Chương 42: Lùm xùm

Chương 42

Lùm xùm

Kai cõng em gái ra khỏi rừng, Rose với Sam theo sau, fan với phóng viên bám riết, chụp loạn ảnh, dồn dập quay clip, livestream ông hoàng phim hành động hóa hình tượng anh trai của năm, trăm ánh mắt ngưỡng mộ cử chỉ dịu dàng, ngàn lời xuýt xoa giọng nhỏ nhẹ ngọt lịm tim dành cho em gái, vạn tiếng hú hét phát cuồng nụ cười tỏa nắng đẹp tựa thiên thần trên môi anh em quốc dân. Đám có hộ khẩu thường trú trên mạng gõ lún phím, lũ bảo văn hóa lùn lại tự ái cùng bọn nhảm nhí lại tưởng mình có duyên… bình loạn khen chê mỉa mai, đá đểu, ca ngợi, ao ước, đủ mọi cảm xúc hầm bà lằng nấu sôi sùng sục nồi lẩu thập cẩm mang tên… danh vọng ảo.

baxacuakai:

“Chúa ơi… thiên thần trong mơ của em đây sao? Đẹp trai vô cực!”

Fan cuong anh em quoc dan:

“Anh trai và em gái nhà người ta.”

thanhniennghiemtuc:

“Đời nhiều kẻ bất hạnh đẻ con ra… đau “lòng”. Mẹ người ta hai lần sinh con đều mát…”

gailaphudu.sisconmoilabathu:

“Ước gì mình là anh ấy!”

Bố ghét bọn siscon:

“Vờ lờ thằng ước gì, siscon hả mậy?”

gailaphudu.sisconmoilabathu:

“Đờ mờ thằng bệnh hoạn tưởng ai cũng biến thái kia, câm mõm chó cho bố.”

Bố ghét bọn siscon:

“Con chó ngộ này, bố rựa mận nướng chả mày giờ.”

gailaphudu.sisconmoilabathu:

“Hộ bố cái, bố lại sợ mày quá cơ.”

Bố ghét bọn siscon:

“Nổ địa chi đi con chó, thằng nào không đến làm chó ăn shit.”

gailaphudu.sisconmoilabathu:

“Thôi bố tha cho mày…”

condaucuamenamthankai:

“Em không ước làm em gái anh đâu, em ước trúng tuyển con dâu của mẹ anh thôi, thiên thần của em!”

Kẻ si hoa:

“Anh nguyện yêu em đến đầu bạc răng long, cõng em tới khi chân đập tay run, đóa hoa thuần khiết của anh.”

nguamatdamsongao:

“Cẩn thận vào răng hàm mặt cùng Gym Lord, thằng ngu mơ hão.”

Kẻ si hoa:

“Mày cũng thích cõng ẻm bỏ mẹ ra còn giả bộ, bố thằng đạo đức giả hèn hạ. Bố khinh.”

Xin em cắm hoa vào tim anh:

“Hoa chưa có chủ, anh nguyện làm bình bông cho em cắm cả đời.”

Chán mớ đời:

“Ông giời ăn ở không công, vì sao lọ lem có thể thành công chúa, đóa hoa thuần khiết không sắc, không hương… không vướng bụi trần thành… đóa hoa đẹp nhất thế giới, tôi - sáng ăn mỳ tôm… soạn bài, trưa… gặm bánh mỳ trên giảng đường, chiều húp cháo… bán trà đá, tối… nhai lương khô trẹo quai hàm dưỡng sức còm… ôn thi rồi trượt vỏ chuối vì suy dinh dưỡng!”

Ông hoàng diễn kịch cùng đóa hoa nhựa:

“Yêu thương để trong lòng, ai đời lại diễn thế kia bao giờ.”

Ngọt ngào quá cơ:

“Tính thả tim cơ mà thấy diễn quá lố lại cười ha ha.”

anhtrao.tinh.vào“lòng”em:

“Anh em éo gì ôm ấp như người tình thế kia, mé, thích i.n.c.e.s.t à?”

anhemquocdanhogiatentao:

“Ôm tim loại giả tạo này chỉ tổ bẩn tim, thối tay.”

