Vào lúc hai người đang đùa giỡn thì có một thân ảnh bạch y thiếu nữ đang tiến lại gần, bạch y nữ tử này mũi cà kheo, tóc dài đen mượt, cằm hơi vểnh lên, dung mạo tuyệt không thua kém Đường Hinh Nhi, do vừa gấp gáp chạy đến nên khuông mặt hơi ửng hồng, mồ hôi lấm tấm trên trán, hàng lông mi đen dài có chút run run, đôi mắt xinh đẹp, sóng mũi bạch ngọc óng ánh, nhiệt khi do thở gấp làm đôi môi lúc khai lúc hợp, ngọc diện nhìn chăm chú vào thiếu niên cùng Đường Hinh Nhi.
Thiếu niên cùng Đường Hinh Nhi nghênh đón, đối với nữ tử vừa dồn dập chạy đến hỏi: "Sư tỷ, có chuyện gì không?"
Nàng kia có chút ghen ghét nhìn Đường Hinh Nhi, nói ra: "Sư đệ, không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi sao?" Cô gái này chính là Thiên Nữ Phái Đại sư tỷ-Tần Tuyết, bình thường nàng ở cùng thiếu niên phi thường tốt. Thiếu niên nghe những lời này, trên trán toát cả mồ hôi, nhưng hắn biết rõ tính tình của vị đại sư này, tại trước mặt người khác thì cực kỳ nhu thuận hiểu chuyện nhưng khi bên cạnh hắn thì liền biến thành ma nữ, thỉnh thoảng còn tra tấn vài phát. Nhưng Tần Tuyết đối với hắn lại rất tốt, khi hắn làm sai chuyện thì nàng lúc nào cũng theo sau sư phụ để cầu tình giúp hắn, còn có vài lần nhờ nàng bao che nên mới không bị sư phụ trách phạt.
Trong Thiên Nữ Phái có mấy vạn đệ tử, nhưng đệ tử hạch tâm trong đó chỉ có sáu, bảy mươi người, sư phụ đời này chỉ có bốn người, mà các tiền bối của Thiên Nữ Môn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vào hai mươi mấy năm trước tất cả đều đột nhiên mất tích khiến Thiên Nữ Môn từ một môn phái nhất lưu thoáng cái biến thành môn phái tam lưu, vào lúc đầu do dư uy của Thiên Nữ Môn vẫn còn nên những môn phái khác cũng không dám làm ra hành động gì, nhưng theo thời gian trôi qua thì nỗi sợ hãi này cũng từ từ biến mất, mà đám ngươi kia cũng không muốn cả đời để cho đám nữ tử cưỡi lên trên đầu mình, do dư uy của môn phái nên bọn chúng không dám làm càng nhưng một mặt khác bọn chúng lại âm thầm giở một số thủ đoạn âm hiểm khác, đặc biệt là mấy năm gần đây, thi triển một số thủ đoạn còn chưa đủ, gan bọn chúng ngày càng lớn nên đã bắt đầu chiếm lấy một số sản nghiệp của Thiên Nữ Phái, do sự kiến mất tích tập thể kia nên người của Thiên Nữ Phái cũng chỉ là hữu tâm vô lực mà thôi, cũng chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tần Tuyết mỉm cười, hai mắt chăm chú nhìn thiếu niên, bộ dáng như Thiên Tiên hạ phàm, mà khi thiếu niên kia hơi thất thần nhìn lại nàng thì khuông mặt tuyệt mỹ của nàng đỏ bừng cả lên, tim đập thình thịt, cuối đầu thật thấp. Đường Hinh Nhi thấy bộ dạng của hai người trong lòng liền có chút chua xót, nàng khó chịu hừ một tiếng, thiếu niên giật mình tỉnh lại mà Tần Tuyết lúc này cũng không còn cảm thấy ánh mắt mê đắm của thiếu niên mới đem đầu giơ lên, chỉ là lúc này mặt đỏ đến mức kiều diễm ướt át, làm cho người khác muốn hôn lên một cái, nhưng lúc này thiếu niên cũng không dám nhìn chằm chằm nàng giống khi nãy nữa.
Thiếu niên nhìn lúc này chủ động nói lảng qua vấn đề khác, hắn hướng về Tần Tuyết hỏi: "Sư tỷ, ngươi bình thường rất bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian chạy đến chổ của ta thế? Muốn tâm sự với ta à!" Tần Tuyết lúc này vỗ đầu một cái, nói ra: "Ngươi xem ta, ngay cả chính sự đều quên mất, sư đệ, sư phụ có việc tìm các ngươi, các ngươi mau đến đại sảnh!"
Thiếu niên kia cũng cảm thấy hơi sững sờ sau đó nói với các nàng: "Vậy thì mau đi thôi, đừng để sư phụ chờ lâu." Sau đó hắn liền hướng về phía tông môn mà đi, mà hai nàng dĩ nhiên theo sau hắn.
Phong cảnh tuyết trắng mênh mong này cõng không có vì ba ngươi rời đi mà thay đổi.