Chương 39: Tam Nữ Quy Tâm

Sáng sớm ngày thứ hai, Hạo Thiên từ trong mộng đẹp tỉnh lại, lúc này bên người cũng chỉ có Phương Ngọc Tuệ rồi, Bạch Linh Phượng đã rời giường đi chuẩn bị bữa sáng rồi, Hạo Thiên không khỏi có chút cảm động Bạch Linh Phượng hiền lành, cái lúc này, Hạo Thiên vòng vo hạ thân, trong mũi ngửi lấy mùi thơm tĩnh mịc trên ngọc thể Phương Ngọc Tuệ, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, mấy chuyện xấu mà nói: "Phu nhân tốt, tỉnh chưa?" Phương Ngọc Tuệ trong lúc Hạo Thiên xoay người cũng đã đã tỉnh lại, hiện tại hai tay Hạo Thiên ôm ấp lấy nàng, quái vật khổng lồ dưới thân trực tiếp chỉa vào giữa đùi của nàng, mặt Phương Ngọc Tuệ hồng hồng nói: "Thiếp thân đã tỉnh." Hạo Thiên cười dâm nói: "Phu nhân tốt đã tỉnh, vậy chúng ta liền làm chuyện vợ chồng hay vận động nhá." "Hả?" Phương Ngọc Tuệ nghĩ đến đêm qua một mình Hạo Thiên đại chiến hai người bọn họ, hiện tại còn có tinh lực như vậy, trong nội tâm đối với năng lực cường hãn của Hạo Thiên bội phục không thôi. Lúc này một thân một mình đối mặt hắn, trong nội tâm khó tránh khỏi có chút sợ hãi. Mà Hạo Thiên trông thấy Phương Ngọc Tuệ không khỏi phân trần hôn về miệng anh đào nhỏ của Phương Ngọc Tuệ, bốn phiến môi nóng hừng hực dán cùng một chỗ, bất tri bất giác dưới tình huống, y phục của bọn họ đã cởi sạch, thật sâu ăn nằm với nhau thành một đoàn, đầu lưỡi trong miệng của nhau dây dưa lấy, dây dưa thật lâu.

Hô hấp Phương Ngọc Tuệ bắt đầu trở nên dồn dập, bộ ngực càng bắt đầu phập phồng rất nhanh, một đôi ngọn núi đầy đặn rắn chắc trước ngực Hạo Thiên không ngừng bành trướng, rung rung, làm cho Hạo Thiên hưng phấn dị thường, Hạo Thiên thò tay vuốt ve ngọn núi co dãn mà đầy đặn của Phương Ngọc Tuệ, cũng càng không ngừng vuốt ve bộ phận mẫn cảm của nàng.

Eo nhỏ mê người của Phương Ngọc Tuệ dịu dàng, tràn đầy mị lực, gợi cảm mười phần; đùi tựa như xuân hành tây, đầy đặn non mềm, trắng ngần; cả người tựa như hoa đòa tích sương sớm, xinh đẹp tuyệt luân, toàn thân Phương Ngọc Tuệ tản ra hương thơm ấm áp mê người chỉ nàng mới có, từng sợi tí ti bay vào lỗ mũi Hạo Thiên, trêu chọc lấy tiếng lòng Hạo Thiên, Hạo Thiên nhìn qua thân thể xinh đẹp của Phương Ngọc Tuệ dưới hạ thân, thật sự không cách nào kiềm ý nghĩ ăn nó, cúi đầu, liếm láp lấy cặp vú to bóng căng tròn tràn đầy dụ nhân của Phương Ngọc Tuệ. Phương Ngọc Tuệ bị Hạo Thiên liếm lấy hưng phấn khó nhịn, nhẹ nhàng mà rên rỉ lấy, càng không ngừng run run hai chân, vặn vẹo mông ngọc, một cặp vú ôm lấy đầu Hạo Thiên. "A... Phu quân... Ngưa ngứa nha... Khó chịu quá... Phu quân tốt... Đừng có lại tra tấn thiếp thân chứ... Tha cho ta đi..." Lúc này Phương Ngọc Tuệ tựu như một con dê đợi làm thịt, càng không ngừng rên rỉ lấy, âm bày ra làm toàn thân Hạo Thiên nóng rực lên, dục hỏa như kích tình tăng cao. Hạo Thiên đè lại Phương Ngọc Tuệ, đặt thân thể động người của Phương Ngọc Tuệ bên trên, chuẩn bị hưởng thụ tốt, cũng làm cho Phương Ngọc Tuệ đạt được khoái hoạt chí cao vô thượng

Lúc này Phương Ngọc Tuệ đã sớm bị kích thích không chịu nổi, sương sớm giống như thanh tuyền trong núi, thỉnh thoảng lại nhỏ giọt chảy xuôi ra ngoài; càng yêu càng thoải mái xuống, càng lộ ra vẻ tươi đẹp chói mắt, tươi đẹp động lòng người.

