Chương 54: Ta là thần

Chương 54

Ta là thần

Các chuyên gia đang nghiên cứu bèn dừng tay, cúi chào lãnh đạo. Ngài nghị sĩ cười nhẹ phẩy tay ra hiệu, tất cả tiếp tục thí nghiệm. Nghị sĩ quan sát thật kĩ vị trí từng người, ba kẻ leo thang lên kệ chất đầy công cụ phục vụ nghiên cứu, mẫu vật và thảo dược, sáu kẻ cắm đầu vào máy tính. Giàn công nghệ đặt quanh ống thủy tinh khổng lồ, máy móc nối vô số dây điện cắm vào ổ ở đế ống. Bên trong ống ngập nước xanh sủi bọt lăn tăn ngâm chứa mẫu vật, phôi thai động vật, phôi thai nhân tạo.

Ngài đi hỏi tình hình công việc, họ nói mọi chuyện vẫn ổn, chúng tôi đang chạy đua với thời gian để kịp lễ tổng kết. Nghị sĩ gật gù, ngước trông dãy kệ hình vòng cung chạy dọc hai bên phòng, chia tách hai kệ là không gian khá rộng, đặt két màu đen trên bục sắt. Tổ hợp camera cùng thiết bị giám sát chi chít nóc trần, xoay chuyển không ngừng rà quét mọi ngóc ngách. Nghị sĩ liếc qua chùm đèn gắn chính giữa đống công nghệ. Bình thường là đèn chiếu sáng, xớ rớ rờ vào két, nó sẽ bắn laze thiêu cháy thành đuốc sống, đồng thời báo động đến toàn bộ tòa viện.

Nếu bị tấn công, vệ binh thất thế, nó truyền tín hiệu cấp cứu tới sở cảnh sát và doanh trại quân đội gần nhất. Bảo vật quốc gia trong két được bảo vệ tuyệt đối. Nhân viên và chuyên gia hoàn toàn yên tâm, chẳng lo xảy ra sự cố. Niềm tin đổ sập vì ánh sáng tắt phụt. Nghị sĩ bấm phím “thăng” trên điện thoại, mắt thần gắn vào giác mạc bổ trợ thị lực cho người già, nay biến thành chức năng nhìn trong bóng tối. Ngài thấy rõ mọi vật, mọi người đang huyên náo nhao nhao. Viện sinh học chưa từng mất điện, chuyện không tưởng thành thật khiến tất cả xôn xao:

“Thiệt hả trời! Đùa nhau à?”

“Chuyện quái gì thế này, có kẻ xâm nhập hay hacker tấn công?”

“Đừng nói nhảm! Công nghệ Thái Dương quốc là đỉnh cao thế giới, đích thân ngài nghị sĩ nâng cấp, lỗi là lỗi thế nào!”

Người tìm đèn pin trong ngăn bàn, người móc điện thoại, dò dẫm bấm phím bật đèn nhưng mãi không sáng, nhấn lún cả nút vẫn vô ích. Họ bực bội chửi thề, nhao nhao mỗi người một câu:

“Ai ở đâu đứng yên đó kẻo va phải đồ dễ vỡ!”

“Ngài nghị sĩ, công nghệ có vấn đề thật sao?”

Giàn loa kết nối bên ngoài bằng tín hiệu sóng âm, tín hiệu này tách riêng các hệ thống khác, nó vẫn hoạt động kể cả khi mất điện. Vài người bèn lớn tiếng hỏi:

“Bên ngoài có điện không?”

“Nè, ai nghe thấy trả lời đê?!”

Gã đội trưởng kêu gọi bình tĩnh:

“Tầng hầm mất điện là cửa tự động khóa, chúng tôi không vào được. Có lẽ chập điện hay bị lỗi hệ thống rồi!”

“Quái lạ, ngài nghị sĩ chẳng nói gì là sao?”

“Ngài vẫn ổn chớ?”

