Ba người vẫn trò chuyện trong phòng, Tử Điêu vẫn yên lặng ngủ trên vai Hạo Thiên. Sau khi nói chuyện được một lúc, Hạo Thiên hỏi: - Tại sao không thấy Yên Nhiên và Tương nghi bá mẫu? Nhị nữ nghe Hạo Thiên nhắc tới hai người Đông Phương Yên Nhiên liền cảm thấy có chút ghen:
- Như thế nào, người nào đó ăn trong chén nghĩ trong nồi, mới vài ngày không thấy liền nhớ đến các nàng rồi, đã ngươi khôn muốn ở cùng chúng ta thì chúng ta đành phải đi thôi!
Nói xong đứng làm bộ muốn đi ra. Hạo Thiên cảm thấy đầu mình to ra, hắn vội vàng kéo hai nữ lại, cẩn thận nói:
- Làm gì có, ta chỉ muốn xem các nàng ấy sống ở đây có quen không mà thôi, du sao cũng là ta đem các nàng ấy ở đáy vực lên đây, nếu có gì không tốt thì ta sẽ rất áy náy.
Hắn nói xong còn dùng tay lau trán. Nhị nữ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi thật là nghĩ như vậy, không có ý gì khác sao?
Hạo Thiên vội vàng khẳng định:
Đương nhiên, ta chỉ là đơn thuần quan tâm các nàng ấy sống có tốt không, tuyệt đối không có những suy nghĩ khác.
Hai nữ nhìn bộ dạng Hạo Thiên, sững sờ trong chốc lát, sau đó cất tiếng cười to, Hạo Thiên lúc này lại hiểu mình lại bị hai nàng trêu chọc rồi. Hắn thẹn quá chẳn biết làm sao:
- Chơi rất vui đúng không! Vẫn còn một thứ chơi vui hơn này!
Nhị nữ nghe xong cũng nẩn ngơ. Hạo Thiên liền kéo Đường Hinh Nhi đứng bên cạnh qua, miệng lập tức hôn lên môi của nàng, hai tay tiến vào bên trong y phục nàng sờ sờ hai cái bầu vú của nàng. Đường Hinh Nhi bị động tác của Hạo Thiên làm cho cả kinh, nàng muốn phản kháng nhưng cảm giác được bàn tay của Hạo Thiên đang chạy khắp cơ thể mình liền làm cho nàng mất hết khí lực, chỉ có thể mặc cho bằng Hạo Thiên không ngừng chiếm tiện nghi của nàng. Lúc Tần Tuyết nhìn thấy động tác của hai người liền muốn rời đi nhưng khi xem hai người kích tình thì một bước không không muốn rời, trong đầu của nàng thậm chí tưởng tượng người được hôn chính là mình, đôi má kiều diễm ướt át. Đường Hinh Nhi bị Hạo Thiên hôn đến không còn sức lực, cả người đều tữa vào người Hạo Thiên, Hạo Thiên hôn xong nhẹ nhàng cắn lỗ tai của nàng hỏi:
- Loại cảm giác này thế nào?
Đường Hinh Nhi cảm thấy động tác Hạo Thiên thì thân thể lập tức mềm nhũn, nếu không phải Hạo Thiên đỡ nàng thì hiện tại nàng đã ngồi bẹp xuống trên mắt đất, nàng nghe thấy những lời của Hạo Thiên liền vô cùng mắc cỡ, nàng chỉ biết vùi đầu trốn vào ngực của Hạo Thiên mà thôi. Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tuyết. Tần Tuyết phát hiện hai người đã hôn đã xong mà Hạo Thiên lại quay sang nhìn mình, nàng muốn vội vàng bỏ chạy nhưng Hạo Thiên làm thế nào cho nàng cơ hội, hắn kéo nàng qua rồi hôn lên, lúc này Tần Tuyết mới hiểu được cảm giác vừa rồi của Đường Hinh Nhi, sau khi hôn xong hai má nhị nữ đỏ bừng, bộ dáng phong tình kia làm Hạo Thiên hận không thể ngay lập tức đen các nàng lên giường. Hiện tại nguy hiểm trong môn phái còn chưa giải quyết, không thể vì nhi nữ tình trường mà trễ nãi đại sự, chờ giải quyết xong chuyện này ta nhất định sẽ đem các nàng ăn hết sạch sẽ.
Sau đó ba người sửa sang lại quần áo tiến đến gian phòng của Đông Phương Yên Nhiên, mà vẻ ửng hông trên hai má nhị nữ vẫn còn chưa biến mất. Ba người tới chỗ ở của Đông Phương Yên Nhiên, thấy Đông Phương Yên Nhiên đang nghỉ ngơi trong sân, mà mẫu thân của nàng lại không thấy đâu. Đông Phương Yên Nhiên vẫn mặc bộ cung trang màu trắng làm thể hiện hoàn toàn thân hình hoàn mỹ của nàng, mái tóc dài đen nhánh mềm mượt sáng bóng, chiếc cổ thon dài, Lông mi cong cong. Ánh mắt dời xuống, lướt qua vai, bộ nhực cao ngất làm hiện lên một chiếc khe sâu thẳm, eo nhỏ bụng thon càng làm tăng thêm vẻ đẹp của hai bầu vú. Không tương xứng với vòng eo chính là chiếc mông đẹp kia, một vòng hình cung kéo thẳng đến chiếc đùi trắng, chỉ là không biết vì sao trên khuôn mặt nàng lại có vẻ ưu sầu.
