bỉ vào JK:
- Ông là cha ruột Ngọc!
JK bán tín bán nghi soi kĩ mọi cử chỉ từ Thanh Hằng, lão thấy sắc mặt vô cảm chế giễu màn trả thù hoàn hảo. JK nhếch miệng cười tự tin:
- Bà đừng hòng lừa tôi! Bà chia tay tôi sau sáu tháng yêu nhau, thời gian đó bà chưa từng ốm nghén, bà còn không bị mất kinh. Thứ nghiệt chủng kia không thể là con tôi!
Thanh Hằng cười rũ rượi thương hại JK:
- Ông ngu đến thảm hại! Đây là lý do tôi ruồng bỏ ông!
JK thích hý lộng người khác, bản thân bị trêu đùa, lão nổi điên bóp cổ Thanh Hằng:
- Con điếm khốn nạn, bằng chứng đâu, không có bằng chứng, tao giết chết mày!
Thanh Hằng bấu chặt tay JK ngăn lão bóp gãy cổ. JK trông mặt mũi bà ta tím tái, lão sợ gây án mạng đành nới lỏng nhưng chưa chịu thả. Thanh Hằng ho sặc sụa nói trong tiếng cười man dại:
- Bằng chứng? Hơn ba mươi năm rồi, ông còn đòi bằng chứng, thật nực cười!
JK tức điên dang tay đánh tình cũ ngã dập xuống đất:
- Đừng tưởng tao không dám giết mày!
Đầu tóc xõa tung khắp mặt, miệng chảy đầy máu, Thanh Hằng cười vang như điên như dại, thanh âm ba phần đau xót bảy phần mỉa mai người cha ép con mình loạn luân:
- Ngày nói chia tay, tôi từng bị nghén trước mặt ông, ông nhận cú sốc quá lớn nên quên hết rồi. Thời gian đó tôi có thai một tháng, lạ là bụng tôi hầu như ở trạng thái bình thường, không để ý kĩ sẽ khó nhận ra.
Một màu tím ngắt đến xám xịt quét từng cơn điên lên mặt JK, lão nén giận nghe Thanh Hằng nói đoạn cuối:
- Một tháng đó tôi luôn ở bên ông, hầu như ngày nào ông cũng đòi quan hệ bất kể ngày đêm. Sau này tôi sinh đủ ngày đủ tháng, nhưng đó là đúng với ông. Đối với người chồng đa nghi, tôi sinh non trước cả tháng, ông ta bắt tôi vứt bỏ Ngọc!
Thanh Hằng kết thúc câu chuyện bằng tiếng cười giễu mỉa:
- Chồng tôi hỏi liệu có khả năng sinh non không? Bác sỹ khoa sản nói cơ địa tôi bất thường, tử cung rất yếu, không thể có chuyện sinh non, nếu sinh non sẽ chết cả mẹ lẫn con!
Lời Thanh Hằng trái ngược thông tin JK lấy từ bệnh viện năm xưa. Lão cười mà miệng méo xệch:
- Mọi giấy tờ bệnh viện ghi rõ ràng Hoàng Thanh Hằng sinh đúng tháng. Chồng thai phụ là Hoàng Sinh.
Câu chất vấn khiến Thanh Hằng nhất thời câm lặng. JK đắc ý cười vang nhưng đột nhiên tình cũ lại cười hinh hích, bà ta ném cái nhìn mỉa mai, khinh bỉ và đầy thương hại khiến JK lồng lộn gầm lên:
- Con điếm, hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!
Lão lao đến túm cổ, tát liên tiếp vào mặt Thanh Hằng, tình cũ tươm máu miệng vẫn cười khinh khỉnh:
- Ha ha… cái tật hễ hưng phấn quá độ lại không suy xét hết mọi trường hợp. - Thanh Hằng cười khẩy bộ mặt JK chuyển màu tím than, lão đang trong trạng thái điên rồ kích động nhất - Hồi đó có một thai phụ cũng sinh con gái cùng ngày với tôi.
