Chương 8: Quái nhân thần bí

-MềuSiuBự-Truyenyy.com

Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)

Một tháng sau, đám ba người Hạo Thiên đã bắt đầu cảm thấy nhớ thế giới bên trên đáy vực nên muốn tìm đường để đi lên, sau khi bọn họ thu thập xong hành lý thì tiến vào trước sân nhỏ chỗ Đông Phương Yên Nhiên để từ biệt các nàng đồng thời cũng hỏi thăm một chút tin tức về đường đi.

Ba người đi vào sân nhỏ, lúc này Đông Phương Yên Nhiên đang chăm sóc thảo dược trông thấy ba người đến liền cao hứng phi thường, nàng vừa tiến đến liền thấy trên lưng cả ba người đều mang hành trang: "Hạo Thiên Đại ca, Tần Tuyết tỷ tỷ, Hinh Nhi muội muội, có phải các ngươi định rời khỏi đây?"

Một tháng này, bởi vì Đông Phương Yên Nhiên quanh năm sống dưới đáy vực chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nên nàng luôn hướng đến ba người trò chuyện, mà ba người cũng hướng nàng thỉnh giáo về những sự tình ở dưới đáy vực, dần dần mọi người liền trở nên quen thuộc, giao tình cũng ngày càng đậm sâu hơn, do Đông Phương Yên Nhiên chưa từng đi ra ngoài qua, lại càng không chưa từng cùng nam tử nói chuyện với nhau, mà Hạo Thiên dáng người lại tuấn mỹ, khí chất nho nhã bất phàm, cho nên Đông Phương Yên Nhiên trong lòng sinh ra hảo cảm với hắn, mà Đông Phương Tương Nghi trông thấy cảm tình của con gái đối với Hạo Thiên cũng không nói ra, mỗi khi thấy nữ nhi mình cùng Hạo Thiên cùng một chỗ nàng liền cười một cách thần bí, Hạo Thiên không đoán được ý tứ trong nụ cười này của nàng mà Đông Phương Yên Nhiên mỗi lần trông thấy mẫu thân cười như thế đều có chút chột dạ, đầu cúi thật thấp xuống.

Lúc này Đông Phương Tương Nghi từ trong phòng đi ra, nàng mới vừa tắm rửa xong, trên tóc còn giọt nước óng ánh, da thịt lộ ra bên ngoài trắng trẻo mềm mại, đi theo nàng là một cỗ mùi thơm nhàn nhạt càng làm cho người ta si mê.

Nàng đdi tới nhìn đám người Hạo Thiên trêu ghẹo nói: "Xem các ngươi nhanh như vậy đã thu thập xong hành lý, có phải chê ở cùng chỗ với lão thái bà ta hay không?" mấy người Hạo Thiên xấu hổ nói: "Không phải, do chúng ta đã ở đây hơn một tháng rồi, trưởng bối trong sư môn sẽ rất lo lắng cho chúng ta, chúng ta lần này đến đây là để từ biệt Yên Nhiên và bá mẫu, thuận tiện nghe ngón một chút về con đường rời khỏi nơi đây, lại nói bá mẫu còn trẻ trung xinh đẹp thế này thì làm sao gọi là lão thái bà được!"

Đông Phương Tương Nghi nghe xong cũng cười cười, sau đó nói: "Ta cũng biết người trẻ tuổi các ngươi cũng không giống chúng ta chỉ ở lại một nơi, nhưng ta ở chỗ này lâu như vậy đều phát hiện ba mặt đáy vực đều bị núi vây quanh, chỉ có một con sông ở phía đông nhưng lại không biết ngọn nguồn của nó, các ngươi muốn đi ra ngoài chỉ có đến phía đông xem một chút có đường đi ra ngoài hay không."

Đám người Hạo Thiên nghe xong hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến vẫn còn cơ hội để đi ra ngoài liền phấn chấn trở lại: "Cảm ơn bá mẫu, chúng ta sẽ đi về hướng đông để thử vận may, bá mẫu, Yên Nhiên, cáo từ, sau này sẽ gặp lại." Nói xong bọn họ liền rời đi đình viện hướng về phía đông mà đi, Đông Phương Yên Nhiên nhìn theo hướng mấy người Hạo Thiên rời đi, trong lòng mặc dù không muốn nhưng vẫn không thể giữ họ lại được, Đông Phương Tương Nghi thấy thần sắc của con gái lúc này liền thở dài một cái rồi trở về pòng.