Đông Phương Yên Nhiên trông thấy ba người Hạo Thiên đã đi tới liền lập tức vui vẻ nghênh đón, nàng chào hỏi ba người một lượt, bốn người vừa đi vừa nói, trong lúc bọn họ đi vào sân nhỏ thì Đông Phương Tương Nghi từ trong phòng đi ra, nàng giống như mới vừa tắm rửa xong, một thân quần áo màu lam nhạt, bên trên còn có một chiếc hoa lan, quần áo bằng tơ tằm đang dính chặt vào thân thể uyển chuyển của nàng, bộ ngực cao vút, eo y vẫn rất nhỏ, bờ mông viên mãn dài rộng, dáng vẻ thuót tha mềm mại, đường cong uyển chuyển, sắc mặt như thu thủy, ánh mắt vũ mị lưu chuyển, khí chất quý phụ phong tình hoàn toàn được bộc lộ, làn da trên khuôn mặt nàng mềm mại như da em bé, tuy không son phấn nhưng lại đẹp hơn những người dùng son phấn khác rất nhiều. Bởi vì dính nước nên thân thể bên trong ẩn hiện làm cho người ta có một dục vọng mãnh liệt, hận không thể kéo hết quần áo của nàng xuống xem toàn bộ thân thể xinh đẹp của nàngKhi Đông Phương Tương Nghi thấy ánh mắt của Hạo Thiên nàng liền đỏ bừng cả mặt, vội vàng vào trong nhà thay quần áo.
Nhị nữ bên cạnh trông thấy bộ dáng của Hạo Thiên vừa rồi thì lên cơn ghen nhéo nhéo cục thịt ở hông Hạo thiên làm hắn tỉnh lại, hắn biết vừa rồi mình đã thất thố nên vô cùng xấu hổ, sau đó bốn người đổi chủ đề nói chuyện, chuyện vừa rồi liền bị vứt sang một bên.
Sau một lát thì Đông Phương Tương Nghi cũng thay xong quần áo đi ra, tuy không mê người giống vừa rồi nhưng bộ dáng vẫn thập phần xinh đẹp. Nàng thấy đám người Hạo thiên trò chuyện vui vẻ như vậy liền đi tới nhập bọn cùng bọn hắn, mà Hạo Thiên thấy Đông Phương Tương Nghi lại vô cùng bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì thì hắn cũng không có nhắc đến sự tình khi nãy nữa, bốn người trò chuyện vui vẻ với nhau.
Mấy người Hạo Thiên trò chuyện bất tri bất giác đã đến giờ cơm tối, vốn ba người bọn họ muốn cáo từ đi về nhưng Đông Phương Yên Nhiên kiên quyết giữ bọn hắn lại ăn cơmm, trên bàn cơm, Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ nói:
- Yên Nhiên, Tương nghi bá mẫu, các ngươi ở chỗ này có cảm thấy thoải mái không? Chúng ta nếu có gì không tốt xin người thông cảm.
Đông Phương Yên Nhiên vội vàng nói:
- Hạo Thiên Đại ca, chúng ta ở chỗ này rất tốt, ở đây so đáy vực còn tốt hơn nhiều, hơn nữa những đệ tử Thiên Nữ Môn này đều đem chúng ta như người một nhà, không có gì là không tốt, chúng ta còn đang muốn cám ơn ngươi đây.
Hạo Thiên cười cười nói:
- Không có gì, không cần phải nói cảm ơn, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, chăm sóc cho nhau là việc nên làm a.
Lúc Hạo Thiên nói người một nhà liền làm cho Đông Phương Yên Nhiên đỏ mặt, xem ra nàng đã hiểu sai ý hắn. Mà Hạo Thiên chứng kiến bộ dạng Đông Phương Yên Nhiên cũng đã hiểu ra lời nói của mình có chút không đúng, nhưng hắn cũng không có giải thích miễn cho càng giải thích càng đen, mọi người đều bắt đầu im lặng ăn hết bữa cơm này. Hạo Thiên biết buổi tối hôm nay sư phụ còn muốn gặp hắn nên sau khi ăn xong hắn liền tạm biệt hai người rồi rời đi.
Đông Phương Yên Nhiên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạo Thiên, Đông Phương Tương Nghi trông thấy bộ dạng con gái lúc này liền vỗ vỗ vai của nàng rồi đi ra, nàng cũng biết rõ tình cảm của con gái dành cho Hạo Thiên nhưng con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện của bọn trẻ cứ để bọn trẻ quyết định a.