Vũ Phàm diễn luyện Trường Sinh Công đến gần sáng mới dừng lại để điều tức và ôn dưỡng tinh thần lực.
Tiếu Ngưng Nhi cũng ngồi đối diện Vũ Phàm thổ nạp chân khí, tu vi của nàng bây giờ đã là Luyện Khí kỳ cửu trọng thiên, ẩn ẩn đã có dấu hiệu sắp chạm tới thời kỳ đỉnh phong.
Cánh cửa Trúc Cơ kỳ cảnh giới đối với Tiếu Ngưng Nhi mà nói đã ở gần ngay trước mặt, cho nên nàng rất chăm chỉ tu luyện, hy vọng có thể kịp thời đột phá, cùng với Vũ Phàm tiến vào Thương Huyền tông.
Mặt trời đã lên cao, lấp ló sau tán cây liễu ở cầu Ô Thước, cấp cho Thiên Huyền Đại Lục ánh sáng và hơi ấm của bình minh.
Vũ Phàm lúc này mới thu công, hắn hít vào thở ra một hơi thật sâu rồi chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài sân, tắm mình trong ánh nắng ban mai.
Tiếu Ngưng Nhi vẫn đang luyện hóa chỗ dược lực còn sót lại cho nên hắn không có làm phiền nàng, cứ vậy một mình thả cước bộ đi trong hoa viên nội phủ Tào gia.
Vũ Phàm tiến tới một cái đình ở giữa hồ, tùy tiện ngồi xuống nhìn ngắm hồ sen trước mặt, gió thổi nhè nhẹ từng đợt mát rượi, hoa sen nhè nhẹ lung lay từng đợt.
Vừa hay lão tổ Tào gia cũng thả cước bộ đến đây, thấy hắn ngồi ở đó lão liền cố ý tiến tới bắt chuyện.
- Tiểu tử, chúng ta thật có duyên a!
Vũ Phàm thấy lão liền cung kính thi lễ.
- Khương Chính Hạo thỉnh an tiền bối!
Lão ngồi xuống bàn đá, tay khẽ huơ một cái trong không trung, một bộ tách trà lập tức xuất hiện, lão thong thả pha trà, rồi nói chuyện với Vũ Phàm.
- Tiểu tử, ta biết ngươi không phải họ Khương, bất quá ngươi không có mưu đồ xấu với Tào gia là được, ai cũng có bí mật riêng!
Lời của lão không nhanh không chậm nhưng rõ ràng là đánh trúng tim đen của Vũ Phàm, nhưng lão thấy sắc mặt của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, ở tầm tuổi này ôn dưỡng như thế cũng xem như là không tệ.
Vũ Phàm trả lời lão.
- Đa tạ tiền bối hiểu cho vãn bối, cũng là bất đắc dĩ nên vãn bối mới phải làm như vậy.
Lão nghe hắn nói vậy cũng không hỏi sâu thêm nữa, hắn đã xác nhận lời của lão, cũng không có phủ nhận ý tứ của lão, chứng tỏ hắn có chỗ khó nói, hơn nữa hắn cũng không có ý xấu với Tào gia, lão chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
- Nếu ta đoán không sai, là ngươi cố ý muốn tiếp cận Tào gia?
Lão có tình báo trong tay nên dễ dàng suy đoán được chuyện này, ở mấy thành trì trước, Vũ Phàm chỉ luyện chế năm hoặc sáu thành dược lực đan dược để bán nhằm tránh thu hút sự chú ý, chỉ khi đến Trịnh Châu thành hắn mới gây ra động tĩnh lớn như vậy, rõ ràng là có chủ ý.
"Quả nhiên là bị lão đoán ra", Vũ Phàm cả nghĩ, nhưng chuyện này đã nằm trong dự tính của hắn, Vũ Phàm chậm rãi nói.
- Tiền bối đừng hiểu lầm, vãn bối không hề có ý đó, chỉ là vào Trịnh Châu thành không lâu thì liền đột phá.
Lão thấy hắn trả lời trơn tru, sắc mặt không đổi, trong lòng liền hừ lạnh, "tiểu tử này không đơn giản!", hơn nữa lão cũng để ý kỹ, tóc của hắn là dùng thuốc nhuộm đen không phải màu đen của tóc tự nhiên.
Trà đã pha xong, lão thong thả rót cho lão và hắn mỗi người một ly trà ấm, lão đưa trà lên miệng thưởng thức trước, lão chép miệng một cái cảm nhận vị ngọt thanh của lá trà Thanh Sơn, cảm khái nói một câu.
- Lá trà của Thanh Sơn thật là đặc biệt, vị ngọt rất thanh, đúng là đặc sản phía bắc!
Con ngươi Vũ Phàm khẽ động, hắn không thể nào không hiểu hàm ý của lão.