Sau mười phút, hệ thống sẽ trở lại bình thường, nghị sĩ bỏ ngoài tai hết, tranh thủ tiếp cận két sắt, ngài lại bấm phím “thăng”, điện thoại lệnh mắt thần dò tìm. Công nghệ vượt thời đại này phá, mở bất kỳ mật mã trên mọi thiết bị, máy móc toàn cầu. Nghị sĩ sợ bộ phận an ninh điều tra, dù khó lần ra dấu vết, nhưng ít nhiều nghi ngờ ngài, nên không thể phá.

Người dùng phải tập trung tinh thần, gạt bỏ hết tạp âm xung quanh, hội tụ neuron vào não bộ, các tế bào thần kinh kích hoạt nhanh EQ để tiết chế, kiểm soát, cân bằng lại tâm lý nếu hồi hộp quá độ, khởi động IQ truyền tư duy ra mắt thần để phán đoán cách cài đặt. Một tháng trước, viện trưởng nói người mã hóa két là đại tướng quân đội. Nghị sĩ tìm hiểu vị tướng, ông ta chính trực, cương nghị, thâm trầm sâu sắc, cực giỏi giấu cảm xúc thật, chẳng ai biết ổng nghĩ gì. Quá khó nắm bắt một người kín kẽ. Lão tướng chẳng bao giờ lấy điều quen thuộc như sinh nhật, kẻ khó đoán đếch xài thứ liên quan gia đình, vợ con, người thân, bạn bè lại càng không thể làm mật mã.

Nghị sĩ chủ động làm quen để dò thêm thông tin. Nhưng chưa tìm thấy. Một tháng còn bó tay, huống hồ bây giờ chỉ còn sáu phút. Thời gian cấp bách ép nghiến tâm lý, nghị sĩ chửi loạn trong đầu rồi tự nhủ phải bình tĩnh, sau vụ việc hôm nay, chính phủ sẽ thay toàn bộ hệ thống, có thể ngài còn bị mất chức và chịu phạt nặng. Mọi thứ sẽ chấm dứt, ngài đừng mơ tiếp cận két sắt. Đồng hồ treo tường tích tắc gõ vào suy ngẫm mông lung, ngài mất trắng một phút để loại khỏi đầu tiếng hối thúc.

Nghị sĩ nhắm mắt phân tích. Một tháng nay, ngài ngầm quan sát đại tướng, phát hiện ông ta thích truy nã bắt sống kẻ địch, sở trường bịt mắt bắn đĩa bay chuẩn xác 99%, ưa cảnh tĩnh, ghét cảnh động, thích tranh thủy mặc, dị ứng phấn hoa, không chịu ngồi đầu xe, toàn chọn ghế cuối oto. Từ đống hỗn độn đó, vô số phương án đưa ra chỉ vài giây, ngài bật công nghệ thực tế ảo trong mắt, lần lượt điền từng mật mã. Mọi thao tác cực nhanh, đáng tiếc đều báo sai mật khẩu.

Còn bốn phút…

Mồ hôi rịn trán, túa ướt lưng áo, nghị sĩ vận dụng quá nhiều trí não thời gian ngắn, sức chịu đựng sắp vượt giới hạn, ngài vẫn bình tĩnh phân tích, mọi phương án mắt thần đưa ra đều sai, nghĩa là lão tướng xài cả sở thích, sở trường, yêu, ghét và kết hợp cả siêu công nghệ làm mã hóa. Thế giới có thiết bị phá, mở, dò tìm, đương nhiên phải sinh ra máy chống phá, mở, thiết lập cài đặt, kết hợp trí tuệ con người để tạo mật mã. Về phía nghị sĩ, chỉ cần điền đúng, mắt thần vượt luôn tường lửa báo động trong két mà không để lại dấu vết.

Một phút nữa lại trôi qua...

Đáp án vẫn ẩn giấu trong đống thông tin lộn xộn, có lúc tưởng tìm thấy dãy số chính xác, nhưng nhập lại báo sai. Thời gian sắp hết, ngài chỉ còn một lần điền nữa thôi, nếu vẫn không đúng, két sắt cảnh báo bị xâm nhập, sóng vô thanh truyền thẳng đến cục an ninh Hồng Hoang quốc. Đây là bí mật quốc gia, không cỗ máy nào trên thế giới vô hiệu hóa được.