JK chột dạ bắt đầu hiểu ra vấn đề. Thanh Hằng hiểu thấu mọi suy nghĩ JK thể hiện ra ngoài mặt. Lão đang hoang mang. Lão đang sợ hãi. Lão đang cố phủ nhận lời tình cũ, mồ hôi lạnh lại toát đẫm sắc mặt xám xịt:
- Ông đoán đúng rồi đấy, vợ chồng cô ta trùng cả họ lẫn tên với vợ chồng tôi!
Thanh Hằng cười điên dại:
- Há há há… Ông ăn cắp nhầm giấy rồi, lão già ngu xuẩn! Đúng là khôn ngoan lắm thì oan trái nhiều. Ha ha… cha ông bắt ép con cháu loạn luân vẫn ảo tưởng trả thù hoàn hảo! Đáng lẽ trước khi trả thù, ông nên cẩn thận xét nghiệm gen xem Ngọc có phải con ông không chớ? Tôi không tưởng tượng nổi ông lại ngu đến khó tin thế này. Cười ra nước mắt!
Phần bán tín xâm chiếm gần hết bán nghi, sợ hãi dấy lên trong lòng JK, nếu là sự thực, lão chết ngàn vạn lần không thể rửa sạch tội. Câu chuyện chín phần giả này thành thật, lão đeo mặt mo đến gặp con cháu bị mình đọa đày. Mất hết nhân cách làm người là trừng phạt đáng sợ nhất với kẻ gây nghiệp chướng cho gia đình. Mồ hôi lạnh toát ra thái dương đang bị xoáy vào từng cơn đau lộng óc, trườn xuống dây thần kinh co giật sắc mặt hoang mang cực độ, nỗi sợ báo ứng ngược khiến JK không phân biệt được thật giả. Mọi thứ chuyển biển quá nhanh, cảm xúc hả hê - hối hận đảo chiều tăng điên cuồng vào tiếng cười của Thanh Hằng:
- Ông nghĩ Ngọc là con ai?
Tiếng kim giây tích tắc thức tỉnh JK khỏi mớ hỗn độn tăm tối, lão hốt hoảng xem đồng hồ liền giật nảy mình nhìn chòng chọc 3 giờ 30 phút sáng. JK lệnh đưa mẹ con Ngọc và Hoàng Kim về lúc 3 giờ, mải mê trả thù quên cả thời gian, lão rít lên như quỷ dữ xoáy bộ mặt ác ma vào Thanh Hằng, gằn giọng đe dọa:
- Mày dám lừa tao, tao sẽ hành hạ mẹ con mày sống không bằng chết!
Loạn luân là tội không thể tha thứ, gia đình Thanh Hằng chẳng ai muốn sống cuộc đời ô nhục, người mẹ đếch e sợ mà cười cuồng điên.
- Mẹ kiếp, con đàn bà điên!
JK sợ nhất mẹ con Ngọc sẽ tự sát. Trước khi xác minh sự thật, lão tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. JK vừa chạy khỏi biệt thự vừa gọi cho Zero, nhạc chuông reo mãi Zero mới bắt máy, lão vồn vã hỏi:
- Mày đưa mẹ con Ngọc về chưa?
Zero đáp đưa về khoảng 5 phút trước, Anh Đào sợ mẹ con Ngọc tự sát nên nhờ canh chừng, hắn đang ở trước cửa nhà Ngọc. JK hỏi tình hình, hắn nói gia đình Ngọc cãi nhau to. JK liền rống lên:
- Mày canh ở đó cho tao, phát hiện bất thường phải xông vào nhà ngay. Mẹ con nó tự sát hay bị chồng đánh, mày phải ngăn bằng mọi giá! Mẹ con nó mất một sợi tóc, tao chôn sống mày luôn!
Zero luôn là cỗ máy thi hành mọi mệnh lệnh, hắn không biết thắc mắc mà chỉ biết phục tùng, gã vệ sĩ đáp gọn lỏn:
- Vâng, thưa ông chủ!