Một nùi bình loạn chất ú ụ thành bãi rác trên mạng xã hội, đám fan quây anh em quốc dân nhưng đếch ngại khoe chiến tích câu view câu like, vênh mặt tự hào độ nhạy bén bắt kịp xu thế thời đại với tốc độ bàn thờ. Sam đếch quan tâm lũ sống ảo tí tởn với bão like, cuồng phong share, sóng thần thả ập đống tim bầy nhầy, kền kền lên cơn thèm xác thối, bầy đàn náo động hơn cả lúc đeo bám công chúa, chúng bấn loạn chụp lia lịa, hết cuộn phim này thay cuộn phim khác đến khi rỗng túi. Camera bật hết công suất chỉnh đủ tư thế vồ vập, chọn mọi góc quay xâu xé không sót bộ phận nào trên thân miếng mồi cực phẩm. Hắn chẳng còn tâm trạng đe dọa lũ kền kền thi nhau dựng lều, mồm miệng liến thoắng phun toàn câu hỏi cũ. Kai thả tiếng cười nhẹ lần lượt trả lời.

“Anh cảm nhận thế nào về gia đình Hoàng Kim?”

- Sự kiện chấn động thời gian qua là câu trả lời hoàn hảo cho câu hỏi này!

“Xin anh cho biết nhận xét nhân cách Hoàng Kim?”

- Tôi tin vào trái tim và lý trí của em gái mình!

“Hoàng Kim và em gái anh hẹn hò lâu chưa, thưa anh!”

- Các bạn muốn biết hẹn hò lâu chưa hãy hỏi thời gian!

“JK mới tìm thấy con cháu thất lạc sau hơn ba mươi năm, anh có muốn chúc mừng hay nhắn gửi điều gì đến gia đình họ không?”

- Chà, tôi đương muốn chúc mừng ông hoàng truyền thông, cơ mà lại e các nhà đạo đức thuyết giảng đạo lý là đánh bóng tên tuổi. Cảm ơn bạn vô tình tạo cơ hội cho tôi!

“Anh đánh giá ba nàng công chúa thế nào ạ?”

- Con cháu JK đoàn tụ người thân, tôi trùng phùng em gái. Các cô ấy không phải công chúa mà là người chung niềm vui với tôi!

“Tháng trước tập đoàn điện ảnh Tinh Không mời Băng Sương và Tuyết Lan đóng vai nữ chính, nhưng công chúa từ chối, anh là nam chính trong phim đó, anh có tiếc không?”

- Tôi tiếc cho fan bộ phim đó!

“Anh đang đóng phim bom tấn, vì sao lại bỏ dở giữa chừng?”

“Có phải vì em gái anh gặp sự cố không ạ?”

- Em gái đau chân, bom tấn chuyển sang chế độ hẹn giờ!

“Đoàn làm phim chắc chắn bắt anh đền bù thiệt hại. Anh sẽ giải quyết ra sao, thưa anh?”

“Chuyện này ít nhiều ảnh hưởng danh tiếng của anh, tập đoàn âm nhạc đang quản lý anh cũng sẽ nhảy vào cuộc, anh có hối hận không?”

- Vật ngoại thân chỉ là giấy vụn so với gia đình!

“Nếu họ bắt anh về phim trường, anh có đồng ý không?”

- Chuyện về phim trường hay không phải hỏi cổ chân sưng của em gái tôi!

Một con kền kền rỉa xác say mồi đến mức bạo gan hỏi chuyện phá rừng:

“Tội phá rừng nguy cơ bị phạt tiền tỷ, các anh có sợ nộp phạt không?”

Kai thản nhiên buông tiếng cười khẽ:

- Nhà bao việc, không có thời gian chăm em gái, hơi đâu bận tâm chuyện vặt vãnh!

Sam thích thú ngôn từ linh hoạt khóa mõm miệng lưỡi cục đời. Hắn trân trọng Kai dành hết tâm tư tình cảm cho em gái, cái tình bị cục đời ngưỡng mộ, ghen tị, mỉa mai, chọc ngoáy, thậm chí miệt thị ấy là vô giá với kẻ coi trọng tình nghĩa. Sau tất cả, vệ binh nể phục sức mạnh ấn tượng của vùng trời, sức mạnh ấy sẽ bảo vệ hoa tuyệt đối mọi lúc mọi nơi, bụi trần tanh hôi vây bám, đóa hoa thuần khiết không thể bị vấy bẩn nơi vùng trời bình yên. Sam bất giác chạnh lòng niềm vui nhân đôi, thâm tâm em trai muốn là vệ binh duy nhất của hoa… để tự hào với anh trai. Ý nghĩ ích kỷ “bất thường” bêu xấu sắc mặt ngỡ ngàng, gò má Sam đột ngột nóng ran, chị dâu tổn thương, hắn không an ủi mà lao đi trả thù, Kai vứt bỏ mọi thứ để về bên em gái.