Hạo Thiên không thể chờ đợi được thẳng tiến, nương theo mà đến, "Á..." Phương Ngọc Tuệ kêu thảm một tiếng, dưới tình thế cấp bách cũng bất chấp thẹn thùng, không ngớt lời duyên dáng rên to.

Thật lâu, Hạo Thiên thẳng khiến cho Phương Ngọc Tuệ thoải mái không thôi, đãng hừ liên tục, hừ thật dâm đãng, thật mê người. Chỉ thấy eo thon nàng uốn éo, chân ngọc đạp loạn, biểu lộ kia vủa nàng thực cực kỳ xinh đẹp, xuân tình nhộn nhạo, mặt mũi tràn đầy đỏ hồng, bật hơi như tơ như lan, đôi mắt đẹp tựa như tiẻn, làm cho Hạo Thiên cảm thấy huyết mạch sôi sục, tim đập rộn lên, tự nhiên càng thêm ra sức nhấp vào nàng.

Đã qua thật lâu, Phương Ngọc Tuệ một bên phóng đãng, một bên ôm chặt lấy Hạo Thiên, hai chân cao kiều cuốn lấy chân Hạo Thiên, mông càng dùng sức hướng lên rất tiễn đưa, dùng sức phối hợp với Hạo Thiên rút ra đút vào. "A... Sướng quá đi... Nhanh... Dùng sức... Ta muốn ra... Á..." Hạo Thiên mãnh liệt nhấp vài cái, trong đào nguyên Phương Ngọc Tuệ co rút một hôig, triều dâng mà ra, cả người nàng đều xụi lơ rồi.

Làm tình vận động sáng sớm xong, trên người Phương Ngọc Tuệ đã tiết thân hai lần rồi, mà tinh thần Hạo Thiên vẫn vô cùng phấn chấn như trước. Hạo Thiên lại để cho Phương Ngọc Tuệ nghỉ ngơi một chút, sau đó giúp nàng mặc quần áo xong, vịn nàng cùng một chỗ đi ra ngoài. Lúc này Bạch Linh Phượng sớm đã chuẩn bị xong bữa sáng, đang ngồi ở cái bàn bên cạnh, chỉ có điều hai bên mặt đỏ bừng, hiển nhiên là đã nghe được thanh âm bên trong, biết rõ hai người bọn họ đang làm gì đó. Nàng trông thấy Hạo Thiên vịn Phương Ngọc Tuệ đi ra, mà mặt mày Phương Ngọc Tuệ cũng hồng hào, một bộ dáng rất thoải má. Nàng nhịn không được trêu ghẹo nói hai người: "Hảo tỷ tỷ, nhìn mặt mày tỷ hồng hào vậy có phải phu quân cho ngươi cái gì thoải mái phải không?" Mà Phương Ngọc Tuệ nghe thấy Bạch Linh Phượng nói, đôi má trở nên đỏ hơn, chỉ có hai tay bất trụ nắm bắt thịt mềm bên hông Hạo Thiên, Hạo Thiên không chịu nổi, đành phải dọa Bạch Linh Phượng: "Phượng Nhi, có phải ngươi cũng muốn phu quân cho ngươi một thoải mái đúng không!" Bạch Linh Phượng nghe xong vội vàng ngậm miệng lại, buổi tối hôm qua nàng đã thấy được Hạo Thiên lợi hại, một người đại chiến hai người còn không rơi vào thế hạ phong, khiến cho cô bé của nàng còn một chút đau nhức, nếu như làm Hạo Thiên nóng này, tựu một mình nàng làm thì nhất định vài ngày không xuống giường được, đến lúc đó chẳng phải lại để cho Phương Ngọc Tuệ càng chê cười lớn hơn dao.

Ba người dùng cơm nước xong xuôi, ngồi lại với nhau thương lượng làm sao đem một người còn lại, cũng chính là đại tỷ của các nàng, cái này đối với việc Hạo Thiên khống chế Tuyết Sơn Phái có thể là việc rất tốt, sau khi thương lượng hết, hai nữ phân phó Hạo Thiên không nên chạy loạn, các nàng lập tức quat trở lại, sau đó rời khỏi mời đại tủ đến, lưu lại một mình Hạo Thiên trong phòng.