Hạo Thiên ba người đã rời khỏi đình viện của Đông Phương Yên Nhiên để đi về hướng đông, phong cảnh ven đường vô cùng là xinh đẹp, nhưng bọn hắn lại không có tâm trạng để thưởng thức, mọi người đều mong muốn mau rời khỏi đây để trở về Thiên Nữ Phái. Đi hơn một canh giờ bọn hắn mới nhìn thấy dòng sông mà Đông Phương Tương Nghi nói, quả thật không thấy ngọn nguồn của con sông đâu vì vậy bọn hắn hướng về thượng du dòng sông mà đi, đi được một lúc bọn họ phát hiện ra một cái huyệt động, nước sông này chính là từ trong huyệt động chảy ra, Hạo Thiên gọi hai nữ lại, nói: "Các ngươi hãy đợi ta ở nơi này, ta vào huyệt động xem thử có lối ra không." Nhị nữ lúc đầu phản đối kịch liệt nhưng dưới sự khuyên nhủ của Hạo Thiên, hai nàng đành phải chờ hắn ở đây. Hạo Thiên nói xong liền trực tiếp nhảy xuống sông, hai người nhìn thân ảnh hắn dần biến mất trong dòng nước liền âm thầm cầu khấn trong lòng mong hắn bình an.

Hạo Thiên bơi thật lâu về phía trước nhưng vẫn không thấy gì, vào lúc hắn định bỏ cuộc thì phía trước đột nhiên có một điểm ánh sáng, hắn ra sức bơi về hướng ánh sáng đó liền phát hiện quả thật trong này có một Động Thiên khác, ánh sáng này chính là từ trong sơn động này phát ra, hắn lên bờ đi vào trong sơn động mới phát hiện này sơn động này không phải được hình thành tự nhiên mà do ai đó xây dựng, là ai lại phí công sức ở dưới lòng sông xây dựng một hang động như thế này? hắn tò mò tiến vào sâu hơn.

Hắn đang đi về phía trước đột nhiên từ sâu trong sơn động truyền đến một cỗ hấp lực cường đại, thân thể cơ bản không thể chống cự được với hấp lực này nên liền bị kéo vào sâu trong sơn động.

"Phanh" một tiếng, Hạo Thiên từ không trung rơi xuống mặt đất, hắn thống khổ xoa xoa mông của mình, hai mắt bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía, trong lúc hắn quan sát đột nhiện có một loại cảm giác quái dị xuất hiện trên cơ thể, cảm giác kia có bi ai, có phẫn nộ không hề cam, cũng có huyết tinh, giết chóc và ngạo thị thiên hạ.

Loại cảm giác quái dị làm cho Hạo Thiên cảm thấy thập phần chân thựcvào lúc hắn định rời khỏi thì một âm thanh già nua truyền đến: "Đứng lại cho ta." Những lời này làm cho Hạo Thiên cảm thấy thập phần sợ hãi, hắn cảm giác tử vong đang đến gần, hai chân hắn như đeo chì không thể nào bước thêm được một bước vì vậy hắn liền nhìn lại nơi phát ra âm thanh, ngay tức khắc hắn liền hoảng sợ, chỉ thấy một lão nhân không biết đã bao nhiêu tuổi, sắc mặt tái nhợt, y phục trên người rách rưới, tóc trắng rối bù trên đầu dài tận lưng, khuôn mặt cúi xuống, tứ chi bị xích sắt to lớn trói lại, Hạo Thiên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Ha ha, ta là ai? Ta một đời làm bá chủ Hồng Hoang, hiện tại bị tiểu nhân hãm hại nên mới trở nên như thế này, nếu không thì một tên tiểu tử rác rưởi như ngươi hiện tại có thể đứng nói chuyện vô lễ trước mặt ta sao?"

Ngôn ngữ cuồng vọng cùng tiếng gào thét liên tục phát ra từ trong miệng lão già kia. Hồng Hoang, đây chính là thời đại Bàn Cổ Khai Thiên, hiện tại đã quá xa rồi, ai biết ngươi có phải bịa chuyện hay không, những lời này hắn chỉ có thể để trong lòng bởi vì tính mạng hắn vẫn nằm trong tay lão già này.

-MềuSiuBự-Truyenyy.com

Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)