Một người xa đến vạn dặm nhưng không có khoảng cách.

Một người gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời.

Vệ binh không nên so sánh với vùng trời, ghen tị chỉ khiến hắn hổ thẹn chính mình mà thôi. Tư tưởng thông suốt, em trai cười nhẹ, nụ cười “chấp nhận thua cuộc” và có phần tự giễu bản thân lướt qua mắt Rose - cô nàng tinh quái dõi theo động thái từ hai gã đàn ông “điên” và “cuồng”, thấu hiểu chi tiết nhỏ đến biểu cảm lớn, nắm bắt không sót tình huống nào, điển hình là trông Sam ngố đến độ nàng phải nén cười, khóe môi vén lên thích thú vệ binh gato vùng trời.

Vệ binh “dễ thương” bao nhiêu, vùng trời “đáng yêu” bấy nhiêu, đám taxi cùng xe ôm bám theo hơn hình với bóng, Kai không một lần dừng chân, nhã nhặn từ chối lời chào phục vụ anh em quốc dân. Suốt chặng đường dài mấy cây số từ rừng về ký túc xá, mặc bọn chèo kéo lải nhải dai hơn đỉa đói, mặc fan cuồng bu hơn ruồi bu mật, mặc luôn kền kền hỏi đủ thứ nhảm nhí trên giời dưới nước, anh em quốc dân nói cười rôm rả như xung quanh chỉ có cánh én và vùng trời. Rose chưa từng thấy Hanna vui thế này, kể cả quây quần gia đình vệ binh, hoa không hoàn toàn tự nhiên giống ở bên anh trai. Nàng cười mỉm chi mừng bạn thân không phải mong nhớ khắc khoải nữa. Hoa rạng rỡ nhoái lại phía sau chia vui với vệ binh, Sam khẽ cười hồi đáp, chờ hoa quay đi mới rời khỏi người mình luôn bảo vệ - từ nay không bị nguy hiểm rình rập.

Vệ binh lo lắng cho người thân mà không biết có người “lạ” chú tâm đến hắn. Người đó suy tư trông theo bóng hình nhỏ bé âm thầm bỏ đi. Giây phút trầm lặng ấy, người chú tâm cảm giác kẻ chẳng cần người “lạ” quan tâm đó… cô đơn hơn bất kỳ ai trên thế giới này.

Kẻ chưa từng đồng cảm với người xa lạ, nay trỗi dậy nỗi buồn man mác.

Suy nghĩ mông lung quẩn vây tâm trí tới lúc về nhà, bạn thân réo gọi, người đó mới thoát khỏi cảm xúc kỳ lạ.

- Ủa, Sam đâu rồi, Rose? - Bạn thân ngơ ngác tìm quanh - Em ấy về bao giờ thế?

Rose lắc đầu khẽ nói không biết. Hai tiếng “không biết” khiến hoa xấu hổ nhận ra vừa có lỗi với gia đình. Em trai chịu mọi điều tiếng vì nàng, dẫu biết hành hung phải ngồi tù vẫn bấp chấp tất cả đòi lại công bằng, nàng lại vô tâm với người luôn quan tâm đến mình. Hoa ngậm ngùi gục đầu vào vai anh trai, nghẹn ngào xin lỗi em trai sắp chịu khổ trong lao ngục để bảo vệ danh dự cho nàng.

Kai đi xuyên qua đám đông vây bám, động chạm, sờ mó thân thể hai người, tiếng hú hét vọng khắp ký túc xá đuổi sát gót người của công chúng. Rose mở cửa cho Kai cõng em gái vào phòng, gã nhẹ nhàng đặt em xuống giường, khẽ vuốt tóc em, nhẹ nhàng lau nước mắt vương trên khóe mi én nhỏ mà vỗ về:

- Anh không để người bảo vệ em phải chịu thiệt thòi đâu! - Anh trai chạm nhẹ lên má em - Hôm nay chúng ta sẽ ăn cơm gia đình!

