-MềuSiuBự-Truyenyy.com
Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)
Lúc này một thiếu niên tuấn mỹ và hai thiếu nữ xinh đẹp đi vào đại sảnh, thiếu niên sau khi đi vào liền thi lễ với chưởng môn cùng ba vị trưởng lão khác, hắn nhìn Đường Thiên Thiên hỏi: "Sư phụ, đệ tử nhận được thông báo của sư tỷ nên liền đến đây, không biết sư phụ có gì phân phó?"
"Đúng vậy, nương, người gọi chúng ta đến có chuyện gì sao?" Đường Hinh Nhi vẻ mặt nghi hoặc nhìn mẫu thân của mình cùng Tam đại trưởng lão xung quanh, Tam đại trưởng lão bình thường luôn bế quan tu luyện hoặc là đi dạy đệ tử, trừ phi có đại sự nếu không rất ít ngồi cùng một chỗ như thế này.
"Thiên Nhi, lúc trước là ta nhặt ngươi về, vốn Thiên Nữ Phái không thể để nam tử ở lại trong phái nhưng lúc ấy chúng ta nhìn ngươi phi thường đáng yêu nên cũng không đành lòng để cho ngươi tự sinh tự diệt, vì thế mới đem ngươi lưu lại trong môn phái cũng đặt tên cho ngươi là Hạo Thiên." Đường Thiên Thiên nhìn thiếu niên tên Hạo Thiên nói.
Lúc này, Hạo Thiên đối với Đường Thiên Thiên bái thật sâu, sau đó nói: "Sư phụ, ta vô cùng cảm tạ người cùng Thiên Nữ Phái đã thu lưu và nuôi lớn ta, ơn này suốt đời ta không quên nhưng việc này chẳng lẽ có quan hệ với việc sư phụ gọi ta đến?"
Đại trưởng lão ngồi bên cạnh nhìn hắn nói: "Là như thế này, lúc ấy chúng ta tuy đều đồng ý cho ngươi lưu lại trong phái, nhưng vào lúc ngươi trưởng thành thì phải rời khỏi Thiên Nữ Phái, hiện tại chỉ còn một tháng là đến thời điểm ngươi đã trưởng thành nên chúng ta muốn nói trước chuyện này để cho ngươi có thể chuẩn bị tâm lý, ngươi cũng đừng oán trách chúng ta, đây là môn quy do tổ sư để lại nên chúng ta cũng không còn cách nào khác a!"
Hạo Thiên nghe xong hơi sững sờ, sau đó quay đầu nhìn nhìn Đường Thiên Thiên, Đường Thiên Thiên cũng khẽ gật đầu, hắn cảm thấy có chút khó tiếp nhận, nhưng nghĩ đến đây đều là môn quy không thể sửa đổi nên đành yên lặng gật đầu, hắn nhìn mọi người nói: "Sư phụ, các vị trưởng lão, ta không trách các ngươi, Tiên Nữ Môn vẫn luôn là nhà ta, nếu như về sau Thiên Nữ Môn có gặp nạn, chỉ cần thông tri cho ta, ta dù ở xa cách mấy cũng nhất định đến trợ giúp."
Nghe những lời kiêng quyết ấy, khóe mắt Đường Thiên Thiên cùng Tam đại trưởng lão đều ươn ướt, Đường Thiên Thiên lau nước mắt đi xuống vỗ vỗ vai Hạo Thiên, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc bội điêu khắc phi thường tinh mỹ đưa cho hắn, nói: "Hảo hài tử, chúng ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi, Thiên Nữ Môn vĩnh viễn là nhà của ngươi, khối ngọc bội này là ta nhặt được cũng chỗ với ngươi, xem ra nó nhất định có liên quan đến thân thế của ngươi, nó được điêu khắc tinh mỹ như thế chắc chắn không phải phàm vật, lần này ngươi xuống núi trước tiên đi Tử Cấm Thành xem thử có manh mối nào về cha mẹ ngươi không."
Đường Hinh Nhi bên cạnh nghe thấy người trong lòng sắp rời khỏi Thiên Nữ Phái liền cảm thấy phi thường thương tâm, nàng nhìn Đường Thiên Thiên nói: "Nương, chẳng lẽ không thể cho sư huynh tiếp tục lưu lại Thiên Nữ Phái sao? Người là chưởng môn, môn quy có thể sửa mà!" Bên cạnh Tần Tuyết nghe thấy thế cũng hướng Đường Thiên Thiên lên tiếng cầu xin: "Sư phụ, chẳng lẽ thật sự không thể để cho sư đệ tiếp tục lưu lại Thiên Nữ Phái sao?"
Đường Thiên Thiên nghe xong cũng cảm thấy bất đắc dĩ. Đối với hai nữ nói ra: "Ta cũng rất muốn cho Hạo Thiên lưu lại trong phái, nhưng môn quy là lão tổ tông định ra, há có thể sửa đổi, các ngươi cũng đừng nhắc lại nữa."