Nghị sĩ từng nghe lén hai người trong hạ nghị viện nói rằng, siêu hệ thống này là ý tưởng của một cô bé. Ba năm trước, cô bé mười lăm tuổi dự thi công nghệ thông tin toàn quốc. Báo chí rầm rộ chỉ trích ban tổ chức bất công, cố ý thiên vị đám con ông cháu cha và lũ người nhà đại gia. Cô bé bị xử ép nhưng vì nghèo khổ, thân cô thế cô đành ngậm ngùi nhận giải khuyến khích.

Một năm sau, giáo sư trong hội đồng công nghệ thông tin quốc gia lấy ý tưởng đó, lão ta thêm thắt một số chi tiết để tạo siêu hệ thống. Kẻ sành sỏi phát hiện thay đổi tinh vi thế nào, căn bản nó vẫn là của cô bé kia, thậm chí chức năng còn kém hơn bản gốc. Bất công vẫn hoàn bất công, hội đồng phủ nhận mọi cáo buộc ăn cắp chất xám, tung bằng chứng giả mạo là mấy năm trước, giáo sư nghiên cứu hệ thống, nay hoàn chỉnh mới chính thức công bố.

Vài người có tiếng nói trong giới khoa học đấu tranh cho cô bé đáng thương. Kết cục lần lượt bị trù dập theo cách khác nhau, mà toàn lý do đếch thể phản bác, từ đó không ai dám đòi lại công bằng nữa. Báo chí, truyền thông định hướng dư luận, con quái vật cái xứ này liền bị xỏ mũi như bò. Vô số kẻ ban đầu yêu cầu làm rõ trắng đen để “trả lại tên cho em”, cả lũ quay xe 180 độ nghi ngờ, đố kị rồi công kích, miệt thị ý tưởng chỉ là phiên bản lỗi so với siêu hệ thống của giáo sư. Nhiều người bênh vực cô bé, nhưng không thể chống lại tâm lý đám đông của bè lũ đếch có gì ngoài… nguy hiểm.

Ngài nghe nói tên cô bé là Lan. Nghị sĩ chột dạ, cháu gái lớn tên Lan, năm nay cùng tuổi cô bé kia, Lan siêu đỉnh công nghệ máy tính, các hacker của tập đoàn bó tay, mọi thiết bị hiện đại đều thất bại, tất cả không mở được không gian ảo chứa bản giao kèo. Lúc đó ngài về nhà lục tìm danh sách thí sinh hồi ấy, nghị sĩ lại đập nát hết mọi thứ trong phòng, ấm ức thay cháu gái phải chịu bất công còn bị cục đời thóa mạ, đám kền kền dưới trướng ngài, thấm nhuần nghệ thuật rỉa xác liền bâu vào xâu xé người thân. Uất hận rồi tự trách số phận không cho đoàn tụ sớm hơn để bảo vệ gia đình.

Ngài khóc thương trắng đêm. Người ông xin ôm cháu gái, đáp trả tấm lòng nồng ấm vẫn là lạnh lẽo như xác chết. Tủi hận hôm ấy tiếp thêm động lực tìm mật mã. Hôm nay ngài phải hưởng niềm vui để bù đắp nỗi buồn đó. Khốn nỗi còn hai phút và một lần nhập nữa thôi, dãy số vẫn đang chơi trò trốn tìm trong đống thông tin loạn đầu.

Khoan đã… trốn tìm sao?

Hai từ trốn tìm gợi nhớ cháu gái út, lần nào đến thăm, con bé cũng đòi chơi trò đoán dãy số ẩn trong sở thích, sở trường, sở đoản, ưa cái này, ghét cái kia và bất kể thứ gì nó thấy hay nghĩ đến. Người ông thắc mắc:

“Mấy cái đó đâu liên quan tới số?”