Vùng trời sẽ hoàn thành mục đích bằng mọi cách, quyết tâm ấy trả nụ cười cho én nhỏ, nàng không còn lo lắng nữa, từ bé tới lớn anh trai chưa từng thất hứa với em gái. Kai gọi điện cho luật sư của Sam. Luật sư nói mình đang đến đồn cảnh sát, Kai bèn hẹn gặp ở đó và lập tức đi cứu người. Kai chém cái nhìn sắc lẻm vào kẻ mình gặp trên đường, ai nấy toát mồ hôi lạnh sát khí băng giá ngấm tận xương tủy, fan cuồng chẳng nhận ra ngôi sao nổi tiếng thân thiện nữa, gã hóa thành thần chết trong ánh mắt sợ đến cứng đờ, gã không hề dọa suông khiến tất cả đếch dám bén mảng nơi bất khả xâm phạm.

Tin tức Sam đi đầu thú vụ đánh Gym Lord đến tai JK, lão liền ăn mặc chỉnh tề nhưng giản dị để sắm vai cứu tinh, ông hoàng truyền thông nhếch mép cười phóng viên, nhà đài cùng lũ tự nhận fan hâm mộ đang tụ tập chật kín trước đồn cảnh sát. Lão ung dung xuống xe liền bị đám đông quây quanh. Màn quay clip, chụp ảnh điên loạn lại tái diễn. Đám đệ tử chân truyền hỏi ngay chủ đề nóng:

“Ngài đến bảo lãnh Sam ạ?”

“Ngài đánh giá vụ scandall này thế nào, thưa ngài?”

Ông hoàng show bộ mặt ưu tư:

- Đánh người là phạm pháp, chúng ta phải thượng tôn pháp luật, không thể dung túng cho kẻ côn đồ.

JK chưa dứt lời, cả lũ nhao nhao ầm ĩ, ông trùm hắng giọng khiến tất cả im bặt nghe lão nói tiếp:

- Lý khó có thể tha, pháp luật không chỉ có “lý” mà còn có “tình”. Nạn nhân thuyết giảng đạo lý chuyện chẳng liên quan đến mình, hắn còn nhẫn tâm sỉ nhục nhân phẩm phụ nữ, người thân bị chà đạp, thần thánh không kìm nén nổi phẫn nộ hành vi đáng lên án, huống hồ kẻ trọng tình trọng nghĩa, coi gia đình hơn cả sinh mạng như Sam.

Tất cả tấm tắc khen ngợi ông hoàng hoạt ngôn. JK gật đầu cảm ơn và hạ màn diễn thuyết hùng hồn:

- Lý do đó thúc giục tôi cứu người xứng đáng được cứu!

JK không nhắc Sam là người thân quen, lão chĩa mũi dùi vào kẻ châm ngòi cuộc chiến để dư luận công kích tên bú fame. Ông hoàng truyền thông nói một câu đáng giá vạn lần mọi triết lý đạo đức, các loại nguy hiểm trên mạng xã hội tranh nhau ném đá, dìm chết Gym Lord dưới đống gạch chỉ trích. JK nói mấy lời mang tính xã giao song thản nhiên vào đồn. Lão đến bắt tay Kim và Phượng Hoàng.

- Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy không?

Kim đưa giấy thăm làm sẵn từ trước cho JK. Lão ký xong, Kim xét duyệt, kẻ thăm tù đến phòng chờ công an đưa Sam gặp mặt. JK liếc lướt qua còng số tám khóa tay Sam, ánh mắt vụt lóe miệt thị như thể vào tù ra tội là mặc định với thằng máu chó. Tên trẻ trâu nhếch miệng khinh bỉ đáp trả, đôi bên ăn miếng trả miếng nhanh đến mức camera chẳng kịp ghi lại hình ảnh. Phạm nhân và “người nhà” cùng ngồi xuống ghế, đối mặt nhau qua tấm kính ngăn cách, nhấc điện thoại bắt đầu đối thoại.

- Cha và mẹ cháu không đến thăm à?

Câu hỏi bình thường nhưng vào tai Sam lại thành hỏi đểu, hắn lừ lừ trả lời:

- Ông đến đúng lúc nhưng vẫn muộn hơn họ một phút!

JK cười nửa miệng câu đáp trả đầy ẩn ý, lão hỏi thăm sức khỏe Sam:

- Khỏe chớ, con trai!

Sam cười nhạt câu hỏi cắc cớ:

- Khỏe mới đánh người rồi vào tù chớ, ông bác già!