JK gọi thuộc hạ đánh xe đỗ ở góc khuất đến đón, bảo tài xế tiến thẳng đến chân đồi phía Bắc. Trên đường đi, lão liên lạc với Anh Đào, đầu dây bên kia vang tiếng nàng:
- Con đang đưa Hoàng Kim về.
Anh Đào vừa trả lời vừa thở gấp, nàng nói vài câu xin phép tắt máy. Cô gái trông qua kính chiếu hậu thấy hai má đỏ ửng, mồ hôi đong đầy mùi hương dịu nhẹ thẩm thấu làn da thơm ngất ngây, áo trắng mỏng manh ẩm ướt ôm gọn thân thể nóng bỏng, nội y thêu ren màu hồng khoan thai phác họa cầu vồng rực lửa ngự trị thiên đường tuyết trắng. Mấy tiếng trước ngừng rạo rực, Anh Đào tưởng không tái phát nữa, nào ngờ ít phút sau nó mon men trêu chọc nàng. Tình trạng gần giống thời điểm xem màn xuân tình. Anh Đào thấy quái lạ, nàng đâu bị JK đánh thuốc, lão chẳng có lý do làm thế.
Rạo rực không dữ dội ép thỏa mãn xác thịt, nó chợt ẩn chợt hiện dụ dỗ sa vào mê ái song buông tha cho nàng trấn định tinh thần. Đúng lúc ấy, nó tìm đến quyến rũ và lui vào bóng tối, tình cảnh lặp đi lặp lại khiến Anh Đào mất tập trung, bứt rứt khó chịu tạo cảm giác ai đó kéo lệch tay lái bắt nàng táp xe vô lề. Gục mặt vào vô lăng, nàng bị nó thì thầm bên tai, chẳng biết nàng nghe ảo giác gì mà không tự chủ liếc sang Hoàng Kim. Anh Đào sửng sốt phát giác mồ hôi Hoàng Kim toát hơn suối, da chuyển màu tím than tự bao giờ, mắt đỏ ké khát dục nhìn chằm chằm nàng. Bộ dạng hắn khủng khiếp hơn lúc làm tình với mẹ con Ngọc. Anh Đào vội gọi JK để hỏi nguyên nhân, lão giật mình kinh hoàng nói:
- Cái gì? Hắn uống Đế Vương nhất dạ tam nữ, phát dục lên ba cô gái là dược tính sẽ hết, chuyện này quá vô lý!
Anh Đào nghe giọng JK hoảng hốt như chính lão thấy tận mắt, nàng chưa hết nghi ngờ:
- Đích thân cha đi lấy thuốc sao?
JK vỗ trán nhớ ra:
- Thôi chết rồi, lúc đó ta bận nghe điện thoại!
Lão quay sang hỏi gã vệ sĩ:
- Anh lấy lọ thuốc nào?
Gã lúng túng thưa:
- Dạ, lọ thuốc màu xanh dương.
JK trợn mắt đấm đá túi bụi và gào lên:
- Mẹ thằng vô dụng, nhầm thuốc rồi, tao bảo mày lấy lọ màu xanh nước biển.
Tên vệ sĩ ôm đầu chống chế:
- Hai màu giống nhau nên tôi nhầm, xin lỗi ông chủ!
Anh Đào nghe giọng JK oang oang trong điện thoại:
- Nhầm cái con mẹ mày! Mày phá hỏng hết kế hoạch của tao rồi. Lọ thuốc mày lấy là Đế Vương nhất dạ tứ nữ, Hoàng Kim chơi ba người, hắn không thể phát tiết hết dược tính, thất khướu chảy máu đến chết. - Lão ôm đầu than trời - Mẹ thằng ngu, tao biết xử lý cái xác nó thế nào đây!
Gã tài xế bật bài hát có từ hoa anh đào:
- Ông chủ nghe nhạc cho hạ hỏa!