Cháu gái cười hi hi:

“Ông ngốc quá đi, chúng ta đổi từng thứ ra số thích hợp là xong!”

Người ông vẫn chưa hiểu:

“Đổi bằng cách nào?”

Cháu gái liền nhắc đến mẹ và chị:

“Chị Lan thích hoa lan hợp với 8 vì số này giống bông hoa nhất. Chị ấy học siêu giỏi môn máy tính, luôn luôn điểm 10, không bao giờ tụt xuống 9. Chị Sương ngoài mê võ thuật còn thích bắn cung, số 5 trông y hệt cái cung còn gì. Chị ấy thích sương đọng trên hoa lá nên dậy sớm nhất nhà để ngắm. Chị Lan là số 8, 10, 18, chị Sương là số 1, 5 và 15.”

Cháu gái hụt hơi khó thở, ông vuốt ngực, vỗ nhẹ lưng, rót nước cho cháu:

“Uống từ từ thôi kẻo sặc!”

Cháu gái cười tít mắt nói về mẹ:

- Mẹ cháu thích xem phim cổ trang, Quân Tử quốc đóng phim này hay nhất. Cháu nghe nói người Quân Tử cực thích số 9, nếu liên quan mẹ cháu, ông có thể lấy số 9!

Ông vồn vã hỏi:

“Mẹ cháu còn thích hay ghét cái gì không?”

Cháu gái vừa bấm từng đốt ngón tay vừa nói:

“Nhiều lắm! Mẹ mê uống sữa đặc nguyên chất nè! Thích uống trà của Thái Dương quốc và hâm mộ trà đạo nước đó luôn! Mẹ thích ăn hồng xiêm nè, thích chuối rán tẩm mật ong nè, thích mứt ướt trộn đường nè!”

Cháu gái đặt ngón tay lên cằm, cố nhớ xem còn sót gì không rồi a lên:

“Mẹ cực ghét quần áo hở hang, thích mặc đồ giản dị kín đáo, nhưng vẫn bị trêu ghẹo, mẹ từng tát cháy mặt một thằng mất dạy dám vỗ mông chốn đông người đó, ông ngoại!”

Nghị sĩ mải vui với hạnh phúc hiếm hoi, tinh thần bừng tỉnh nghe mắt thần cảnh báo còn một phút nữa. Ngài bình thản đến lạ, đầu óc thư thái hơn lúc bình thường.

Có lẽ vì chỉ ở bên cháu gái út, ngài mới thực sự thấy vui.

Và hiểu hết ý nghĩa tận hưởng cuộc sống.

Nếu tương lai bị cả thế giới căm ghét, người thân ruồng rẫy.

Ngài rất sợ bị bỏ rơi...

Nhưng chẳng hiểu sao ngài vững tin... cháu gái ngây thơ trong sáng, thuần khiết đáng yêu sẽ không bỏ rơi ông của mình.

Niềm tin ấy là tuyệt đối và không bao giờ tan vỡ...

Và vì trò chơi thông minh sáng tạo... kích hoạt trí tưởng tượng, nâng tầm tư duy cho ngài. Đại tướng xuất phát điểm là lính quèn, khởi binh nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đồng nghĩa với hai số 0. Thích truy nã bắt sống kẻ địch, tất nhiên phải có còng số tám khóa tay, số thứ ba là 8. Bắn đĩa bay chuẩn 99%, nhập tiếp hai số 9. Ưa cảnh tĩnh như nước mặt hồ, số 1 tượng trưng cho hành Thủy, ngầm cho mình là người giỏi nhất.

Ghét cảnh động...

Nghị sĩ nhất thời đếch luận ra số tương ứng, ngài bèn mạo hiểm chọn... động đất. Đất thuộc hành Thổ, tương ứng số 5 và 10, ngài không biết điền số nào trước, số nào sau, hoặc lão tướng chỉ chọn một số. Nghị sĩ đang băn khoăn, mắt thần hiện hình ảnh đại tướng oai vệ chỉ huy sư đoàn 105, ngài bèn nhập ngay.