JK bật cười lời đốp chát, lão rút tẩu nhưng nhớ ra phải hỏi ý cán bộ, cảnh sát chỉ gạt tàn nằm trên giá dưới mặt bàn, lão cảm ơn và vui vẻ đặt gạt trước mắt. JK kéo một hơi ngắn, nói trong khói thuốc:

- Mọi chuyện đâu còn có đó, thịt chó còn phải đợi mắm tôm nhậu mới ngon, cháu lại nổi nóng đánh một thằng còn chưa học xong đạo đức lớp 1, bẩn tay lắm con trai à!

Sam không thể cũng chẳng hơi đâu nổi khùng giọng điệu ngứa tai. Hắn tặc lưỡi ngả đầu vào tựa ghế, ngước mắt nhòm trần nhà:

- Sam là kẻ thích nghe dạy đời hả, ông bác già?

Cảnh sát không lạ tính lấc cấc bỗ bã với người lớn, cán bộ chú tâm lắng nghe hai người đặc biệt đối đáp nhau.

- À, ta quên mất tính cháu. Già rồi lẩm cẩm. - JK vểnh mép vừa cười vừa rít thuốc - Cháu không thích vòng vo, ta nói thẳng đến bảo lãnh cháu về nhà!

Sam hếch miệng cười ruồi:

- Dám làm dám chịu, đừng đánh đồng tôi với loại gan mọc ở mồm!

JK mở to mắt nom Sam chằm chằm, lão ngớ người một lát mới hiểu ý nếu ra tù bằng bảo lãnh, hắn thành kẻ nhát gan dám làm đếch dám chịu phạt như thằng bú fame. “Người nhà” cười khục tên trẻ trâu đã máu chó còn sĩ diện, lão ca bài ca chối tai:

- Làm người phải có nguyên tắc và lập trường, cháu bảo vệ nguyên tắc và lập trường ấy hơn bất kỳ kẻ kiên định nào. - Lão tư lự thả khói thuốc - Cơ mà cháu trai à, cháu đánh người vào tù, ai lo lắng nhất, ai buồn nhất, ai thấy có lỗi nhất!

Sam hận không thể phá kính xông ra đập nát bộ mặt đạo đức giả, hắn càng bức xúc tăng xông máu, lửa giận bốc đầu nghe giọng chướng tai nhưng nực cười là hợp cả tình lẫn lý. Sam cố chấp đếch cho JK cứu, đám việc trong nhà chưa tỏ, chuyện ngoài ngõ đã tường sẽ tọc mạch, nghi JK và gia đình hắn có vấn đề, bia miệng thế gian sẽ đắp mộ từng người thân. Khốn nỗi hễ nghĩ đến ông anh thoi thóp chờ chết, mẹ ngày đêm rửa mặt bằng nước mắt bên giường bệnh, chị dâu tương lai bình thản che giấu lệ cay chảy ngược vào tim, chị hai cùng cháu gái bị tội lỗi giày vò lương tâm, thiên thần còn phải nuốt hận sống chung một nhà với ác quỷ, vô số hình ảnh bi thảm găm căm thù vào lý trí xung động của kẻ bản năng. Sam đâu thể thẳng thừng từ chối, hắn bèn than mệt muốn ngủ rồi nhấc mông đi ngay. Sam nổi tiếng ương ngạnh, JK vẫn đếch tin nổi thằng trẻ trâu nông cạn đến tận đáy, không, nó còn đếch có đáy để mà cạn, JK nhún vai tỏ bất lực với kẻ đầu óc rỗng tuếch. Lão phô bày nỗi buồn con cháu phũ phàng tấm lòng cha ông, nhưng nói khéo để tránh bị ngờ vực:

- Tâm trạng bất ổn không nên bàn chuyện quan trọng. Tạm biệt cháu trai!

JK dập thuốc và rời đồn cảnh sát, đám ruồi bọ bên ngoài lại bám lấy lão:

“Tình hình thế nào rồi, thưa ngài?”

“Bao giờ Sam sẽ về nhà, thưa ngài?”

“Tình trạng Sam có ổn không, thưa ngài?”