Lời này của lão ngụ ý rằng lão đã tra đến Thanh Sơn, gần như đã là ngọn nguồn của hắn.
Vũ Phàm một bộ điềm tĩnh đáp lời lão.
- Vâng thưa tiền bối. Lá trà Thanh Sơn được ủ với thảo mộc để tăng thêm hương vị, lại được cấp ẩm bằng sương trên đỉnh Thanh Sơn tuyệt đối tinh khiết nên lá trà không những thơm mà còn có vị rất đậm đà.
Vũ Phàm cố ý nói ra đặc trưng của lá trà để xác nhận lời của lão, hắn hiểu cái lão cần là xác nhận được xuất thân của hắn rồi hai bên mới có thể an tâm hợp tác.
Lão híp mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục rót trà, lão nói:
- Nếu ngươi phò tá cho Tào An thì Tào gia cấp cho ngươi một cái thân phận, ngược lại, Tào gia ta chưa nương tay với kẻ dám lợi dụng chúng ta bao giờ.
Vũ Phàm thở ra một ngụm trọc khí, hắn nói:
- Đa tạ tiền bối! Còn chuyện quan hệ của vãn bối và Cao Chí Viễn thì ...
Lão cắt ngang lời của hắn:
- Ngươi muốn kết giao với ai cũng được, miễn ngươi không gây ra tổn hại cho Tào gia là được, còn lại ta đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, hắn nói:
- Vâng thưa tiền bối.
Dường như mọi chuyện thuận lợi hơn dự tính của Vũ Phàm rất nhiều, nhưng hắn cũng không biết chính vì lão tổ Tào gia muốn nhanh chóng hỗ trợ Tào An ổn định vị thế nên mới dùng người như hắn.
Với tâm tư này của Vũ Phàm, lão tin rằng có hắn phò tá cho Tào An thì việc Tào An nắm lấy Tào gia là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Tất nhiên đây cũng là con dao hai lưỡi, nhưng mà đối với lão, Vũ Phàm vẫn chưa thể gây ra uy hiếp gì, lão cũng đã tính toán đầy đủ rồi mới đưa ra quyết định này.
Cũng không biết phải nói chuyện này đối với Vũ Phàm là may mắn hay xui xẻo nữa, bởi vì hai bên đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi.
Đoạn lão chậm rãi nói:
- Ngươi làm gì cũng được, nhưng không được giết hại dòng chính của Tào gia, nhớ kỹ lấy!
Vũ Phàm gật đầu, hắn nói:
- Tiểu bối sẽ hạn chế nhất có thể!
Lão híp mắt nhìn hắn âm trầm, câu này thật nhiều ý tứ, lão nói:
- Đừng vượt qua giới hạn của ta!
Vũ Phàm cũng nói với lão:
- Tiểu bối cũng hy vọng mình có không gian riêng tư!
Lão gật đầu đồng ý với hắn, lão nói:
- Chuyện này đừng nói cho tên Tào An biết.
Nói xong lão thong dong rời đi, Vũ Phàm nhìn theo bóng lưng của lão, thở dài một hơi, Tào An sinh ra là con cháu thế gia, lại được lão tổ ưu ái che chở, ở sau màn lót sẵn đường cho đi quả nhiên thuận lợi hơn kẻ khác rất nhiều.
Đâu giống như hắn, một mình trầy trật cố gắng sinh tồn ở tu chân giới này, đối chọi với vô vàn âm mưu quỷ kế nhắm vào mình, nào có ai đứng ra che chở cho hắn như Tào An đâu chứ.
Hắn nhìn lại Độc Tâm Chủng bám trên tâm mạch của mình rồi thở ra một hơi nặng nhọc, bàn tay nhịp nhịp trên bàn, mặc kệ thế nào, đời này hắn phải đạt được đỉnh cao của đại đạo, bảo vệ người hắn yêu thương.
Tiếu Ngưng Nhi lúc này đã tu luyện xong, nàng đi tìm hắn khắp nơi trong hoa viên, rốt cuộc cũng thấy hắn, nàng chạy vội đến đình viện, nhào vào lòng hắn ôm chặt.
Lúc nhỏ, phụ mẫu của nàng cũng để nàng ở lại trước thềm Đạo Tiên sơn môn mà rời đi để lại nỗi ám ảnh về việc bị bỏ rơi sâu sắc trong lòng của nàng, chính vì vậy mà nàng quấn quýt Vũ Phàm không rời nửa bước.
Vũ Phàm lấy tay vuốt mái tóc của nàng, hắn hôn nhẹ lên trán nàng một cái rồi nói.
- Ta sẽ không bỏ muội lại một mình đâu, đừng lo!
Lão tổ Tào gia đứng ở trên lầu cao nhìn về phía hai người bọn họ, lão cười âm trầm, rốt cuộc lão cũng đã nhìn thấy cái gáy của con cọp.