Thích tranh thủy mặc. Tranh này thường có núi, nước và cây cối. Núi cũng thuộc về đất là hành Thổ phải điền 5, 10, số thứ ba là 510 tổng trận thắng của đại tướng. Nước thuộc hành Thủy, số 1 đặt rồi, lần này phải lấy số 6 ứng tài lộc. Cây là hành Mộc tương ứng số 3 và 8, ngay sau số 6 tài lộc phải phát tức số 8.

Dị ứng phấn hoa. Hoa là số 8, dị ứng chỉ muốn bẻ nát, đồng nghĩa điền tiếp hai số 0.

Xe là kim loại thuộc hành Kim ứng số 4 và 9, chẳng ai lấy số 4 vì nó đồng nghĩa với tử, nhưng đại tướng không thích ngồi đầu xe, mặc định chọn 4 hợp lý hơn 9. Ống xả oto ở cuối xe, đại tướng lại chọn ngồi chỗ này. Hai ống xả hơi nóng thuộc hành Hỏa ứng 2 và 7. Nghị sĩ hồi hộp điền số cuối cùng, nuốt khan nước bọt xuống cổ khô rát, con ngươi trồi ra như bị móc mắt, trừng trừng nhìn ổ khóa két xoay vù vù, mồ hôi trượt dài trên khuôn mặt hau háu nhưng lo lắng tột độ, nỗi sợ nhập sai vạch thêm vô số nếp nhăn. Ngài nghe kim giây chạy dồn dập, dường như kẻ nhăm nhe tước đoạt ước mơ đang vượt qua ổ khóa, băng băng về đích trước. Trí lực nghị sĩ sắp cạn kiệt, kim giây vang động âm thanh đắc thắng, ổ khóa đột ngột… dừng quay… và… bật mở két sắt.

Khoảnh khắc sợ muốn vỡ tim, nghị sĩ cảm thấy đồng hồ chết đứng, kim giây đếch nhích nổi nữa. Ngài biết căng thẳng quá độ sinh ảo giác, thực tế thời gian đếch đợi một ai, nó vẫn quyết lật đổ ngài đến tận giây cuối cùng. Nghị sĩ bật chức năng tăng tốc lên max trong não bộ, hệ thần kinh trung ương hoạt động hết công suất, đôi tay thoăn thoắt mở đầu ba toong lấy hàng giả, đánh tráo với mẫu vật trong két, đặt hàng thật vào gậy, bấm nút đóng batoong, khóa lại két. Mọi động tác chưa đến chục giây, ngài tranh thủ về chỗ cũ lúc chưa mất điện, chân guồng gió chạy nhanh hơn cả Hoàng Kim, đế giày vừa chạm đích, ngài đổ gục xuống bất tỉnh đúng lúc đèn bật sáng. Mọi người chưa kịp vui liền la lên thất thanh:

“Ngài nghị sĩ bất tỉnh rồi!”

“Mau gọi cấp cứu đi!”

“Ngoài đó có nghe thấy không? Ngài nghị sĩ ngất lịm rồi, gọi đội y tế đến đây mau!”

Đám đông quây quanh nhưng không dám động vào ngài, sợ tai bay vạ gió, nhỡ nghị sĩ chết, ai ngu xuẩn tiếp cận sẽ bị đổ tội lợi dụng mưu sát, tất cả thành vật tế thần để dẹp yên dư luận. Tiếng tri hô dừng hẳn khi nhân viên y tế chạy vô phòng. Bọn họ khám toàn thân, tận tình cứu chữa. Nghị sĩ lờ mờ hé mắt thấy nam bác sĩ sắp hô hấp nhân tạo. Ngài nổi hết da gà vẫn nằm yên cho anh ta cấp cứu, kịch sĩ phải hoàn thành vai diễn xuất sắc này. Mồ hôi toát đẫm mặt tái xanh tái mét, cơ thể vô lực không đứng dậy nổi, mắt thiếu sức sống lờ đờ nhìn một hóa đến ba, bốn hình ảnh, mọi triệu chứng đều là thật. Đội y tế nói nghị sĩ ngất vì tinh thần lao lực, tâm lý rối loạn căng hơn dây đàn. Mọi người lại tranh nhau nói:

“Có lẽ lao động quần quật suốt một tháng, ngài mới bị đột quỵ chăng?”