JK ôn tồn trả lời:

- Dạo này tôi bị mất ngủ nên hay đãng trí, quên mất hôm nay có chuyện cần giải quyết ở hạ nghị viện, thủ tục bảo lãnh mất thời gian, chuyện cá nhân không thể so sánh đại sự quốc gia, chuyến này coi như đến thăm người nhà thôi. - Lão giơ tay chào - À, Sam vẫn khỏe nhé! Tạm biệt các bạn!

JK lên xe, Zero liền phóng nhanh về phía Đông thành phố.

JK đi khoảng vài phút, Kai và luật sư xuất hiện gần như cùng lúc. Đám rảnh háng lại giở trò nhảm nhí, họ trả lời qua loa để nhanh vào đồn. Luật sư cùng Kai ký giấy thăm Sam. Sau đó, ba người bàn chuyện hồi lâu, tên bú fame vác xác băng chỗ nọ, bó chỗ kia, toàn thân nồng mùi thuốc men chữa gân chỉnh cốt, tan tụ máu bầm, Gym Lord vùng vằng khó chịu nhưng trông Sam lừ mắt, hắn sợ xanh mặt giả lảng sang hướng khác. Luật sư nói ngay việc chính:

- Mọi bên liên quan có mặt đông đủ, chúng ta hãy giải quyết ổn thỏa chuyện này.

Gym Lord vừa nhăn mặt than vừa ăn vạ:

- Tôi yêu cầu bồi thường phí tổn thuốc men cùng danh dự!

Sam hếch miệng cười khẩy:

- Danh dự? Chó cũng có danh dự cơ đấy!

Gym Lord chộp ngay cơ hội phản dame:

- Hơ, đó, các người thấy chưa, tôi là nạn nhân bị đánh thân tàn ma dại còn phải lết xác đến thương lượng, hắn không hề có ý giảng hòa. Hắn đếch muốn xin lỗi đền bù, tôi cũng đếch chịu nhục.

Gym Lord đứng bật dậy định ra về, luật sư và cảnh sát yêu cầu tất cả bình tĩnh, thuyết phục mãi mới tạm dừng khẩu chiến. Đôi bên bàn đủ cách giải quyết, Gym Lord không chịu nhượng bộ, hắn muốn kẻ hành hung đóng bảo hiểm nhân thọ cho hắn cả đời, bồi thường tiền tỷ phí suy giảm sức khỏe năm mươi phần trăm, Sam phải lên truyền hình quốc gia công khai xin lỗi hắn trước toàn thế giới. Tên nóng tính đập rầm xuống bàn khiến Gym Lord giật mình thon thót, nhăn nhíu lén ngó bộ mặt Sam bị tức giận vò quăn, kinh hãi nghe Sam gầm thét vang đồn cảnh sát:

- Con mẹ mày, cút mẹ mày đi, bố mày rũ tù cũng éo hạ mình chịu nhục trước loại chó đẻ. Cút... cút ngay cho bố! CÚT!

Hai cảnh sát lực lưỡng ghì chặt Sam xuống ghế, hắn vẫn như con thú điên, Kai và luật sư lựa lời khuyên nhủ, Sam hạ hỏa nhưng chưa chịu ngồi yên, hắn gầm gừ chọc tròng mắt đục ngầu vào tên bú fame. Sam luôn bị cảnh sát ngăn cản, Gym Lord bèn nhơn nhơn đắc ý giữ nguyên yêu cầu mà hắn cũng thấy chướng tai, nhưng hắn phải tận dụng lợi thế đối phương cần giảng hòa. Sam bị chọc tức lại lồng lộn, công an cảnh cáo thế nào cũng vô ích, Kim nói hôm nay tạm dừng, bao giờ các bên đạt thỏa thuận hãy thương lượng với nhau. Dây dưa lằng nhằng ngày nào, em gái day dứt tự trách ngày đó, Kai quyết xử lý dứt điểm ngay hôm nay, gã gọi giật Gym Lord đang ra cửa chính:

- Anh không chịu xuống thang, tôi sẽ kiện ngược anh tội phỉ bảng bôi nhọ danh dự em gái tôi!

Gym Lord giật mình nhưng liền cười đểu:

- Xin lỗi khiến anh phải thất vọng, hôm đó tôi không hề nhắc tên em gái anh hay Hoàng Kim. Các người đếch kiện tôi được đâu. He he he...

Kai và luật sư chưa biết xử lý tên bẩn bựa thế nào, Sam khinh miệt nhìn đống giẻ rách, nói với Kim:

- Chậc, tôi nhớ ra có món quà vô giá đền bù cho nạn nhân, món quà đó là đoạn ghi âm trong điện thoại của tôi.