Anh Đào nghe JK bắt dừng xe, một loạt tiếng động giống lôi tên tài xế ra ngoài vừa đánh vừa chửi bới ầm ĩ:
- Thằng chó chết này, mày có ý gì hả? Mày biết Anh Đào là con gái tao mà dám vô lễ, tao phải giết mày, thằng khốn kiếp!
Tiếng tên tài xế cầu xin ngừng tay, tiếng JK chửi rủa đánh đập huỳnh huỵch, tiếng đám vệ sĩ lao vào can ngăn loạn đầu Anh Đào, âm thanh chân thực khiến nàng nửa tin nửa ngờ. Màn kịch khá vụng về, nhưng tài diễn xuất của chủ tớ JK xứng đáng nhận giải cao nhất. Ngược lại là thật, Anh Đào khó hiểu JK đẩy nàng vào tình huống khóc dở mếu dở. Cô gái tóc vàng uể oải tắt máy quay qua Hoàng Kim, nàng thở dài nom hắn thèm khát mà không dám manh động. Kẻ khốn khổ muốn ra ngoài nhưng khóa chốt bị kẹt, hắn bấu chặt mọi thứ để ngăn mình xâm phạm Anh Đào:
- Cô mau… rời khỏi xe đi… tôi không kiềm chế được lâu đâu!
Anh Đào đang rạo rực xuân tình, nàng bật cười chàng trai luôn nghĩ cho người khác này:
- Anh thật kỳ lạ, chết đến nơi rồi còn lo cho con gái người ta! Tôi tưởng anh chỉ đối xử như vậy với mẹ con Ngọc thôi! - Anh Đào hé miệng cười ý nhị - Ai ngờ…
Nàng bỏ lửng câu nói áp má lên vô lăng ngắm hắn:
- Anh xài chiêu này với bao nhiêu cô gái rồi thế?
Anh Đào nói hết thứ này đến thứ khác, Hoàng Kim chẳng hiểu ý nàng, hắn thấy nàng ngồi yên trong xe liền bực mình gắt:
- Cô lảm nhảm cái gì thế, mau biến đi cho tôi!
Anh Đào cười khúc khích biểu hiện cố tình thô lỗ để đuổi nàng:
- Gớm, tôi là con gái còn không sợ, anh là đàn ông đích thực sợ cái gì chớ?
Hoàng Kim chán chả buồn nói nhưng còn nguyên nỗi sợ giẫm vết xe đổ. Anh Đào bình tĩnh chờ đợi, Hoàng Kim dám cưỡng hiếp, nàng cho hắn gục luôn trong xe, bất kể hắn chết thảm, nàng không quan tâm. Hắn kiên trì thêm chục phút, nàng không để hắn bỏ mạng tại nơi đồng không mông quạnh này. Tiếc thay mới vài giây, Hoàng Kim nhào qua nàng, mọi thiện cảm bị hành động khả ố phỉ nhổ. Anh Đào hụt hẫng nhìn người đàn ông mình từng nể sợ sắp giở trò đồi bại, nàng lắc đầu thất vọng định chặt gáy Hoàng Kim, hắn nhanh hơn vươn tay chạm cánh cửa phía nàng. Loay hoay mãi cửa vẫn chết cứng, Hoàng Kim tức giận chửi bậy:
- Tổ sư cái ngày quái quỷ này!
Hoàng Kim toan ngó ra sau xe liền đối diện Anh Đào, cô gái bối rối buông cánh tay đang giơ cao. Hoàng Kim nheo mày nhăn mặt chả hiểu ý nàng, hắn hấp tấp quay đi tránh nhìn nàng quá lâu. Anh Đào đỏ bừng mặt, nàng tưởng hắn xằng bậy, ai dè người hùng danh vẫn xứng với thực. Hoàng Kim chẳng để tâm, Anh Đào lại ngượng ngùng cúi đầu vì trách lầm hắn. Hoàng Kim thở phù một hơi, thà cô gái giữ nguyên điệu bộ trêu chọc như phụ nữ trưởng thành, hắn còn dễ kiểm soát tình hình, đằng này bối rối hệt mấy cô nàng ngây thơ trong sáng sắp gần gũi người tình. Dáng vẻ lúng túng giống nàng có lỗi với hắn.