“Nghị sĩ siêng năng hơn chúng ta, số giờ công tác nhiều hơn bất cứ ai, kiệt sức là điều dự báo trước!”

Nghị sĩ bất giác nhột gáy khi nghe câu cuối, ngài cảm ơn sự quan tâm:

- Xin… lỗi… khiến mọi người… lo sợ… tôi mắc chứng sợ bóng tối mức độ cao nhất. Hễ bị màn đêm hù dọa, tôi lại thảm hại như con cá chết!

Tất cả phì cười lời bông đùa. Hai bác sĩ dìu nghị sĩ đến giường gấp gần đó, ngài luống cuống tìm ba toong, một nhân viên y tế nhặt cho ngài. Nghị sĩ cảm ơn và nhờ anh ta cầm hộ, song nằm nghỉ nửa tiếng, sức lực hồi phục kha khá, ngài vẫy tay tạm biệt, các chuyên gia khom lưng cúi chào. Ngài vịn vai người đỡ mình để ra khỏi tầng hầm. Nghị sĩ xuất hiện, viện trưởng cùng đám đông thở phào nhẹ nhõm, sốt sắng hỏi thăm. Tên cận vệ chen qua dòng người, phô bày hấp tấp sợ hãi. Nghị sĩ cười thầm tài diễn kịch ngang ngửa mình:

- Ta còn sống sờ sờ đây, chết quái đâu, không phải lo!

Nghị sĩ vẫn thoải mải đùa vui, ai nấy yên tâm hơn. Ngài ra hiệu đỡ vào phòng để đội bảo an kiểm tra. Viện trưởng giở bài nịnh thần:

- Ngài chưa khỏe hẳn, đợi hết mệt, khám xét chưa muộn. Cơ mà chẳng ai có thể nghi ngờ một người bị đột quỵ, tầng hầm tuy mất điện, két sắt chứa mẫu vật vẫn ngầm hoạt động, nhưng nó luôn im lìm nên thiết nghĩ bỏ qua thủ tục đi…

Nghị sĩ nghiêm nghị ngắt lời:

- Nghiêm chỉnh chấp hành luật trong mọi hoàn cảnh. Không có ngoại lệ với ai hết. Chúng ta là người của nhà nước phải làm gương cho kẻ khác!

Toàn trường vỗ tay tán thưởng nghị sĩ chí công vô tư, liêm khiết chính trực. Bác sĩ đỡ ngài ngồi xuống ghế, người cầm ba toong đặt cạnh nghị sĩ. Tất cả ra ngoài để đội bảo an kiểm tra, máy móc rà soát khắp người nghị sĩ và ba toong, công nghệ trong gậy lại ngầm khởi động chống quét. Kết quả an toàn hiển thị trên màn hình. Nghị sĩ liền gọi cận vệ:

- Wang Saja vào đi!

Saja mang xe lăn vô phòng, đỡ nghị sĩ ngồi ngay ngắn, đặt ba toong vào tay ông chủ và đẩy ngài ra bãi đỗ. Viện trưởng cùng nhiều kẻ chạy theo nịnh nọt lấy lòng. Nghị sĩ tươi cười đáp lại thịnh tình đến khi lên oto, đôi bên kết thúc màn đón rước - tiễn đưa sặc mùi quyền lực và danh vọng. Tên vệ sĩ lịch sự tạm biệt tất cả, nhấn ga chở nghị sĩ rời khỏi viện sinh học. Saja liếc qua gương chiếu hậu, mép khẽ nhếch trông ông chủ run lập cập, đôi tay cầm gậy rung bần bật.

Ngài đang phấn khích.

Phấn khích xông nóng mồ hôi lạnh toát… thấm đẫm gương mặt không xám đen xám ngắt nữa mà đỏ phừng phừng.