Đường Hinh Nhi nghe xong phi thường thương tâm hai mắt đẫm lệ chạy ra ngoài, Đường Thiên Thiên ở sau vội hướng hai người nói: "Các ngươi mau đuổi theo nó, đừng để nó làm việc gì ngốc ngếch." Hai người nghe xong vội vàng đuổi theo ra ngoài đại sảnh.
Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của Đường Thiên Thiên cùng ba vị trưởng lão "Ai, con gái lớn rồi, trong lòng đã có người khác không cần đến cha mẹ nữa rồi!" Bên cạnh lại truyền đến âm thanh chúc mừng của Đại trưởng lão "Chúc mừng chưởng môn lần này có được hảo tế(con rể tốt)!"
Phía sau núi, Đường Hinh Nhi đang đứng tại đỉnh núi nhìn xuống dưới, Hạo Thiên đuổi theo phía sau, nói ra: "Sư muội, không nên làm chuyện điên rồ a!"
Đường Hinh Nhi quay đầu, khuông mặt đẫm nước mắt làm người khác thương tiết, nàng nhìn Hạo Thiên nói ra: "Sư huynh, tại sao ngươi không cầu xin mẹ ta để cho ngươi ở lại Thiên Nữ Phái, có phải ngươi đã sớm muốn rời đi không, có phải ngươi đã không còn thích ta?"
Hạo Thiên nghe xong đầu to như cái đấu, vội vàng hướng nàng nói: "Đương nhiên không phải như vậy, ta không thỉnh cầu với sư phụ bởi vì môn quy nghiêm minh, người cũng không có cách nào sửa đổi, chúng ta sao có thể làm cho sư phụ khó xử, ta vẫn luôn thích ngươi, không tin ta có thể thề, lần này xuống núi dù có tìm được cha mẹ ta hay không thì một năm sau ta nhất định trở về thỉnh cầu với sư phụ lấy ngươi làm vợ."
Đường Hinh Nhi nghe xong, mặt đỏ rần, nàng đối với Hạo Thiên sẳng giọng: "Ngươi thực sự không gạt ta?"
Hạo Thiên vội vàng đáp: "Ta đương nhiên không có lừa ngươi, lòng ta đối với ngươi nhật nguyệt chứng giám." Hắn lúc này lại không có phát hiện Tần Tuyết đang ẩn nấp phía sau hắn, lúc Tần Tuyết nghe thấy hắn nói những lời đó thì như tan nát cõi lòng.
Thiên Nữ Phái chỉ có nữ tử, mà những cô gái kia lại rất ít xuống núi, lại càng không biết nam nhân thế nào, mà Hạo Thiên lại là nam tử ở lại Thiên Nữ Phái thời gian dài nhất, hơn nữa hắn lại anh tuấn bất phàm, dần dần những nữ tử trong Thiên Nữ Phái đều có hảo cảm với hắn, lại càng không cần phải nói Tần Tuyết thường xuyên ở cùng hắn, tình cảm nàng dành cho hắn ngàng càng tăng nhưng hắn một mực chỉ xem là là Đại sư tỉ, còn đối với sư muội của mình lại có tình cảm nam nữ, Tần Tuyết cũng không đành lòng phá hoại tình cảm của bọn họ liền đem mối tình này giấu ở trong lòng, nhưng lúc này nghe được Hạo Thiên nói lời này thì trong nội tâm vẫn cảm thấy rất đau đớn.
Đường Hinh Nhi sau khi nghe Hạo Thiên nói liền hướng Hạo Thiên đi đến, không ngờ nàng vấp một tảng đá, "A" một tiếng rớt xuống vách núi, Hạo Thiên vội vàng chạy tới muốn nắm tay của nàng nhưng cũng trượt chân rớt xuống vách núi, tất cả đều phát sinh trong nháy mắt, đến lúc Tần Tuyết phục hồi laiạ tinh thần thì đã không thấy bọn hắn đâu cả, Tần Tuyết vội vàng chạy tới nhìn xuống vách đá, bên dưới chỉ có một mảnh Vân Hải, nước mắt của nàng không kìm được chảy xuống, trong đầu hàng loạt những chuyện cũ lúc nàng ở chung với Hạo Thiên vụt qua, nghĩ đến "Đã sinh không thể chung giường, liền chết cũng muốn cùng huyệt", sau đó liền hướng vách núi nhảy xuống.
Một trận gió thổi qua, vách núi xung quanh chỉ có âm thanh lá cây bị gió thổi động, an tĩnh thê lương như vậy.
-MềuSiuBự-Truyenyy.com
Mọi người Like+Đề cử nhiệt tình để team ra chương nhanh hơn nhé :’)