“Một cô gái kỳ lạ!”
Hoàng Kim lẩm bẩm đoạn khom người ra sau xe, ô tô khá dài, lối đi giữa hai hàng ghế rất rộng, hắn đẩy mãi cửa vẫn kẹt. Hoàng Kim bực bội đạp liên tiếp nhưng không ăn thua. Anh Đào chép miệng nói:
- Xe này làm bằng kim loại siêu bền, sức người không phá nổi đâu!
Hoàng Kim chán nản ngồi bệt xuống sàn. Anh Đào im lặng một hồi mới hỏi:
- Tôi với anh là hai kẻ xa lạ, anh đâu cần quan tâm lo lắng cho tôi đến thế?!
Hoàng Kim hỏi Anh Đào quan hệ thế nào với mẹ con Ngọc. Nàng nói chẳng hề quen biết, Hoàng Kim cười:
- Cô nhiều lần cầu xin cho người xa lạ với mình đó thôi!
Anh Đào cao giọng:
- Vì chúng tôi là phụ nữ!
Hoàng Kim cười nhẹ cách Anh Đào phản ứng lẫn câu trả lời kinh điển của phái yếu.
- Đâu cần phải thân quen mới giúp đỡ hay lo lắng cho nhau, như vậy mới là con người!
Nhắc đến con người, kẻ không còn xứng làm người cười cay đắng:
- Tôi không muốn bất cứ cô gái nào phải khổ vì mình nữa!
Khóe mắt Anh Đào ánh nét cười ưng ý câu trả lời nàng mong đợi. Hoàng Kim giục đưa mình về nhà, hắn sẽ nhờ mẹ phá cửa xe. Anh Đào lái vài quãng đường phải dừng oto, cái thứ vô hình luôn chực chờ xồ đến kéo lệch tay nàng:
- Xin lỗi, tôi không tập trung được!
Hoàng Kim lo lắng hỏi nguyên nhân. Anh Đào kiếm cớ lảng tránh. Từ đó chẳng ai nói nữa. Anh Đào cảm nhận hô hấp khó nhọc dưới sàn oto. Hoàng Kim nghe hơi thở gấp gáp bị ngắt quãng nơi đầu xe dội vào đôi tai thính nhạy nhờ xuân dược. Hai tiếng thở dốc cách trong gang tấc liền quấn nhau mê hoặc tinh thần chủ nhân chúng. Kẻ xa lạ quyết giữ ý chí sắt đá. Chục giây nữa Hoàng Kim vượt giới hạn cho phép. Mỗi phút mỗi giây là cực hình với kẻ chịu thử thách. Toàn thân hắn co giật, từng sợi gân nổi phồng cơ hồ sắp nứt toác, não bộ co thắt muốn nổ tung.
Khoảnh khắc máu nóng rỉ ra tai, kim phút thay Hoàng Kim làm người hùng cứu hắn trên lằn ranh sinh tử. Hoàng Kim thoáng nghe bước chân. Hắn thấy hai Anh Đào tới gần. Anh Đào ngồi đối diện, Hoàng Kim lơ mơ nhận ra hình ảnh nàng nhập làm một. Hắn muốn trốn tránh mà chẳng cưỡng nổi nước hoa khá nồng, gần giống mùi ngọt dịu hoa phong lan lưu luyến khó quên tan từ mấy tiếng trước. Nay nàng tỏa hương anh đào, nước hoa mới này lưu dấu mấy giây trước. Hoàng Kim không hiểu lý do nàng quyến rũ kẻ đang bị kích dục:
- Cô làm trò gì thế?
Nàng đặt tay lên vai hắn, chỉ là chạm nhẹ đủ để gã đàn ông run bắn, mùi thơm dịu dàng từ cổ tay luồn sống mũi đánh thức thính giác Hoàng Kim, hắn nghiến răng siết tay ngăn thú tính. Nàng buông nhẹ một câu:
- Cứu mạng anh!