Tất cả chăm chăm nhìn Sam, đoán hắn có át chủ bài, mọi con mắt đổ dồn vào Kim, gã cảnh sát móc iPhone trong túi áo mình, bật đoạn ghi âm:

“Thằng chó chết, mày chán cơm thèm cứt rồi mới dám cắn chị dâu tao!”

Giọng nói run quăn lưỡi Gym Lord vang trong điện thoại:

“Xin... xin... lỗi, tôi... tôi... không... cố ý. Tha cho tôi, đừng đánh tôi!”

Luật sư buông tiếng thở phào, Kai giơ ngón cái tán thưởng thằng em hổ báo nhưng khôn ngoan ranh mãnh, hắn nhăn răng với ông anh, nghiêng đầu nghếch mắt giễu cợt nạn nhân nay thành nguồn cơn mọi chuyện lùm xùm. Cảnh sát cười thầm điều mong chờ thành thực, cuối cùng kẻ đáng bị trừng phạt nhất lộ mặt thật. Gym Lord đếch khống chế nổi nỗi sợ toát đẫm mồ hôi, tứ chi run cầm cập, gã tợp ngụm trà nóng xuống cơ thể lạnh cóng. Luật sư chờ đương sự lấy lại bình tĩnh mới nói:

- Nếu anh đồng ý giảng hòa - Luật sư đẩy bản thỏa thuận ra trước mặt Gym Lord - Hãy ký vào đây!

Kai thả nụ cười nhẹ:

- Cố chấp không chịu, hẹn anh tại tòa án!

Sam cười khẩy bộ dạng rúm ró như chó chết:

- Tội đánh người, tùy mức độ nạn nhân thương tổn, nhẹ ăn cơm cân ba năm, nặng phải mặc áo số sáu năm. Tội phỉ báng bôi nhọ danh dự bóc lịch mấy cuốn nhể, đồng chí cảnh sát!?

Đám cảnh sát cười khục bộ mặt đắc chí nhơn nhơn y hệt Gym Lord lúc nãy. Kim gãi mũi chép miệng hắng giọng:

- Theo bộ luật dân sự của Hồng Hoang quốc, người dùng mạng xã hội phỉ báng bôi nhọ danh dự là tội làm nhục người khác, kẻ phạm tội ngồi tù hai năm. Xúc phạm, chà đạp nhân phẩm phụ nữ, khung hình phạt tăng thành bốn năm, phạt cảnh cáo bốn mươi triệu, xin lỗi công khai, bồi thường danh dự và tổn hại tinh thần cho nạn nhân, tiền đền bù tăng theo hậu quả nạn nhân phải gánh chịu.

Kim dứt lời, điện thoại của gã reo nhạc chuông, gã bắt máy nghe giọng JK nhờ chuyển cho Gym Lord, gã cảnh sát nhoẻn miệng cười hiểu ý đưa cho Gym Lord. Tên bú fame vốn sợ quắn người, nay nghe JK bóng gió biến Hùng Nhất thành tâm điểm trên thế giới, gã hồn vía lên mây, Sam là con trai tình cũ của JK, đương nhiên ông hoàng truyền thông phải dằn mặt kẻ gây sự. Lúc nãy lão già kích động mấy câu, hắn tối tăm mặt mũi dưới đống gạch đá dư luận, ngoan cố chống đối quyền lực, cuộc đời sẽ bế mạc. Gym Lord vồ lấy bút ký ngay vào bản thỏa thuận. Kim tháo còng tay cho Sam, trả điện thoại để hắn chuyển khoản đền bù thiệt hại sức khỏe và tinh thần cho Gym Lord. Tên bú fame đếch dám ho he nửa câu, cúp đuôi chuồn khỏi đồn cảnh sát.

Kai, Sam chưa vội ăn mừng mà bàn với luật sư vụ phá rừng. Luật sư cùng cảnh sát làm thủ tục báo cáo, nộp phạt, hai người viết cam kết tái phạm sẽ chịu bồi thường mọi tổn thất, chấp nhận ngồi tù. Giải quyết êm xuôi, Kai và Sam tạm biệt luật sư. Hai người chen mãi mới thoát đám ruồi nhặng, nhanh lên xe đợi đằng xa, tài xế phóng về ký túc xá.