Phấn khích kéo khóe mép ngược lên tận mang tai:

- HA… HA… HA… Thế giới này sẽ là của ta! Ta là vua, ta là đấng tối cao, ta là chúa trời… ta sẽ thành vị thần sáng thế gột rửa thế giới mục nát thối rữa này… ta sẽ thanh tẩy hết lũ lăng loàn... biến thái... bệnh hoạn… rồ dại… ghen ghét... đố kị... hám danh… ham lợi… ngu ngốc… như súc vật trong cái chuồng khổng lồ giam bầy đàn điên cuồng này. HÁ… HÁ… HÁ… Ta sẽ khai sinh ra một thế giới hoàn mỹ không có nước mắt đau khổ, chỉ có tiếng cười hạnh phúc!

TA LÀ THẦN!

Saja cười âm tà suốt quá trính lái xe. Biểu cảm ấy buốt lạnh với kẻ địch, nham hiểm với phái yếu. Nhưng chỉ là cái nhếch mép so với khoang miệng đen ngòm sâu không thấy đáy của ông chủ hắc ám. Tràng cười khoái trá, hoang dã, man dại như ma quỷ đắc chí hưởng ứng lời ca tụng:

- Chúc mừng ông chủ sắp thành chúa tể muôn loài! Thần của các vị thần!

Chiến thắng nghẹt thở kịch tính đúng giây cuối… bạo tăng phấn khích lên đỉnh điểm, vượt mọi giới hạn cảm xúc.

Phấn khích xoáy sâu tròng mắt như hố đen vũ trụ.

Vị thần tương lai tận hưởng niềm vui nhân loại cùng vạn vật trời đất… đang… bị… hào quang sáng thế hút vào lồng giam vô hình trong mắt ngài. Tất cả vẫn quỳ gối, dang rộng vòng tay tôn kính, ngưỡng vọng thần của các vị thần:

“Vạn tuế… vạn tuế… vạn vạn tuế!”

Ngài cười đắc thắng nghe thế giới ảo mộng tung hô vạn tuế. Nghị sĩ mở ba toong, chiêm ngưỡng mẫu vật hình địa cầu. Ba mươi năm, mong ước chiếm đoạt vật nhỏ như trái bóng bàn này đã hao tổn tâm sức, bào mòn tinh thần, áp bức lý trí… ép ngài phải vứt bỏ lương tâm, tàn nhẫn với con trai mình.

Vì vật thay đổi thế giới đó, ngài vô tình vẩn đục máu mủ, huyết thống bị vấy bẩn để rồi máu đào nhấn chìm ruột thịt xuống... địa ngục không lối thoát...

Niềm vui tắt ngấm trên môi nghị sĩ, khóe miệng co giật từng tiếng uất nghẹn, hố đen vũ trụ tan biến trong nước mắt đắng ngắt. Ấm ức là cảm xúc duy nhất hiện tại.

Ấm ức tạo ra thế giới hạnh phúc cho nhân loại. Nghiệt ngã thay, thế giới hoàn mỹ ấy không có gia đình...

Không có người thân.

Chẳng có niềm vui nào hết.

Ngài chỉ là một vị thần không có tâm hồn.

Một bóng ma không có hình dạng.

Một con quái vật không có trái tim mà thôi.

Không thể ở bên những thiên thần của mình, chúa trời sẽ không hạnh phúc.

Khao khát tình thân hối thúc chúa trời về với thiên thần bé nhỏ.

- Bệnh viện Nhân Ái!

Saja khó hiểu ông chủ vui phát cuồng, đột nhiên lại trầm lặng còn khóc đỏ sọng mắt. Nhưng nghe nhắc bệnh viện Nhân Ái, hắn nhận ra ngài dằn vặt lương tâm. Hắn vốn tưởng chủ nhân có trái tim sắt đá. Hóa ra hắn đã nhầm. Sắt đá chỉ là vỏ bọc trái tim. Vỏ bọc đó có lẽ... tan chảy... từ rất lâu rồi.

- Vâng, thưa ngài!